You are my soulmate

Chương 39 : Kỳ ngộ

Vì phải trông Vũ Uy cả ngày lẫn đêm nên mấy hôm đầu nhập viện, Tuệ Anh có mượn một chiếc ghế xếp của bệnh viện để sử dụng, nhưng nó đã cũ gỉ, chân ghế lỏng lẻo đến mức chỉ hơi nghiêng ngả là đổ. Anh cau mày nhìn nó như nhìn quái vật, bắt cô vứt xó và quyết tâm chia sẻ chiếc giường đơn của mình. Mới đầu, Tuệ Anh khá ngượng ngập. Sau đó, anh nhắc nhở cô rằng họ từng ‘vượt cạn’, nằm chung một chiếc giường thì thấm vào đâu, cuối cùng cô cũng phải chấp nhận, dần dà thành quen. Hơn nữa có cảm giác giữa hai người không còn khoảng cách. Hằng ngày ở bệnh viện chăm sóc cho anh, Tuệ Anh mới nhận thức rõ ràng mối quan hệ giữa anh và gia đình không hề khả quan. Suốt từ ngày anh nhập viện đến giờ, hôm nào cũng có người lui tới, hoa quả quà cáp chất thành đống, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng họ hàng thân thích, thậm chí cả người cha ruột. Có thể nói, cô là người duy nhất túc trực bên anh. Rất nhiều lần cô băn khoăn, tại sao người thân ruột thịt lại chẳng khác nào người dưng như vậy. Chẳng trách cô luôn cảm thấy bên trong vẻ thờ ơ lãnh đạm của anh là một nỗi cô đơn thầm kín. Đôi lần bắt gặp anh ngồi một mình nhìn vu vơ ra ngoài khung cửa sổ heo hắt mây trôi, cảm thấy dáng vẻ ấy sao mà hiu quạnh quá. Cô đã không kìm được lòng mà chạy ngay tới bên anh, nhẹ nhàng ôm anh từ đằng sau, cứ thế gục mặt trên tấm lưng rộng lớn, cùng anh đắm mình trong tĩnh lặng. Cô không muốn anh một mình đối mặt với sự cô độc trong tâm. Đêm nay, nằm trong vòng tay anh nhưng cô lại chẳng thể chợp mắt, cứ miên man trăn trở. Anh dường như cảm nhận được điều đó, khẽ lên tiếng. _ Em không ngủ được à ? Sao thế ? Cô lắc đầu. _ Hay chúng ta nói chuyện nhé ? Cô lập tức gật mấy cái liền. Anh mỉm cười, kê chiếc gối cao thêm một chút rồi hỏi. _ Em muốn nói chuyện gì ? _ Về anh. – Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm. – Tất cả về anh. Anh dịu dàng vuốt mái tóc cô. _ Chẳng phải em biết hết rồi sao ? _ Ý em là... ai cũng có một góc khuất trong tâm hồn khiến bản thân phiền muộn. Anh biết không... – Cô ngập ngừng. - ...đôi khi anh rất hay suy tư một mình. Tay anh ngừng lại trên tóc cô, im lặng, hơi thở phả ra nhẹ nhàng đều đặn. Cô biết anh đang do dự. Những điều bản thân luôn muốn chôn sâu thật khó để nói ra, chỉ là cô muốn hiểu anh hơn một chút, muốn san sẻ cùng anh mà thôi. Lúc cô gần như bỏ cuộc thì anh lên tiếng. _ Sau khi mẹ anh mất, anh không về nhà đó mà lưu lạc bên ngoài, dấn thân vào chốn giang hồ, tham gia vào băng đảng xã hội đen, chưa có chuyện xấu nào chưa làm qua. Cô giật mình thảng thốt, không thể ngờ anh có một quá khứ phức tạp như vậy. Cô im lặng lắng nghe tiếp, giọng nói anh đều đều như thuật lại câu chuyện của một người dưng. Tuy vậy, chính sự hờ hững tới ảm đạm này lại cho thấy chúng vẫn luôn tồn tại trong tâm trí anh. _ Cuộc đời anh tưởng chừng sẽ chìm mãi trong thế giới đó thì ba năm sau, dì Tịnh Yên xuất hiện kéo anh ra khỏi cuộc sống trác táng tội lỗi. Nhưng gia tộc lại lợi dụng dì để điều khiển anh. Người đàn ông tên Vũ Kiến Văn đó đã khiến dì yêu ông ta, có thai với ông ta nhưng lại để mặc cho người nhà bức dì ấy sẩy thai. Hậu quả là... dì vĩnh viễn không thể có con được nữa. Nghe đến đây, Tuệ Anh lặng người. Cô nhớ tới khuôn mặt phúc hậu của người phụ nữ ấy, lòng se sắt. Có lẽ điều đó giải thích cho tình yêu vô bờ bến của bà dành cho lũ trẻ. _ Vì vậy, dì đã bỏ đi ? – Cô buồn bã hỏi. _ Phải, dì bỏ đi vì quá thất vọng và đau khổ. Người đàn ông đó không hề yêu bà, chỉ lợi dụng bà, phản bội bà. Sau đó kết hôn với nguời phụ nữ đáng tuổi con mình. Anh không dám giữ dì ở lại, vì anh biết điều đó chỉ làm bà tổn thương. – Giọng anh trầm xuống, hơi lạc đi vì xúc động. _ Thật đáng chết ! Loại đàn ông nhu nhược luôn bị kẻ khác chi phối, anh đã thề sẽ không biến mình trở thành thứ vô dụng như vậy ! Anh ngừng một lát như để ổn định lại tâm trạng rồi mới tiếp tục câu chuyện. _ Chính vì vậy, anh đã nỗ lực hết sức để vươn lên, tìm cách nắm trong tay toàn bộ quyền lực nhằm lật đổ cái gia tộc đó. Có điều, năm xưa họ nhận nuôi anh vì anh là người nối dõi duy nhất, mục đích chỉ là duy trì dòng họ, hoàn toàn không phải muốn tìm người thừa kế xứng đáng. Em biết đấy, một đứa con ngoài giá thú thực tế là nỗi ô nhục của một gia tộc quyền thế. Họ khinh bỉ anh còn chưa hết, làm sao giao cả Hoàn Vũ cho anh. Thế nên, khi bắt đầu nghi ngờ, một số người không ưa anh đã thuê xã hội đen trừ khử mối hiểm họa. _ Thật... thật sao ? Họ thật quá đáng ! Tuệ Anh bật dậy, trợn tròn mắt nhìn anh. Cô không nghĩ ra những người sống trong môi trường thượng lưu danh giá lại có thể lòng lang dạ sói đến vậy. Quả thực tàn ác, đến máu mủ cũng không tha. Đôi mắt anh lan tràn một mảng phẳng lặng, kéo cô vào lòng rồi âm trầm nói. _ Chỉ có điều, họ không ngờ rằng anh chưa hoàn toàn đoạn tuyệt với xã hội đen. Một người anh từng quen biết năm xưa trong giới đã nhận lời giúp anh khống chế lại những kẻ rắp tâm hại anh. _ Bằng cách nào ? – Cô ngước mắt, hồi hộp chờ đợi. _ Em biết đấy, bất cứ ai cũng đều có bí mật muốn chôn vùi mãi mãi. Người quyền thế càng cao, tiền bạc càng nhiều, thì càng lắm nhược điểm chí mạng. Chỉ cần nắm được vị trí gót chân Asin, coi như đã bắt thóp được họ. _ Nhưng chắc chắn họ sẽ bảo vệ những bí mật đó rất cẩn thận, có khi còn hơn cả tính mạng, lấy được thông tin là chuyện khó hơn lên trời. Người mà anh nói tới giỏi thế ư ? _ Cũng chả giỏi lắm. – Anh chặc lưỡi. – Chó ngáp phải ruồi thôi. _ Không thể nào đâu. – Cô nhăn trán. _ Em đã nghe đến tổ chức Xích Huyết chưa ? _ Hình như có nghe qua. _ Đó là nỗi kinh hoàng của những kẻ tai to mặt lớn. Bởi bất cứ thông tin nào, nếu muốn, Xích Huyết Đoàn đều có được. _ Bạn anh thật tài giỏi ! Trên đời có người xuất quỷ nhập thần như vậy ư ? – Tuệ Anh thốt lên đầy ngưỡng mộ. Người nào đó cau mày, nghĩ nghĩ một lúc rồi bồi thêm câu. _ Thì giang hồ gọi hắn là ‘quỷ thần’ mà. _ Ồ ! Còn anh là ‘chiến thần’ à ? – Mắt cô trở nên long lanh, trông đợi. _ Đương nhiên. – Vũ Uy hào hứng, nét mặt hiện rõ sự tự hào. – Anh là ‘chiến thần’ bởi phong độ ngời ngời, lại là trang tuyệt sắc. _ Còn hắn... – Anh ném một cái nhìn khinh bỉ vô hình. - ...bị gọi là ‘quỷ thần’ chính vì nhan sắc ma chê quỷ khóc, xúc phạm người nhìn. Có người vô số tội ở một nơi xa xôi nào đó hắt xì cái đầu tiên. _ Thật sao ? – Giọng cô có chút nghi ngờ. _ Đương nhiên. – Anh càng tích cực thêm mắm dặm muối. – Em làm nghệ thuật, nhìn cái đẹp quen rồi. Tốt nhất em đừng gặp hắn, nghĩ cũng khỏi nghĩ luôn, vô cùng vô cùng có hại đến thẩm mỹ của em đấy. Có người tội nghiệp nào đó bị nói xấu sau lưng mà không biết, hắt xì lần hai. _ Nhưng người ta có câu ‘cái nết đáng chết cái đẹp’ mà. – Cô vẫn cố vớt vát cho hình tượng trong đầu. _ Em có nhầm không thế ? – Anh trợn mắt, thái độ hết sức biểu cảm. – Cái tên đó làm gì có nết để mà đánh chết. Hắn á, còn xấu tính gấp vạn lần anh. _ Ồ, em hiểu rồi. – Cô gật gù, lập tức loại hình ảnh kia ra khỏi đầu, tất nhiên không phải vì những lời bêu xấu, mà là vì ý đồ ghen tuông của ai đó đã rõ như ban ngày. _ Hiểu thì tốt. – Không nhận ra mình bị nói hớ, anh vẫn thao thao bất tuyệt, tiếp tục công