[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 55 : Chap 53 - Bí mật

Chap 53: Bí mật. Sớm. Bầu trời xám xịt bị bao trùm bởi một màu xám u tối đến não lòng, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở. Nhân Mã ngáp ngắn ngáp dài bước lững thững ra sân tập, cô nghĩ sớm thế này chỉ có cô mới ra đây, nhưng không ngờ ở ngoài nơi sân tập vắng lặng lại có bóng dáng của hai người con gái. Khẽ bước nhẹ thận trọng nép vào bụi rậm, Nhân Mã nheo mắt nhìn xem rốt cuộc hai người kia là ai. Một cô gái vừa xoay người nhìn cô gái ngồi bệch dưới đất, ánh mắt lạnh lùng như xoáy sâu vào tâm can người khác: “Tôi đã nói rồi, cô muốn làm thế nào thì tùy cô nhưng hãy thử dùng bộ óc của mình để suy nghĩ chứ đừng dùng thứ tình cảm con người để nghĩ, bọn họ sẽ tin vào lời cô nói sao ? Hoặc nếu có tin thì hãy tưởng tượng xem họ sẽ thế nào, họ sẽ làm sao để chấp nhận sự thật đau lòng này ?” Nhân Mã thoáng lo lắng, rốt cuộc là Cự Giải và Bạch Dương đang nói về chuyện gì sao vẻ mặt của Giải Nhi lại xa lạ đến mức cô giống như một người khác, còn Dương Nhi lại thẫn người chẳng nói lời nào. Còn nữa, rốt cuộc chuyện đó có liên quan gì đến mọi người mà Giải Nhi lại bảo rằng mọi người sẽ không thể chấp nhận được sự thật đau lòng. Vậy sự thật đau lòng đó là gì ? Dương Nhi đứng bật dậy, ánh mắt như muốn giết người: “Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt xem như không có chuyện gì, nỗi đau đó quả thực là không ai có thể chấp nhận nhưng sự thật là sự thật, chuyện này dẫu thế nào cũng không thể thay đổi” Cự Giải cười nhếch môi, đưa tay nâng cằm của Dương Nhi: “Chuyện có thay đổi được hay không không do cô quyết định, cứ biết điều thì im lặng… tất cả những việc tôi đang làm cũng là nguyện vọng cuối cùng của em ấy. Đừng dùng cái thứ tình cảm con người tầm thường, vô vị của bản thân mà phán xét mà hãy dùng lí trí để nhận định. Nếu bọn họ biết thì chắc chắn tinh thần sẽ xuống dốc trầm trọng đến mức không thể gượng dậy, còn thế chiến sắp tới thì sao ? Bọn họ chỉ có thể nộp mạng nếu dùng cái tinh thần suy sụp ấy để mà đánh. Nếu chúng ta thua, Hắc Ma sẽ thống trị tất cả, lúc đó sẽ thế nào đây ? Cả thế giới sẽ chìm trong bóng tối, bao nhiêu người sẽ phải chết. Đó là cảnh mà cô muốn nhìn thấy, đó là cảnh mà em ấy muốn hay sao ?” Bạch Dương siết chặt bàn tay của mình, ánh mắt lưng trào nước mắt: “Vậy tôi có thể làm gì ? Im lặng như chưa từng biết gì đợi đến thế chiến kết thúc thì giả vờ như đau khổ khi biết được sự thật hay sao ?” Cự Giải xoay người bước đi, chẳng chút để tâm đến Dương Nhi: “Phải làm sao tôi nghĩ cô đã tự biết rõ, hãy nhớ lấy, sự thật này đến khi thế chiến kết thúc thì đừng bao giờ để người thứ ba biết, nếu không hậu quả tự cô hiểu rõ” Nhân Mã vô thức lùi lại. Cự Giải trước mắt cô không còn là người bạn thân thiết mà cô quen biết, quá lạnh lùng, quá vô cảm, không