CHAP 22 Diệu Anh cả người nóng ran . Cũng tại ai kia thôi , chải tóc giúp cô thôi mà cũng nhẹ nhàng , từ tốn nữa . Khẽ khàng vuốt tóc đã đành , lại còn cái hơi thở nóng hổi kia cứ phả lên đỉnh đầu . Hại Diệu Anh đau tim đến chết mất ! – Kh … không phiền cậu ! Tôi tự chải tóc cho mình được . Diệu Anh giật lấy lược từ Hải Đăng rồi vụt chạy vào phòng tắm . Cô điên rồi , điên mất rồi ! Chỉ là giúp đỡ nhau thôi mà , chỉ là người đó tốt bụng chải tóc giúp cô thôi mà … ! Cớ sao tim chẳng chịu nghe lời , đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ? Cớ sao đầu óc cứ vấn vương mùi hương đó ? Cớ sao cả người lại nóng ran như trong lò sưởi vậy ? Đầu Diệu Anh , lại nhức nhối vô cùng . Cái gì đó , hiện lên … Lại chính là cậu bé đó ! Hải Đăng bên ngoài thoải mái nằm lên giường , gối này , mền này , cả giường này , cũng đều là mùi oải hương quen thuộc đó , nghĩ hồi có kẻ lại cười tủm tỉm . Chợt nhớ về một ngày xa xôi … “- Con gái gì mà vụng thối vụng nát ! Chải tóc của mình cũng không xong . – … Khó quá chừng ! – Nhìn mà học theo này ! ” Nhớ lại cái ngày đó cậu nóng tính biết bao nhiêu , mà cái người con gái đó lại đáng yêu vô cùng , nhẹ nhàng , nữ tính lắm chứ lị ! Duy chỉ có một điều vụng về quá cỡ ! Mỗi lần thấy cô chật vật với cái lược , đầu tóc thì rối bù lên . Hải Đăng lại âm thầm trách phận , mình sau này khổ rồi ! Rồi lại có đứa con trai chạy về hỏi mẹ : ” Mẹ ơi , bày con buộc tóc cho con gái với ! ” Hỏi xem , có đứa con trai nào biết buộc tóc cho con gái như cậu chưa ? Mỗi lần thấy cô tóc dài mà chẳng buột lên , trời lại nóng như lửa đốt . Có thằng nhóc lôi bịch dây chun đủ màu nhờ mẹ mua ra , chu đáo mà buộc tóc cho người ta . Mẹ dạy cậu đủ kiểu nhé , nào là buộc tóc đuôi ngựa , búi một cục nhỏ nhỏ như củ tỏi này , thắt tóc con rít , con tôm , con cá gì nữa … nhiều lắm cơ ! Thế là người ta ngày trước mỗi ngày gặp cậu là được buộc cho một kiểu tóc , sướng biết bao ! – Làm gì cười cười một mình thế ? Tự kỉ hả ? Diệu Anh từ bao giờ đứng trước mặt cậu , hất mặt bĩu môi . Để ý thì so với khi trước người ta bớt vụng nhiều rồi . Vậy cũng tốt , sau Hải Đăng đỡ phải khổ hơn … – Không có gì . Đi ăn sáng nào ! Hải Đăng đứng dậy choàng vai Diệu Anh cười cười . Quái nhỉ ? Tên này mới sáng hâm hay sao vậy ? Ở dưới bếp Quỳnh Giao lục đục tìm gì đó , mặt mày nhăn nhăn nhó nhó . Diệu Anh hất tay Hải Đăng ra hỏi Quỳnh Giao : – Tìm gì à ? – Đồ ăn hết cả rồi , sáng nay ăn gì bây giờ ? Quỳnh Giao gãi đầu cười trừ . Lại thấy phía sau Hải Đăng cứ nhìn mãi Diệu Anh , trong lòng dấy lên ghen tức . – Vậy đi mua chứ sao ? Cũng tiện gần đây có siêu thị mà . – Ừ , vậy để tao đi mua . – Thôi mày ở nhà đi , tao cũng có thứ cần mua . Vừa nói mặt Diệu Anh lại hồng lên . – Tôi đi với cậu ! Hải