đoạn ‘dìm hàng’ nhiệt tình. – Hắn dở dở ương ương lắm. Em có biết tại sao hắn đặt tên cho tổ chức của mình là Xích Huyết Đoàn không ? Là vì hắn mê mệt Hồng Lễ Mộng. _ Hồng Lễ Mộng ? _ Là nhân vật trong Long Phi Bất Bại. Thật là vớ vẩn ! Thế mới nói, cái tên dại gái đó, người thật thì đi một nhẽ, còn đây là nhân vật hư cấu trên trang giấy, hoàn toàn không có thật. Phải là dại gái đến mức biến thái mới đúng ! Con người xấu số nào đó hắt xì lần ba, than thở chắc mình bị trúng gió độc. Sự thật, ngày đó có hai thằng nhóc mới lớn bàn nhau đặt tên cho tổ chức mới thành lập. Một đứa đưa ra ý kiến, còn đứa kia nhiệt liệt tán thành. Còn việc phát triển tổ chức theo hướng mạng lưới thu thập thông tin vô cùng thành công lại bị giấu nhẹm, mặc dù cũng lấy ý tưởng từ một chỗ. Tuệ Anh nín cười, gật gật đầu giả bộ đồng tình. Càng gần anh, càng hiểu anh lại càng khám phá ra nhiều điều thú vị ở anh. Anh đối với người ngoài dửng dưng xa cách bao nhiêu, thì đối với người mình yêu thương gần gũi và tin tưởng bấy nhiêu, thậm chí gần như tuyệt đối. Trước đây, cô chỉ mới nhìn thấy vỏ ngoài từng trải của anh, băng đá lạnh lùng, một người đàn ông đích thực. Còn bây giờ, thi thoảng anh giống như một cậu bé, vui buồn giận dỗi đều nương theo cảm xúc. Người ta nói rằng bất cứ ai dù lớn đến đâu đều mang trong mình một đứa bé. Cô có thể hình dung ngày một rõ nét anh của thời thơ ấu rồi. Việc khiến cô vui nhất là, anh rất vô tư thể hiện những cá tính ấy trước cô, không hề giấu giếm. Cô được tiếp cận với anh của chân thực, anh của chính anh, không thể nhầm lẫn. Điều đó cho cô cảm giác mình thật đặc biệt, là người duy nhất có thểm chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong anh. Và, qua từng ngày, qua từng phút từng giây, cô càng yêu anh nhiều hơn. _ Vậy đó là lý do không ai trong gia đình đến thăm anh ? – Ngập ngừng mãi cô mới dám nói ra câu hỏi vẫn luôn đau đáu. _ Tất nhiên, anh là cái gai trong mắt họ, anh chết đi họ càng mừng ấy chứ. Hơn nữa, những kẻ đó không phải là gia đình của anh, họ không xứng với hai từ thiêng liêng ấy. Anh chỉ có một gia đình duy nhất, là mẹ và dì Tịnh Yên, chỉ tiếc là... ‘Chỉ tiếc là họ đều bỏ anh mà đi đến một phương trời mới, nơi mà anh không thể đặt chân tới.’ Anh không thể nói ra câu này, nhưng đáy lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn, chẳng thể diễn đạt thành lời. Cảm nhận được sự ủ dột trong sắc giọng của anh, cô lặng lẽ nhích người nép sát vào anh, vòng tay ôm lấy anh, dụi dụi gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực to lớn. Mùi thuốc cũng không át hết được hương thơm đặc trưng của riêng anh. Cô thì thầm. _ Cho em làm một phần trong gia đình của anh nhé. Anh cảm động, ôm chặt thân hình nữ tính mềm mại trong lòng, dịu dàng hôn lên mái tóc êm mịn như nhung. _ Đối với anh, em còn nhiều hơn thế nữa. Nụ hôn khẽ lướt qua vầng trán rồi rơi xuống bờ môi. Cô nhắm mắt, tận hưởng niềm hạnh phúc đang hiện hữu qua từng hơi thở. oOo Thời gian nằm viện, trong số những người tới thăm Vũ Uy, có hai trường hợp khiến Tuệ Anh ấn tượng nhất. Trường hợp thứ nhất, chính là hai cậu em cùng cha khác mẹ của cô – Phạm Duy Hoàng và Phạm Duy Phong – cùng đến bệnh viện thăm anh. Lúc hai chàng thanh niên trẻ măng bước vào, cô lập tức nhận ra họ, bởi ba vẫn thường cho cô xem ảnh và nhắc tới hai cậu con trai này. Đây là lần đầu tiên cô nhìn họ ở khoảng cách gần như thế, cảm xúc dâng lên, bỗng chốc hồi hộp lạ kỳ. Cậu thanh niên mang dáng vẻ nho nhã, trí thức, ngũ quan ngay ngắn và khí chất ấm áp tỏa ra sự thân thiện, đó là Duy Hoàng, hiện nay cậu đang