còn là một Giải Nhi từng vào sinh ra tử cùng mọi người mà lạ một cô gái lạ lẫm mang vóc dáng thân quen. Chuyện gì đã xảy ra để Giải Nhi thay đổi đến mức này ? Sự thật mà cả hai người họ đang cố che giấu là gì ? Hậu quả mà Dương Nhi phải chịu khi tiết lộ chuyện này sẽ to lớn đến mức nào ? Cả nghĩ, Nhân Mã cũng không dám nghĩ, cô sợ bản thân sẽ phải đau lòng khi biết được những câu chuyện đằng sau. Nhận ra có người đang ở đây, Cự Giải hét lớn, giọng đầy căm phẫn: “Là ai ? Mau bước ra đây ?” Nhân Mã cắn môi, cố nén nước mắt mà bước ra đối mặt với Giải Nhi: “Là tôi đây Cự Giải” Mắt Giải Nhi hơi se lại, lời nói nhẹ như hơi thở: “Cậu ở đây bao lâu ? Nghe được những gì rồi ?” Nhân Mã cười chua chát: “Đủ để nghe được các người đang nói đến một sự thật nào đó cần che giấu” Cự Giải không lên tiếng chỉ âm thầm tạo một quả cầu phép thuật chuẩn bị ném thẳng về Nhân Mã. Dương Nhi chỉ thấy vậy, cô nhào nhanh tới chắn cho Mã Nhi. Cả hai cùng té xuống đất. Nhân Mã không sao, chỉ có điều Bạch Dương đã thổ huyết, gương mặt tái nhợt. Quả thật, Cự Giải đã quá mạnh tay rồi. Nhân Mã không thể tưởng tượng được nếu lúc nãy không có Dương Nhi, liệu cô có thể còn ngồi ở đây không. Bạch Dương nhìn Cự Giải, răn nghiến chặt: “Cô luôn nói mình muốn giúp cậu ấy nhưng giờ cô lại muốn giết cả người bạn thân thiết của cậu ấy sao ?” Cự Giải chẳng thèm để tâm, giọng nói không chút biểu cảm: “Cô ta đã biết quá nhiều, còn cô thì lo quá nhiều chuyện” Nhân Mã đỡ Dương Nhi ngồi tựa vào một thân cây: “Cậu ổn chứ ? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ?” Vừa lúc Dương Nhi định lên tiếng, Kim Ngưu và Bảo Bình đột nhiên xuất hiện: “Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy ?” Cự Giải như chẳng xảy ra chuyện gì, cô nở một nụ cười hiếm hoi: “Chỉ là luyện tập nhưng tớ hơi mạnh tay thôi. Để Dương Nhi nghỉ ngơi một lát sẽ không sao ?” Nhân Mã định lên tiếng thì đã bị Dương Nhi siết lấy bàn tay ra hiệu cô im lặng. Kim Ngưu gật đầu nhìn Dương Nhi: “Vậy hôm nay chúng ta để Dương Nhi nghỉ một ngày để dưỡng sức đi” Phòng của Bạch Dương… Nhân Mã vừa băng bó cho Dương Nhi, vừa tra khảo: “Có chuyện gì mà cậu và Cự Giải đều phải cố che giấu ? Còn nữa, người mà cả hai cậu nhắc đến là ai ? Mau nói tớ biết ?” Cự Giải bước vào phòng, ánh mắt dò xét Dương Nhi: “Cô không nhớ tôi đã nói gì sao ? Nếu để người thứ ba biết thì sẽ có hậu quả gì ?” Nhân Mã đứng bật dậy, ánh mắt căm phẫn: “Cô im đi. Hậu quả gì chứ ?” Dương Nhi lên tiếng, giọng yếu ớt: “Để cô ấy biết cũng không sao, dù gì thì sớm muộn sự thật này cũng được vén lên, tôi cũng đã chịu một chưởng của cô rồi, xem như đó là hậu quả phải chịu đi” Cự Giải nhún vai ngồi xuống một góc bên cạnh: “Tùy cô. Nhưng đừng để tất cả xảy ra như những gì tôi nói” Bạch Dương khó khăn ngồi dậy, cô tựa lưng vào thành giường, ánh mắt xa xăm: “Thật ra, Giải