Yêu

Chương 32

“Mặc Tuân…” Cố Thanh Đồng gọi tên anh. “Ừ?” Âm cuối của anh hơi cao. “Xong rồi, nhất định anh ấy sẽ hiểu lầm.” Thanh Đồng túm chăn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ cười cười, có lúc Lục Bình An làm người ta không kịp ứng phó. May mà Thanh Đồng không bị anh làm ảnh hưởng. Hai người ra ngoài ăn cơm. Nháy mắt đã đến mười giờ, Cố Thanh Đồng nhìn con số trên màn hình di động, hận không thể quay ngược thời gian. Sau khi ăn xong, Lâm Mặc Tuân đưa cô đến cửa nhà, chào hỏi giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi, vì thời gian không sớm nên anh chỉ ngồi một lúc rồi về. Thanh Đồng ngồi trên giường đọc sách, điện thoại để một bên. Lục Nhuế Chi gõ cửa đi vào, “Sữa nóng, uống đi rồi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, hai ngày nay sắc mặt con không tốt lắm. Thanh xuân của con gái có hạn.” Thanh Đồng nhận lấy: “Mẹ, mẹ thật tốt.” Lục Nhuế Chi nhìn thoáng qua điện thoại cô đặt bên cạnh, “Trước kia không thấy con ôm điện thoại suốt như bây giờ. Điện thoại có bức xạ, chơi ít thôi.” Thanh Đồng cười cười. Lục Nhuế Chi nghĩ đến chuyện gì, bèn đè thấp giọng, cằn nhằn: “Thanh Đồng, hai nhà chúng ta đã gặp mặt, nhưng con với Mặc Tuân vẫn chưa đính hôn, con vẫn cần giữ gìn, hiểu chưa?” Cố Thanh Đồng vừa cầm cốc sữa lên uống liền bị sặc. Lục Nhuế Chi vội vỗ lưng cho cô: “Lớn ngần này rồi còn hấp ta hấp tấp.” Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt, ai bảo tự dưng mẹ nói chuyện này. Nhưng chỉ có thể giữa mẹ con mới nói những lời này, Thanh Đồng cọ đầu vào vai Lục Nhuế Chi: “Mẹ, con sẽ cố gắng.” Lục Nhuế Chi cười. Tuy trong lòng giáo sư Cố vẫn còn tiếc hận chuyện đổi con rể tương lai nhưng dù sao là chuyện của các thanh niên, ông không thể nói thêm gì. Nói đúng ra thì người lớn hai bên có quen biết nhau. “Cuối cùng tôi đã hiểu, sao mấy năm nay Thanh Đồng và Tử Chấp không liên lạc với nhau.” Giáo sư Cố cảm thán. Lục Nhuế Chi liếc ông: “Ông đừng nói chuyện này với bọn trẻ. Thằng bé Mặc Tuân kia mọi mặt đều không có gì để chê. Vả lại, người ta nhìn trúng con gái ông từ hồi cấp ba, bao năm như thế, hai người có thể cùng nhau tiến đến bước này cũng không dễ gì.” Giáo sư Cố ừ một tiếng: “Không phải tôi nói Mặc Tuân không tốt, chỉ là tôi khó thích ứng được. Chú Tần, Chu Nhã vẫn hi vọng kết thông gia với chúng ta.” Lục Nhuế Chi thở dài: “Mấy lần Tử Chấp tới, tôi cũng thấy được, trong lòng tôi cũng đau chứ, rốt cuộc là đứa bé chúng ta nhìn từ nhỏ. Tôi nghe Chu Nhã nói, thằng bé đang thành lập học bổng tên là T&Z ở đại học C.” Giáo sư Cố cau mày: “Nhất thời Tử Chấp cũng không thể buông được, không biết bao giờ mới có thể cởi được nút thắt này.” “Chờ thời gian mài mòn thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua, Tử Chấp khác rõ.” Ngày hôm sau, Lâm Mặc Tuân và người nhà đến thành phố D. Thật ra thì lần gặp mặt này của hai nhà Lâm Cố, vốn nên đưa cả họ hàng hai bên, nhưng Mặc Tuân hành động quá nhanh, hai nhà không ứng phó kịp nên họ hàng vẫn chưa biết chuyện Mặc Tuân sắp đính hôn. Hôm ba mươi, bên tai tiếng pháo không ngừng. Mấy đứa trẻ con nhà họ Lâm rất quý Lâm Mặc Tuân, Lâm Mặc Tuân đến đâu là chúng lẽo đẽo theo đó. Con trai của anh họ cả là Tròn Tròn lên tiểu học năm nhất, kỳ này thi không tốt lắm, lại thêm anh họ và chị dâu cấm cậu bé chơi điện thoại, thế là thấy Lâm Mặc Tuân liền giả vờ đáng thương, cuối cùng lấy được điện thoại của Lâm Mặc Tuân. “Chú ơi, chị gái này là ai?” Khóe môi Lâm Mặc Tuân hơi cong: “Đô Đô, không được gọi là chị.” “Vậy gọi là gì ạ?” Tròn Tròn xem ảnh. Lâm Mặc Tuân đảo tròng mắt một cái, cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số: “Đô Đô, gọi thím đi.” Thanh Đồng đang trong bếp giúp Lục Nhuế Chi nấu nướng, đột nhiên điện thoại vang lên, cô vội vàng lau tay đi nghe điện thoại: “Mẹ, con đi nghe điện thoại.” Lục Nhuế Chi cười, đúng là thanh niên. Nhưng ngược lại bây giờ Thanh Đồng cởi mở hơn nhiều, bà vui mừng ngâm đôi câu ca. Thanh Đồng qua phòng bên cạnh nghe máy, chưa nói gì thì bên trong truyền ra một giọng nói giòn giã: “Thím…” Cô giật mình không biết làm thế nào, “Alo…” “Thím, cháu chào thím, cháu là Tròn Tròn.” Tròn Tròn liến thoắng tự giới thiệu mình liền một mạch, “Tên cháu là Lâm Kỷ, ba cháu là Lâm Mặc Viễn…” Cố Thanh Đồng coi như nghe rõ, Lâm Mặc Tuân bên kia cầm lấy điện thoại: “Thanh Đồng…” “Cháu của anh à?” Thanh Đồng hỏi. Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng: “Thằng nhóc thấy ảnh của em trong điện thoại anh, luôn miệng gọi em là chị.” Cố Thanh Đồng nói: “Chúng ta già thật rồi.” Lâm Mặc Tuân cười: “Tuy gọi chị nghe trẻ nhưng bối phận không thể lung tung. Ai bảo anh là chú của thằng nhóc đây, Thanh Đồng, xuất giá tòng phu. Quen là được rồi.” Cố Thanh Đồng: … Hai người nói chuyện một lúc, đại để là đang làm gì. Cố Thanh Đồng vừa nghe Lâm Mặc Tuân nói không phải làm gì, liền nói: “Thích quá nhỉ. Anh trai em chỉ đi siêu thị mua ít đồ, em với mẹ bận không đi được.” Lâm Mặc Tuân kéo Tròn Tròn vẫn đang ghé tai vào anh: “Thanh Đồng…” Mỗi lần Lâm Mặc Tuân gọi tên cô, Cố Thanh Đồng đều sẽ hơi ngẩn ra. “Lúc này năm sau, anh nấu cơm, em nghỉ ngơi. Sau nữa, em bế con, anh nấu cơm. Em thấy thế nào?” Sang năm… sau nữa… con. Đứa con của cô và Lâm Mặc Tuân. Cố Thanh Đồng ờ một tiếng: “Thật ra thì em thích con gái.” Cố Thanh Đồng tỉnh táo bình tĩnh, sau khi gặp Lâm Mặc Tuân thì đại não thường không làm chủ, không cách nào khống chế, lại còn là lần sau tiếp nối lần trước. Lâm Mặc Tuân cười một tiếng trầm thấp, “Ừm, sinh con gái, con gái của chúng ta.” Cố Thanh Đồng không cách nào nói chuyện tiếp: “Mẹ gọi em, em phải đi giúp.” Cúp điện thoại, cô hít một hơi thật sâu. “Làm sao bây giờ? Anh mong có một cháu ngoại trai cơ.” Lục Bình An không biết đến từ lúc nào. Cố Thanh Đồng giật mình: “Anh, anh nghe trộm em nói chuyện điện thoại.” Lục Bình An nhún vai: “Thanh Đồng, anh trai phổ cập cho em. Từ khía cạnh sinh vật học, sinh con trai hay gái, quyền quyết định đều ở người chồng, cho nên nhớ đòi Mặc Tuân X.” Thanh Đồng không ngóc đầu lên được, cô thủng thẳng đến cạnh Lục Bình An, hơi ngẩng đầu, “Tuy môn sinh của em không giỏi nhưng được cái em nhớ lâu.” Bên này Lâm Mặc Tuân đang ôm Tròn Tròn, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Tròn Tròn thích em trai hay em gái?” Tròn Tròn chơi điện thoại của anh, “Em gái.” Con nít bảy tuổi có nghe hiểu người lớn nói gì không? Giáo sư Lâm! Một năm trôi qua trong chớp mắt, vui vẻ cũng tốt, bi thương cũng được, cuối cùng cũng đã qua. Một năm này, với hai người Thanh Đồng và Mặc Tuân mà nói thì là một năm đặc biệt, bọn họ bắt đầu hoạch định cuộc sống chung. Người nhà họ Cố vẫn không thay đổi tiết mục hàng năm đó là xem tiết mục cuối năm. Mấy năm này Thanh Đồng không có thói quen gác đêm, năm nay lại ngược lại. Lục Nhuế Chi bảo cô đi ngủ mấy lần nhưng cô không nghe. Cuối cùng cũng tới một phút đếm ngược, cô bấm số điện thoại của Lâm Mặc Tuân, điện thoại được kết nối nhanh chóng. Hai người có thể nghe thấy tiếng pháo trong điện thoại. Thanh Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn pháo hoa trong bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ chói mắt như những vì sao. Lâm Mặc Tuân nói: “Vừa định gọi điện cho em, không ngờ em nhanh hơn anh một bước.” Thanh Đồng thấp giọng hỏi: “Mặc Tuân, anh đang làm gì?” “Đánh bài với mọi người một lúc, vừa xem tiết mục cuối năm xong.” Hình như bên kia rất náo nhiệt, Thanh Đồng nghe thấy những tiếng đùng đoàng, Lâm Mặc Tuân nhanh chóng lên tầng, vào phòng. “Sắp tới lúc đếm ngược rồi.” Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng. Điện thoại trầm mặc trong chốc lát, cùng nhau im lặng chờ đợi, không tiếng động nhưng tràn đầy tình cảm ấm áp. “10… 9… 8… 7…. 6… 5… 4… 3… 2… 1…” Ngay lúc ấy tiếng pháo đồng loạt vang lên, tâm tình kích động không cách nào ức chế. Một năm mới, khởi đầu mới, cuộc sống mới. “Mặc Tuân, em yêu anh, có lẽ là từ năm lớp mười.” Tiếng pháo vang lên đùng đoàng, lời của cô nhẹ nhàng tung bay. Nửa ngày không thấy anh hồi phục.