là sinh viên trường Y. Ba rất yên tâm và tự hào về người con trai cả, tuy nhiên ông hơi phiền muộn vì Duy Hoàng nhất định không theo nghiệp của cha mà thi vào trường Y. Tuệ Anh từng nói đùa để an ủi ba rằng, nghề y là một trong ba nghề làm ‘thầy’ thiên hạ, là một nghề cao quý và được kính trọng, ông nên ủng hộ con đường của cậu ấy mới phải. Thế là ông cũng xuôi xuôi. Nhưng nhắc đến cậu con trai thứ, ông buồn đến não ruột, hay ca thán rằng đứa con này thật trái ngược với anh của nó, ngỗ nghịch và ngang bướng, suốt ngày chỉ lông bông không chịu tu chí. Chàng trai trẻ Duy Phong đứng trước mặt cô, quả nhiên trông bụi bặm ương ngạnh, nét mặt cứng cáp mang tính cách nông nổi, cố chấp. Tuy nhiên, đôi mắt của cậu thì sâu lắng và hiền hòa. Tuệ Anh đoán, đây là một người sâu sắc, chỉ là cố giấu nó đi bằng vẻ ngoài xù xì mà thôi. Lòng cảm thấy phấn khởi, cô bất giác mỉm cười, cô có hai người em trai thật ưu tú. Ngoài ba, đây là hai người cùng chung huyết thống với cô, gần gũi với cô nhất trên cõi đời rộng lớn này. Tất nhiên, hai chàng trai không hề biết đến sự tồn tại của cô – một người con rơi con vãi của cha họ. Cô cũng không chắc nếu họ biết sự thật, họ có thể đón nhận cô không. Nhưng chuyện đó hình như còn quá xa, cô không có ý định công khai thân phận của mình. Thế nên, tâm trạng cô vui hơn mọi ngày, lật đật mở túi đựng hoa quả, lấy những trái cây ngon nhất ra gọt mời khách. Duy Hoàng và Duy Phong nhìn cô với ánh mắt dành cho người xa lạ, gật đầu chào hỏi theo phép xã giao, rồi quay sang thắc mắc với Vũ Uy về sự có mặt của cô. Anh không do dự mà trả lời : « Chị dâu các chú ! » Họ ngớ người, không giấu nổi sự ngạc nhiên, đồng loạt chăm chú quan sát gương mặt đỏ ửng của cô. _ Chúc mừng anh đã tìm thấy tình yêu đích thực. – Duy Hoàng mỉm cười, giọng nói dễ nghe, ôn hòa và nhã nhặn. Ngược lại, Duy Phong có vẻ là người thẳng tính, lời nói bộc trực lộ rõ sự bất mãn và chế giễu. _ Em tưởng anh gặp được thánh nữ phương nào mới phản bội chị Quyên, không ngờ... _ Phong ! – Duy Hoàng lập tức ngắt lời em trai. – Không nên nói những từ khó nghe như vậy. Không khí chìm trong im lặng, Tuệ Anh cúi đầu không nói, tiếp tục lặng lẽ gọt trái cây. Dư luận quả đáng sợ ! Chỉ có Vũ Uy nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Duy Phong, sau đó mới cất lời. _ Cậu nghe cho rõ đây. Cô ấy là người tôi yêu, là người bạn mà Quyên trân trọng. Quyên đã thật lòng chúc phúc cho chúng tôi, khi nào thì đến người ngoài cuộc như cậu chỉ trích? Nếu còn coi tôi là đàn anh, thì hãy tôn trọng cô ấy. Cậu xúc phạm cô ấy một, chính là xúc phạm tôi mười, hiểu rõ chưa? Lời nói đanh thép, khẳng định rõ vị trí của cô trong anh. Trái tim trong lồng ngực run rẩy vì xúc động, hai gò má cô ửng hồng như cánh hoa, bờ môi in dấu niềm hạnh phúc kín đáo. _ Em xin lỗi. – Duy Phong không dám đối diện ánh mắt sắc bén của anh, áy náy nhìn cô. _ Không sao. – Cô cười gượng đáp. Tuy nhiên, Tuệ Anh khá bất ngờ. Ba thường than thở rằng Duy Phong cứng đầu đến mức ông cũng phải bó tay, vậy mà Uy chỉ cần nói một câu đã khiến cậu ấy phải nhận lỗi. Có thể thấy cậu ấy rất tôn trọng anh, thậm chí là tôn sùng. Mà đối với anh, chắc hẳn hai chàng trai này có một vị trí nhất định, bởi anh chưa từng kiên nhẫn giải thích với người ngoài điều gì về những mối quan hệ và sự riêng tư của bản thân. Có điều, nếu thực chất Phong không phải là một người ngang ngược, vì sao cậu ấy lại chống đối ba quyết liệt đến vậy? Ngay sau đó, Tuệ Anh đã nhận được lời giải đáp ngoài ý muốn. Nét mặt Duy Phong trầm xuống, nói với vẻ mặt chán chường. _ Anh, thực ra