Đăng nãy giờ mới chịu mở miệng nói một câu . Mà câu nói đó , cả hai người trước mặt đều không muốn nghe . – Không nghe tôi nói có đồ cần mua hả ? Cậu đi theo làm gì ? Phiền chết được ! Hải Đăng nghe chữ ” Phiền ” đó lòng tự ái lại nổi lên . Đi thẳng lên phòng khách luôn , chẳng thèm nói câu gì nữa chứ ! Diệu Anh đành tặc lưỡi cho qua , bảo Quỳnh Giao ở nhà với Hải Đăng , cô đi mua tí là về ngay . Nói chứ Quỳnh Giao còn trông chờ vào cái gì hơn cái này chứ ? Ở nhà một mình với Hải Đăng cơ mà ! Chẳng có kì đà cản mũi ! Nhưng mà có một điều Quỳnh Giao không ngờ đến , cái con người đó , tự nhiên trở nên lạnh lùng quá chừng . Hỏi gì cũng không trả lời , đến một cái nhìn cũng không có , đôi lúc Quỳnh Giao hỏi nhiều quá , ánh mắt Hải Đăng liền nhìn cô như băng như đá , tuyệt nhiên vẫn chẳng mở miệng . Không khí trong nhà cứ ngột ngạt như vậy cho đến khi có tiếng chuông điện thoại . Quỳnh Giao ảo não nhấc máy nghe . – Dạ , đây là nhà Diệu Anh . – Con là … Quỳnh Giao đúng không nhỉ ? Cái giọng phụ nữ này , nghe quen quen í … – Vâng , mẹ Diệu Anh ạ ? – Ừ , bác đây . Diệu Anh đâu con ? – Nó ra ngoài mua đồ rồi bác ạ ! – Vậy thôi , cháu nhắn lại Diệu Anh tuần sau hai bác về nhé ! – … Quỳnh Giao vừa tắt máy đã thấy ai đó ngồi trên ghế đang nhìn chằm chằm mình . Điệu bộ ý rõ là ” Ai gọi đấy ? ” mà vẫn không chịu mở miệng . Con người này , quả là người cô yêu , đáng yêu không thể tả ! – Mẹ Diệu Anh , báo tuần sau hai người về . Ba mẹ Diệu Anh ? Họ còn nhớ cậu không nhỉ ? Còn nhớ thằng nhóc lóc chóc thường xuyên kè kè bên con gái họ ngày trước không nhỉ ? Diệu Anh bên ngoài đi vào , phả hơi thở vào lòng bàn tay , dạo này tiết Hà Lội lạnh hơn rồi . Cô đưa thức ăn cho Quỳnh Giao rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh lên lầu , giấu giấu cái gì đó , nhìn mờ ám lắm nhé ! Hải Đăng giúp Quỳnh Giao làm ốp la ăn tạm xong mà vẫn chưa thấy Diệu Anh đâu . Thắc mắc quá , lại tò mò nữa , có kẻ chạy biến lên lầu , gõ cửa mãi chẳng thấy ai trả lời . Bất quá tự tiện mở cửa luôn , mà chẳng thấy Diệu Anh đâu . Trên giường lại chỉ có mỗi bộ quần áo ban nãy mặc . Con gái con lứa , lôi thôi thấy sợ ! – Diệu Anh , cậu đang trong phòng tắm hả ? Bên trong có người nghe giọng kẻ bên ngoài mặt đỏ tía tai . Chết tiệt ! Cái tên này tự nhiên lại vào phòng cô làm gì ? – … Ừ , cậu ra ngoài đi ! Tự nhiên lại vào phòng con gái làm gì chứ hả ? Nghe được tiếng Diệu Anh rồi Hải Đăng mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng . – Do ngóng mãi chẳng thấy mặt thối cậu đâu nên tôi lên đây tìm . – Ừ , tôi xuống liền . Cậu đi đi ! – Nhanh nhé ! Hải Đăng định bụng dọn dẹp đồ trên giường giúp Diệu Anh rồi ra ngoài , mà vừa nhìn thấy ” thứ đó ” , mặt đỏ như cà chua cuối vụ , liền chạy xuống nhà .