“Nếu cậu vẫn cứ ngoan cố không hiểu ra , thì đến cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến ! ” ” … cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến ! ” ” đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến ! ” … Chỉ là một người con gái . Chỉ là một Diệu Anh ngu xuẩn tin tưởng vào người khác thôi mà ! Chỉ vì thế mà Hải Đăng lại có thể nhẫn tâm nói những lời đó với Quỳnh Giao ư ? Phải chăng là Quỳnh Giao đã quá xem nhẹ sự quan trọng của Diệu Anh trong lòng Hải Đăng ? Chỉ là khác nhau người đến trước kẻ đến sau thôi mà . Thời gian đó có đáng kể không khi Quỳnh Giao chỉ gặp Hải Đăng sau Diệu Anh tầm một tháng ? Nếu chỉ là một tháng ít ỏi kia , sao Hải Đăng có thể đối xử đặc biệt quá mức với Diệu Anh đến vậy ? Phải chăng , phải chăng … bọn họ là quen nhau từ trước !? ~~~~~ Tối hôm đó , Quỳnh Giao xót xa qua hỏi thăm bạn thân . – Diệu Anh , mày đỡ đau chưa ? Diệu Anh căn bản là không nghe vì còn bận giải đề đội tuyển Anh nên không trả lời . Chuông điện thoại reo . Diệu Anh vẫn không có dấu hiệu gì là biết có điện thoại . Quỳnh Giao lấm lét bắt máy , giọng nói dịu dàng hết mức có thể : – Ai thế ạ !? – Anh !? Sao hôm nay giọng cậu lạ vậy ? Đầu dây bên kia vừa trả lời , lòng Quỳnh Giao quặn thắt . Là Hải Đăng ! Tại sao vậy chứ ? Tại sao Hải Đăng luôn như thế ? Trong mắt cậu chỉ có mỗi Vũ Hoàng Diệu Anh thôi hay sao ? Ngoài ra Mai Quỳnh Giao này chỉ như không khí xung quanh cậu ấy ? Đến cả giọng nói của Quỳnh Giao Hải Đăng còn không biết . Dù trong lòng rất tức tối nhưng Quỳnh Giao vẫn nhẹ nhàng trả lời : – Là tớ , Quỳnh Giao ! Hải Đăng vừa nghe xong liền khó chịu ra mặt , giọng nói chợt lạnh như đá : – Mai Quỳnh Giao , sao cậu lại nghe điện thoại của Diệu Anh ? Diệu Anh đâu ? – Cậu ấy đang bận học , không tiện nghe điện thoại nên tớ nghe giúp . – Học sao ? – Ừ . – Sao cậu không giống Anh một chút nhỉ ? Cứ rảnh rỗi sang phòng cậu ấy rồi nghe ” giúp ” điện thoại vậy à ? – Cậu … ý của cậu là ? – Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu ? Cần tôi giải thích rõ không ? – … – Quỳnh Giao nín bặt không nói nên lời , bàn tay nắm chặt như muốn bóp vỡ điện thoại trong tay . – Tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa ! Dành thời gian học có phải tốt hơn không ? Hải Đăng định cúp máy nhưng chợt nhớ ra một chuyện nên để lại một câu nhắn nhủ : ” Nói lại với Diệu Anh lát gọi điện thoại cho tôi . Tôi có chuyện muốn nói ! ” . Chưa đợi Quỳnh Giao trả lời Hải Đăng đã thẳng tay cúp máy cái rụp . Quỳnh Giao thất thần đặt điện thoại xuống bàn . Người con trai này , vạn lần đều dửng dưng với nó , sao nó có thể si tình đến vậy ? Sao không từ bỏ quách cho xong ? Thật nực cười ! Nói vậy chứ Quỳnh Giao nào làm được ? Khẽ vỗ vai Diệu Anh nãy giờ vẫn mải tập trung , Quỳnh Giao e dè hỏi : – Diệu Anh , tao … Diệu Anh hơi giật mình , ngẩng đầu lên thắc mắc : – Sao đấy ? – Tao … tối