em không có ý xúc phạm chị ấy. Chỉ là em vốn có định kiến không tốt với những việc như vậy, anh cũng biết mà. Chính là do ba em, ông ấy... Đang nói dở dang, ý thức được có mặt người lạ, Duy Phong lập tức nín lặng. Duy Hoàng cũng trầm mặc theo. Biểu hiện đó khiến cô vô cùng tò mò, giữa ba và cậu ấy đã có chuyện gì? Nhưng không tiện hỏi han nhiều, cô đành giữ trong lòng. Lúc nhìn qua Vũ Uy, thấy anh cũng đang liếc về phía cô, sau đó tằng hắng giọng. _ Phong, nghe này. Có những sự việc không như cậu nhìn thấy đâu. _ Em cũng đâu muốn, nhưng trong công ty, ai ai cũng thì thầm sau lưng gia đình em. – Không nhận được sự đồng tình, cậu trai càng sụ mặt. _ Đừng để ý đến dư luận, con vịt chết từ đầu làng đến cuối làng đã trở thành người chết. Cậu phải cứng rắn lên. Hơn nữa, thời điểm bây giờ Hoàn Dương đang phải đối mặt với nhiều khó khăn, cậu không giúp gì được, cũng đừng gây thêm áp lực cho ba cậu. – Vũ Uy điềm đạm khuyên giải. _ Ồ, anh làm em ngạc nhiên đấy! – Duy Hoàng bấy giờ mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ảm đạm. – Có bao giờ anh ‘tận tâm’ giảng giải đúng sai với chúng em đâu, hôm nay lại nói nhiều như thế. Không lẽ nằm viện một thời gian có thể khiến con người ta thay đổi như vậy, quả là ảo diệu. Haha. Vũ Uy lườm cậu ta, ho khẽ một tiếng. Bầu không khí bắt đầu nóng lên, ba người họ nói chuyện rôm rả, còn Tuệ Anh ngồi một bên ngắm họ, mỉm cười trong lòng. Lúc Phong và Hoàng ra về, niềm vui ấy vẫn cứ quẩn quanh tâm trí cô, khóe miệng vô thức cong lên thành hình trăng khuyết. _ Em vui lắm à? – Anh nhìn cô cười, không nhịn được cũng cười theo. _ Vâng, em đã từng rất muốn gặp mặt hai em trai của em. Hôm nay lại cùng ngồi nói chuyện vui vẻ như vậy, trước đây chưa từng dám mơ tới. Cô đưa cho anh một múi táo đã được cắt tỉa gọn ghẽ. Anh chưa nhận ngay mà nắm lấy bàn tay trắng ngần, dịu giọng nói. _ Từ giờ trở đi, những gì em mơ ước, anh sẽ chịu trách nhiệm biến nó thành hiện thực. Sau đó, anh lấy múi táo trong tay cô, cắn một miếng ngon lành. Cô nhịn không được, nhướn người lên thơm nhẹ vào má anh, rồi lại cắm cúi gọt vỏ như một cái máy, mái tóc rủ xuống lấp đi hai má nóng bừng. Nhưng anh nào chấp nhận món quà ít ỏi như vậy, thế nên anh tóm lấy cổ tay cô, vứt táo sang một bên, kéo cô vào lòng rồi tham lam sở hữu bờ môi căng mọng. Hương táo ngọt ngào, nồng nàn lan tràn trong vị giác. Một lúc sau, anh rời khỏi môi cô, ngắm khuôn mặt trắng hồng cùng ánh mắt dập dờn sóng nước, khẽ cười mãn nguyện. Cô gục mặt trên vai anh, cố gắng ổn định nhịp thở, rồi thỏ thẻ nói. _ Em hỏi anh chuyện này được không? _ Chuyện gì? _ Anh biết vấn đề giữa Phong và ba em, phải không? Bàn tay đang vuốt ve mái tóc mượt mà tựa làn suối bỗng ngưng lại, anh húng hắng như thể gặp phải chuyện khó nói. _ Thực ra thì, đó chỉ là hiểu lầm thôi. _ Hiểu lầm? – Cô giương mắt nhìn anh chờ đợi. _ Thì giống như… trước đây anh từng hiểu lầm em. Giọng anh ngập ngừng, ánh mắt thoáng mơ hồ, Tuệ Anh vỡ lẽ. Chắc chắn cô phải dặn dò ba sau này đến thăm cô cần cẩn thận ý tứ hơn mới được. _ Thì ra, hồi đó anh ghét em như vậy vì chuyện này. Anh ậm ừ cho qua. _ Anh với hai cậu ấy quan hệ rất tốt. – Ý cười hiện rõ mồn một trong đôi mắt cô. _ Ngày nhỏ, bị đột ngột thay đổi môi trường sống nên không tránh được gặp phải khó khăn, hai cậu ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Cô gật đầu, quay trở lại vào lồng ngực ấm áp, miên man suy nghĩ. Anh nâng mặt cô lên đối diện với mình. _ Em định giấu hai cậu ấy suốt đời sao? _ Nếu biết sự thật, liệu hai cậu ấy có căm ghét em không? Có chấp nhận em không? Gia