Nhi quả thật đã được sống lại nhờ vào Love Power, tình cảm của cậu ấy và Song Ngư đã khiến đấng tối cao cảm động ban cho cậu ấy một sự sống mới với một lời nhắc nhở, nếu như tình yêu đó khiến Giải Nhi phải khóc hay đau khổ thì xem như Love Power đã không còn tồn tại và cậu ấy sẽ phải chết. Vào ngày mà Giải Nhi nhìn thấy Song Ngư và Hoa Loan âu yếm, cậu ấy đã khóc, Love Power đã biến mất,…” Bạch Dương ngừng lại, nhìn sang người bên cạnh tỏ ý muốn để người đó nói tiếp câu chuyện. Cự Giải lên tiếng nói tiếp: “Tôi không phải là bạn của các cô, không phải Cự Giải, tôi là sứ thần báo tin của đấng tối cao, tên tôi là Celia. Vào ngày tôi nhận lệnh đến để đưa linh hồn của Giải Nhi đi, em ấy đã khóc và cầu xin tôi hãy giúp em ấy một điều cuối cùng. Tôi cuối cùng cũng mềm lòng và chấp nhận. Em ấy cầu xin tôi hãy giúp mọi người trong thế chiến với Hắc Ma, em ấy bảo không muốn nhìn thấy cảnh mọi người sẽ phải đau khổ vì bị bóng tối thống trị.” Nhân Mã đờ người, cô thật sự không thể tiếp nhận được chuyện này: “Vậy thật ra Giải Nhi đã đi đâu ?” Cô ấy lạ cười hiền: “Em ấy thật ra vẫn luôn bên cạnh các cô, chỉ là các cô không thể thấy và cũng chưa thể cảm nhận được” Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, Thiên Yết bước vào, người tỏa đầy sát khí: “Vậy làm sao mới giúp em gái tôi quay trở lại như trước đây ?” Ánh mắt cô gái thoáng buồn: “Love Power chỉ tồn tại một lần đối với một tình yêu, Giải Nhi và Song Ngư đều đã bỏ lỡ. Tôi thật sự cũng không biết còn cách nào khác để giúp em ấy nhưng trước đây đấng tối cao từng nói trong truyền thuyết có viên đá Aspiration, viên đá đầy sức mạnh cho người ta mọi ước nguyện, mọi thứ không thể đối với Aspiration đều là có thể. Mỗi người chỉ có thể được viên đá Aspiration ban cho một ước nguyện nếu người đó tìm thấy viên đá… chỉ tiếc là điều đó là truyền thuyết, tôi không biết nó có thật hay không” Thiên Yết sấn tới chỗ Celia: “Làm sao để tìm thấy viên đá đó ?” Celia lên tiếng: “Tương truyền viên đá nằm ở trong ngọn núi trí tuệ nhưng ngọn núi đó đã trở thành truyền thuyết, không ai biết nó nằm ở đâu cả” Gương mặt Mã Nhi đầy tuyệt vọng: “Như vậy chẳng khác nào chúng ta chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì cho cậu ấy sao ?” Celia lên tiếng: “Tạm thời không thể để bí mật này lộ ra vì chúng ta phải vững tinh thần trong thế chiến này. Sau thế chiến, mọi người có thể cùng nhau đi tìm viên đá ấy” Nói rồi Celia thổi lên lòng bàn tay tạo thành một quả cầu thủy tinh đưa cho Thiên Yết: “Đây là quả cầu thủy tinh giữ linh hồn của Giải Nhi không bị tan biến, hãy giữ lấy nó và đừng để nó bị vỡ” Sau buổi nói chuyện hôm đó, mọi người lại thêm một thắc mắc về thái độ của Nhân Mã và Thiên Yết dành cho Cự Giải. Không còn sự quan tâm, thân thiết, quấn quýt như ngày thường mà là sự xa cách, lạnh nhạt như hai người không quen biết.