Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 42
Thứ đặc mùi nam tính đang tung hoành ngang dọc, trả lời này có lẽ là đúng…
Lâm Đức Bân trợn tròn mắt, không dám tin mình cứ thế bắn ra!
Ý định ban đầu của hắn là muốn bức Tưởng Thanh Dung gọi ông xã, không ngờ đáp án của Tưởng Thanh Dung còn làm hắn thỏa mãn hơn so với tưởng tượng, thỏa mãn đến mức ba chữ ‘người đàn ông’ vừa thốt ra hắn liền nóng đầu, bắn ra không ngừng —
Bất luận là sinh lý hay là tâm lý, giờ phút này đều đạt được thỏa mãn chưa từng có!
Cùng lúc ấy, Tưởng Thanh Dung cũng lộ ra nét mặt say mê. Bên trong cậu có tớ, bên trong tớ có cậu, linh hồn cùng dục vọng giao hòa có lẽ chính là cảm giác kỳ diệu này, choáng váng, từng lỗ chân lông đều nở ra khoan khoái dễ chịu.
“Thích không?”
“Ưm!” Như mèo được vuốt lông, sống lưng cũng không ngừng được vuốt nhẹ.
“Còn muốn không?” Tay dần dần trượt xuống mông, suồng sã nắn bóp hai cánh mông mượt mà.
Trả lời của Tưởng Thanh Dung là, ôm chặt đối phương, co rút hậu huyệt kẹp lấy thứ cực đại lại ngẩng đầu lần nữa.
Cậu có bao nhiêu khát vọng với tớ, tớ cũng có từng ấy khát vọng với cậu! Biết rõ thứ kia bắn vào người nhiều hơn nữa cũng sẽ không trở thành một sinh mệnh mới kéo dài tình yêu của hai người, nhưng cậu vẫn muốn thêm nữa, muốn khắp người từ trên xuống dưới đều thấm đẫm hương vị của cậu, đắp lên ấn ký của cậu, trở thành sở hữu của cậu!
Nhiệt tình của Tưởng Thanh Dung truyền ra tín hiệu tích cực nhưng lại sai lầm —
Lâm Đức Bân chuẩn bị tinh thần dùng tất cả vốn liếng định cùng Tưởng Thanh Dung đại chiến ba trăm hiệp, nhưng khi chiến đến hiệp thứ ba lại phát hiện Tưởng Thanh Dung không ổn.
Tính khí mềm nhũn lệch về một bên, giọng nói khàn như miếng giấy ráp thô nhất, hai mắt khóc sưng hơn cả hạch đào. Ngay cả như vậy, Tưởng Thanh Dung vẫn bướng bỉnh ôm chặt hắn, đùi khoác trên lưng hắn, trong miệng lại càng không ngừng kêu “Muốn nữa, cho tớ —“
Thể lực cùng độ bền của hai người không giống nhau, khiến trong chuyện quan hệ Tưởng Thanh Dung có phần chịu thiệt. Nơi vốn không phải dùng để hầu hạ đã tê rần không còn cảm giác, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mở rộng thân thể mặc cho người kia tùy ý rong ruổi.
Đến lúc Lâm Đức Bân phát hiện Tưởng Thanh Dung khác thường thì cậu đã gần như hôn mê. Tình ái liên tục trong thời gian dài tiêu hao quá nhiều ‘tinh’ lực của cậu.
“Hử?” Cảm giác Lâm Đức Bân ngừng lại, Tưởng Thanh Dung kinh ngạc thốt ra tiếng. Mặc dù cậu có hơi bất tỉnh nhưng xúc cảm không biến mất. Thứ vẫn cứng rắn vô cùng trong thân thể kia nói với cậu, nó vẫn chưa được thỏa mãn, vậy sao lại ngừng lại?
Chẳng lẽ cậu ấy không vừa lòng với biểu hiện của cậu? Nghĩ lại thì bộ dạng cá chết vừa rồi của mình hình như rất chán! Tưởng Thanh Dung nghĩ vậy lại không khỏi bối rối.
“Không phải như cậu nghĩ.” Lâm Đức Bân tức giận cắt ngang suy nghĩ lung tung của Tưởng Thanh Dung, “Đồ ngốc! Ân ái cũng như ăn cơm vậy, đã no rồi thì phải ngừng đũa, ăn quá nhiều sẽ làm dạ dày tổn thương. Cậu nói đi, cậu đã ăn no rồi tại sao không nói gì? Nếu không phải tớ phát hiện, ăn quá rồi bị thương thì làm thế nào?”
Tưởng Thanh Dung trề môi, “Cậu vẫn chưa ăn no mà!”
Hừ, giày vò cậu chết đi sống lại mà cậu ấy vẫn còn khỏe như vâm, người này đúng là cầm thú! Bây giờ còn trách ngược lại, nói cậu không chừng mực không biết lượng sức, Tưởng Thanh Dung càng nghĩ càng tủi thân.
Với trách cứ của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân hận không thể lật người lại đánh mông một trận.