đình của ba liệu có vì em mà đổ vỡ? – Cô cụp mi mắt, buồn rầu lên tiếng. _ Nếu anh là hai cậu ấy… - Anh trao cho cô một tia sáng trìu mến long lanh nơi đáy mắt. – …Anh sẽ rất hãnh diện có một người chị như em. Hãy tin anh, Phong và Hoàng là những người hiểu chuyện. Sống mũi cay cay, cô gật đầu trước nụ cười hài lòng của anh. Thì ra, khi nãy anh nghiêm khắc với Duy Phong như vậy chính là ngầm phá vỡ tư tưởng sai lệch của cậu, đồng thời gieo thiện cảm vào lòng bọn họ, đề phòng trường hợp chẳng may khám phá ra sự thật sẽ có cái nhìn thận trọng và thấu đáo. Anh luôn suy nghĩ cho cô. Chưa bao giờ cô có cảm giác bản thân nhỏ bé thế này, cứ muốn cuộn tròn trong lòng anh, tận hưởng sự thanh bình và an tâm mà anh mang lại. oOo Vài ngày sau, thêm một người nữa đến thăm Vũ Uy, là một người khiến Tuệ Anh ấn tượng khó quên. Hôm đó, Tuệ Anh ra ngoài mua điểm tâm bữa chiều cho anh, lúc về, đứng bên ngoài cánh cửa, cô đã giật mình đánh thót khi nghe thấy tiếng rên ư ử lúc cao lúc thấp phát ra từ bên trong. Lòng hoang mang, cô lập tức đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bày ra trước mắt khiến cô thất kinh. Trong phòng, chiếc giường trắng tinh, ga trải giường đã bị xô lệch ít nhiều. Ở trên giường, có một người đàn ông mặc bộ đồ bệnh nhân màu thiên thanh và một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ở một tư thế hết sức ám muội, quần áo trên người họ cũng không còn ngay ngắn. Vũ Uy khom người trên cô gái lạ mặt, một tay giữ lấy cổ tay cô ta ép xuống giường, một tay chạm vào chiếc cổ trần nóng bỏng, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt kỳ dị. Còn cô gái kia, nét mặt nhăn nhó đỏ ửng nhưng vẫn vô cùng diễm lệ, tay còn lại túm chặt lấy áo anh kéo xuống, khiến bờ vai trần rắn rỏi bị lộ ra ngoài. Chẳng khác gì một màn dạo đầu nóng bỏng. Tuệ Anh bị sốc đến đứng hình, chiếc cặp lồng trong tay rơi xuống nền gạch, vang lên một tiếng chói tai. Vũ Uy giật mình nhìn lên, bắt gặp cô với gương mặt trắng bệch, mắt không chớp lấy một cái, anh cũng đứng hình theo. _ Anh yêu, cô ta là ai? Sao dừng lại thế, tiếp tục đi, em đang hưng phấn mà.. Giọng nói nũng nịu lả lướt phá vỡ không khí căng thẳng, cô gái ngọt ngào cười, nhìn anh đắm đuối. Tuệ Anh ôm mặt quay phắt chạy khỏi đó, trong lòng có một sự đổ vỡ. Cô nghe thấy tiếng động rất mạnh phát ra ngay sau lưng, nhưng ngoài sự trống rống, tâm trí cô chẳng còn biết gì nữa, cũng chẳng thiết gì nữa. Chạy được một đoạn thì cô bị một bàn tay tóm lấy, kéo giật lại, sức mạnh rất lớn. Cô cứ nghĩ rằng anh đuổi theo cô, nhưng khi nhìn rõ, cô càng sửng sốt. Là cô gái ban nãy ! Tuệ Anh nhất thời không hiểu gì cả, ngơ ngẩn đứng như trời trồng tại chỗ. Lại nói, cô gái này nhìn gần quả thực đẹp đến mê hồn, dáng người cao và gọn như người mẫu, minh tinh quốc tế. Chẳng lẽ Uy... Cô chua chát tự cắt đứt suy nghĩ của chính mình. _ Chạy gì mà nhanh thế, gọi cũng không nghe. Cô có biết mặc váy mà đuổi theo cô rất vất vả không ? – Cô ta nhăn mặt trách, nhưng một hơi thở gấp cũng không có. _ Ai mượn cô đuổi theo. Tuệ Anh khó chịu vùng ra, quay lưng sải những bước dải. Trong lòng, sự khó hiểu dâng lên đến cực hạn. Tại sao không phải là anh, mà là cô ta đuổi theo cô ? Muốn giải thích ư ? Nhưng cái bộ mặt câng câng kia có bảo muốn giải thích cô cũng chẳng tin. Mải suy nghĩ, cô đâm sầm vào người đột ngột chặn trước mặt. Lại là cô ta ! Tuệ Anh nhíu mày, xoa xoa chóp mũi. Cô ta là con gái mà sao cơ thể cứng như đá vậy ? Lướt nhìn làn da trắng nõn không tỳ vết, cô cho rằng mình bị ảo giác. Hoặc cô ta có võ hay tập thể lực không biết chừng. Cô bắt đầu cảnh giác. _ Thật phiền phức ! – Cô ta vỗ vỗ trán ra chiều bất lực. – Không phải do anh ta uy hiếp thì tôi đâu rảnh mà mua việc vào người. Anh ta không vận động mạnh được nên bắt tôi lôi cô về. Nào, đừng bướng nữa. Về thôi ! Và cô ta ngang nhiên kéo tay Tuệ Anh đi, không cho cô kịp thắc mắc, mặc cô vùng vằng chống cự. Về đến phòng bệnh, cô thì thở hổn hển không ra hơi, còn người kia vẫn thản nhiên như không. Tuệ Anh hãi hùng, cô ta khỏe như voi vậy ! Vũ Uy thấp thỏm ngồi trong phòng, thấy cô đi vào, mặt nhăn nhó mệt mỏi, cổ tay còn in dấu tay hơi đỏ. Anh đứng phắt dậy đền gần cô xem xét, mắt long lên tức giận với người đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi đằng kia, quát lớn. _ Sao cậu mạnh tay với cô ấy như vậy ? Người kia giả ngu, tảng lờ. _ ‘Cậu’ ? Ý anh là sao ? – Tuệ Anh nghe như có tiềng ‘ding’ phát ra trong đầu. Anh hung hăng lao đến cô gái kia, giật phăng mái tóc của cô ta, vứt mạnh xuống sàn. _ Cô ta... cô ta... Chứng kiến cảnh đó, Tuệ Anh sốc không nói thành lời. Khuôn mặt kiều diễm với cái đầu được bó lại cẩn thận khiến cô mắt chữ A mồm chữ O. _ ‘Cô ta’ cái gì ? Hắn là đàn ông ! – Anh gằn giọng. . . Trong khi nghe Vũ Uy giải thích, cô len lén nhìn người đàn ông đang ngồi thản nhiên gặm hết trái táo rồi lại tới trái lê một cách ngon lành, bàng quang với cái nhìn tò mò của cô và ánh mắt như tên lửa đạn đạo của anh. Thì ra, anh ta chính là Xích Long vang danh. Có điều, nhìn anh ta thật vô hại. Lúc anh ta thay đồ xong, cô vẫn chưa thể tin. Trong lốt phụ nữ, anh ta đẹp như một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Trở lại thân phận nam giới, anh ta toát ra vẻ bất cần phóng khoáng, đầy sức dụ hoặc. Mặc dù gương mặt mang những nét mềm mại nữ tính nhưng khí chất vẫn rất mạnh mẽ. Có lẽ cô đã gặp được bậc thầy hóa trang mà phim ảnh đề cập tới bằng xương bằng thịt, thật thần kỳ ! _ Anh ấy hay hóa trang như vậy ư ? Để làm gì ? – Cô nhỏ giọng thì thào. _ Hừm, hứng lên thì hắn giả gái ghẹo người khác cho vui vậy thôi. Thật là, đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà. – Anh chặc lưỡi vẻ bất lực. _ Nhưng anh ấy giả gái đẹp quá ! – Cô không giấu được sự hâm mộ. _ Loại đàn ông thích giả gái không có vấn đề về giới tính thì cũng là biến thái, chẳng trách sao không mọc nổi râu. – Anh cố ý cao giọng. Người nào đó tí thì mắc nghẹn, nhưng vẫn câm nín tiếp tục chén trái cây tì tì. _ Nhưng tại sao hai anh làm ra cái tư thế dễ gây hiểu nhầm thế ? – Cô nhăn mặt khi nhớ lại cảnh tượng gây sốc vừa rồi. _ Tư thế dễ gây hiểu nhầm ? Em nhìn thế nào mà thành ra như thế ? – Anh kinh ngạc. Người ngoài nhìn vào hành động nghiến răng ‘bóp cổ’ thành tư thế dễ gây hiểu nhầm sao ? Tuệ Anh mím môi không biết nói gì nữa. _ Hừm ! Đồ vô ơn ! Tôi là ân nhân của anh mà đối xử với tôi như kẻ thù. – Xích Long bất ngờ chen vào, nhìn Vũ Uy trách móc rồi nhìn sang cô. – Này em gái, em nên bảo ban lại ‘ông xã’ của em đi. Cái từ ‘ông xã’ làm cô đỏ mặt, còn ánh mắt anh nguội bớt, nhếch môi đối đáp. _ Còn không phải tại cậu mà tôi bị thương phải nằm viện ? Thấy tôi gặp nạn vẫn còn ung dung thưởng thức. Cho cậu biết nguyên nhân vì sao mình chết là đã đáp lại sự ‘chăm sóc’ của cậu rồi, còn hơn chết mà không biết tại sao mình chết, đúng không ? Những chỗ cần nhấn nhá để nhấn mạnh rất chính xác, phát huy uy lực. Xích Long nuốt miếng hoa quả đánh ực một cái, vội vội vàng vàng trưng vẻ mặt ngây thơ vô số tội, ra sức lấp liếm. _ Ầy, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, cũng gọi là có chút tình nghĩa, tôi còn giúp anh bao nhiêu việc, không cần