“Sức ăn của mỗi người khác nhau, mỗi bữa tớ ăn ba bát cơm, cậu ăn được không?” Với dáng người gầy yếu mảnh mai của Tưởng Thanh Dung, bình thường cũng chỉ ăn một bát thêm một muôi nữa, nếu để cậu ăn ba bát cơm chắc chắn sẽ no đến ói ra.
“Thật là, cậu cũng không sợ tinh tẫn nhân vong à, chỉ biết xằng bậy.” Nói rồi Lâm Đức Bân rút ra, giật lấy khăn bắt đầu lau cho Tưởng Thanh Dung.
Với trạng thái túng dục quá độ này của Tưởng Thanh Dung không thể đi tắm rửa. Bị hơi nước hun cho thì có lẽ cậu sẽ ngất thật, cho nên chỉ có thể lau sơ qua trước, đợi sáng mai lại tắm sau.
“Cậu…” Bị kéo rộng hai chân cẩn thận lau vị trí kia, Tưởng Thanh Dung nửa thẹn thùng nửa bối rối, “Cậu xong chưa?”
Liếc mắt ngó trộm một cái, á, vẻ mặt vẫn rất dữ tợn!
Bao nhiêu hôn nhân không viên mãn cũng là vì chuyện quan hệ không hài hòa. Nếu cậu không thể thỏa mãn dục vọng của Lâm Đức Bân, dần dần bọn cậu có thể sẽ bước vào vết xe đổ của những cuộc hôn nhân bất hạnh kia không?
Lâm Đức Bân tiện tay vứt khăn đã sử dụng xuống đất, kéo chăn phủ lên thân thể trần truồng của cả hai, véo mũi Tưởng Thanh Dung nói, “Tớ ở trong lòng cậu là hình tượng không có tiết chế như vậy à?”
“Nhưng, nhưng mà…” Thứ đang dán vào bắp đùi rõ ràng còn đang nóng kinh người.
“Không được nói nữa, nhanh ngủ đi.”
“Nếu không, tớ dùng miệng giúp cậu…”
Đều là đàn ông, cậu hiểu được cảm giác khó chịu khi không được thỏa mãn.
“Đứa trẻ hư không nghe lời đi ngủ, còn nói nữa thì đánh đòn.”
“Tớ —“
Bốp ~!
Từ dưới chăn vang lên một tiếng trầm trầm, nhưng vẫn có thể nghe ra là tiếng bàn tay đập vào thịt.
“Cậu —“
Bốp ~!
Lại một cái nữa!
Tưởng Thanh Dung cáu tiết.
Trong lúc làm tình bị đánh còn có thể nói là do cảm xúc không kìm nén được, là tình thú, như bây giờ bị đánh thì khó mà chịu nổi!
“Dung, tớ rất thỏa mãn.” Cảm nhận được tức giận của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân khẽ hôn lên thái dương mướt mồ hôi của cậu, đau lòng vuốt ve khuôn mặt vì lần đầu hầu hạ tốn quá nhiều sức mà tái nhợt, “Ân ái cùng cậu, với tớ mà nói như một giấc mơ, hạnh phúc đến không thật. Vì để cơn mơ tiếp tục tớ mới có thể cứ mãi muốn cậu, bởi vì tớ không muốn nhanh tỉnh lại như vậy, nhưng tớ lại không để ý đến thể lực của cậu. Trong giấc mơ đẹp này có hai người, tớ không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không để ý đến cảm thụ của cậu. Tớ muốn nói là, dù hôm nay làm tình một lần, hay là cả một buổi tối, trong mắt tớ đều là mộng đẹp không thể làm lại, những điều cậu mang đến cho tớ đều là cảm động khó mà thốt nên lời. Tớ muốn cùng cậu mỗi một ngày trong tương lai đều mơ cùng một giấc mơ thật đẹp, không cần tiêu hao hết vào ngày hôm nay, biết không?”
Tưởng Thanh Dung sững sờ nhìn Lâm Đức Bân, hốc mắt tự nhiên nóng lên…
“Còn có, tớ yêu cậu!”
Người yêu, là để yêu. Tình dục, chỉ là một phần trách nhiệm của người yêu, không phải toàn bộ.
Tưởng Thanh Dung đã bật khóc từ lâu, thở không ra hơi, “Cậu, cậu… Tớ…”
Cậu ấy, sao cậu ấy có thể dễ dàng như không có gì nói ra ba từ kia như vậy chứ? Cậu không kịp chuẩn bị tâm lý, cứ thế để mặc tuyến lệ lập tức vỡ đê! lâm dức bân bất đắc dĩ lấy hộp khăn giấy lần nữa, rút giấy lau nước mắt cho Tưởng Thanh Dung, “Thùng nước mắt.”
Thùng nước mắt không quan tâm ôm lấy người trước mắt, hôn lung tung lên mặt Lâm Đức Bân, “Tớ cũng yêu cậu, rất yêu rất yêu…”
Yêu đến cả tính mạng, tự tôn cũng có thể không cần, chỉ cần cậu có thể đáp lại tớ.
Cảm ơn cậu, để sinh mệnh có lại một lần nữa của tớ có giá trị!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
56 chương
17 chương