tuyệt tình thế chứ ? Hơn nữa, tôi mà ra tay sớm, chắc gì hai người đã tiến triển nhanh đến mức này. Ây chà, tin tôi đi, tình yêu trong lúc sinh ly tử biệt mới là tình yêu vĩ đại, động lòng người... Khuôn mặt biểu cảm, động tác khua tay múa chân phối hợp, Xích Long thao thao bất tuyệt. Cho đến khi mặt Vũ Uy hằm hằm, anh ta mới ngừng lại. _ Cậu đến tìm tôi có chuyện gì ? _ Tôi nhận được thông tin, vụ vừa rồi không phải kế hoạch của Trần Thái Sơn đâu. Vũ Uy và Tuệ Anh hết sức kinh ngạc. _ Cậu chắc chứ ? _ Tôi có thông tin sai cho anh bao giờ không ? Hắn đang tập trung toàn lực để đối đầu Hoàn Dương, làm gì có thời gian tổ chức vụ bắt cóc vớ vẩn này. _ Nói vậy, kẻ nào đã ra tay ? _ Chưa xác định được. Có điều, kẻ đó chắc chắn muốn dồn hai người tới chỗ chết dở sống dở, vì thế mới để Trần Khắc Đạt ra tay. Tôi chỉ lo rằng kẻ đó hằng ngày vẫn quanh quẩn bên hai người nên mới có thể biết rõ từng nhất cử nhất động của hai người mà ra tay chuẩn xác đến thế. Anh và cô nhìn nhau, trầm mặc. Thật sự không nghĩ ra kẻ đó là ai mà hận họ tới vậy. _ Em cũng có việc muốn nói. Em sẽ quay lại Hoàn Dương, giúp ba em một tay. – Tuệ Anh dõng dạc tuyên bố. _ Em chắc chứ ? – Anh nhìn cô lưỡng lự. – Chẳng phải em luôn muốn cuộc sống bình an sao ? Anh và Xích Long chắc chắn sẽ giúp ba em, thực ra em không cần vào cuộc. _ Em biết, nên em muốn cùng mọi người chống lại hắn. Giờ em không còn đơn độc, nên em không sợ, em sẽ không chạy trốn nữa. Cô mỉm cười với anh, kiên định. Đôi mắt anh cũng sáng lên tia ấm áp. _ Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Tôi về đây ! – Xích Long đứng dậy, phủi phủi tà áo rồi tạm biệt. _ Để em tiễn anh. Tuệ Anh liền chạy tới mở cửa, nhưng do đi quá nhanh, chân trước đá chân sau, cô lảo đảo ngã nhào. May có Xích Long phản xạ nhanh, tóm cô lại. Nhưng không may ở chỗ, anh tóm được mỗi vạt áo của cô, lực kéo mạnh khiến chiếc áo biến dạng. Rồi ‘roẹt’ một tiếng, hàng cúc trước ngực đứt phựt. Cả ba người trong phòng đứng hình, mặt đen lại. Cảm thấy đằng sau có người sắp sửa muốn ăn tươi nuốt sống mình, Xích Long cảm khái, tay nâng lên che tầm mắt. _ Í chết, thật xin lỗi. Nhưng ngay sau đó, có một thứ khiến anh không thể kiềm chế mà bỏ tay xuống, nhìn chăm chăm vào dáng lưng người con gái đang xấu hổ ôm lấy thân mình. Trên làn da trắng trong mịn màng, vết sẹo hình tam giác méo mó hiện ra. Mắt Xích Long chấn động, mặc dù nó đã phai mờ dần theo năm tháng, nhưng anh không thể nào quên, bởi tự tay anh đã băng bó vết sẹo đó. Ngày ấy, làn da non nớt sưng tấy mưng mủ do bỏng nặng, có một cô bé nằm trong vòng tay anh, đôi vai nhỏ bé run rẩy vì đau đớn. Anh vẫn còn nhớ rõ tiếng nức nở bi ai đánh vào tâm can. Như bị thôi miên, anh tiến sát lại gần Tuệ Anh, đặt tay lên đôi vai trần. Cô giật mình, vùng ra theo phản xạ, lại bị anh giữ chặt cứng. _ Này ! Xích Long, cậu làm gì thế ? – Vũ Uy nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhất thời kinh ngạc, quát lên. Từ trước tới nay anh chưa từng thấy tên này phản ứng kiểu vậy. Bỏ mặc ngoài tai, Xích Long nhìn chăm chú vào vết sẹo, khẽ vuốt nhẹ lên đó. Cơ thể Tuệ Anh run lên, cái đụng chạm này khiến một phần ký ức đã ngủ sâu bị đánh thức. Bất ngờ, anh ta xoay người cô lại, ôm chầm lấy cứng ngắc. Bên tai cô là tiếng thì thầm. _ Đúng là em rồi ! Anh tìm được em rồi. BỐP ! Vũ Uy giằng hai người ra rồi giáng một quyền thật mạnh vào mặt Xích Long khiến anh ta bị đẩy lùi ra sau vài bước. Dù ngực anh đau nhói vì vết thương chưa lành hẳn, trán rịn mồ hôi, nhưng đáy mắt sôi lên giận dữ, gằn giọng. _ Cậu điên rồi sao ? Muốn làm gì hả ?