nay ngủ với mày được chứ ? – Ôi dào ! Mấy cái chuyện đó bình thường thôi , mày làm gì có vẻ sợ sợ thế ? Thích thì ôm gối qua đây . – Thật sao ? Được được , tao về phòng lấy gối rồi qua đây liền ! Diệu Anh gật đầu rồi tiếp tục làm nốt câu cuối , cũng chẳng để ý điện thoại của mình vô tình đã ở ngay trên bàn mặc dù trước đó được đặt trên kệ sách . Ngủ với Diệu Anh thì có gì hay ho chứ . Sở dĩ Quỳnh Giao làm như vậy vì có vài chuyện muốn ” tâm sự ” cho bạn thân nghe thôi . – Diệu Anh này , trước đến giờ mày đã từng yêu ai chưa ? Quỳnh Giao nghịch nghịch mấy con gấu bông trên giường của Diệu Anh vừa gợi chuyện . Diệu Anh căn bản không nghĩ nó sẽ hỏi đến chuyện này , công việc dọn dẹp sách vở bỗng dừng lại . – Yêu ai sao ? Mày hỏi làm gì vậy ? – Thì cứ trả lời đi , tao hỏi trước mà . – Chưa . Diệu Anh khẽ cười tiếp tục thu dọn vở , dứt khoát trả lời . Nhưng một từ ” chưa ” đó đến tai Quỳnh Giao liền bị cho là nói dối . Nó thực không tin là Diệu Anh chưa bao giờ có tình cảm với ai . – Ừ , lạ lắm sao ? – Phải , đáng nhẽ ra mỗi người đến tuổi 17 như tao với mày đều phải có ít nhất một lần từng yêu người nào đấy chứ ? – Không hẳn ai cũng giống nhau . – Vậy nếu có người nào đó yêu mày , có đồng ý không ? Bỗng nhiên Diệu Anh cảm thấy Quỳnh Giao nghiêm túc hẳn lên . – Không biết , còn tùy người nữa . – Ừ , chúng ta là bạn thân phải không ? – Chuyện đó mày còn phải hỏi hả ? – Diệu Anh , vậy sau này , nếu tao với mày cùng thích một thứ gì đó … mày có thể nhường nó lại cho tao không ? – Ừ , nếu có thể . Nhưng dễ gì có chuyện đó ? Quỳnh Giao trong lòng như mở cờ , ngoài miệng cười trừ trả lời : – Thì tao bảo là nếu còn gì . Chỉ là ví dụ thôi ! – Ừ ừ , tao sẽ nhường mày tất ! Nhưng mà … nếu đó là … người quan trọng thì chúng ta có thể thương lượng , được chứ ? – Diệu Anh ngập ngừng đôi lúc rồi mới nói hết câu . Quỳnh Giao bỗng chốc mặt tối sầm . Rõ ràng Diệu Anh muốn ám chỉ đến một ai đó , có lẽ nào … Diệu Anh cũng … ? Có lẽ nào … người quan trọng … là Hải Đăng ? – Được thôi . Nhưng mà người quan trọng … không lẽ mày yêu ai rồi ? Diệu Anh ngây ngốc giây lát rồi bật cười ha hả – Mày điên à ? Chẳng phải tao nói rồi còn gì , chưa yêu ai cả . Tao chỉ nói vậy thôi , vì sau này ai cũng có người quan trọng của đời mình mà ! Thở phào một cái . Nhìn cách cư xử của Diệu Anh thì đúng là cô đang nói thật rồi . Vậy tạm thời Quỳnh Giao không cần lo việc Diệu Anh có tình cảm với Hải Đăng hay không nữa . Việc lớn nhất cũng như khó nhất đó là ở Hải Đăng ! ~~~~~ Mới sáng sớm đến lớp đã bắt gặp ngay cái bản mặt hầm hầm của tên Hải Đăng quái gở kia , dự là cả ngày hôm nay của Diệu Anh một tia may mắn cũng không có . – Này , mới sáng sớm mặt mũi gì ghê thế ? Diệu Anh vừa nói xong Quỳnh Giao cũng từ cửa lớp đi vào . Hải Đăng liền bực bội hỏi : – Sao hôm qua cậu không điện thoại cho tôi ? Chết ! Bây giờ Quỳnh Giao mới nhớ ra chuyện đó . Nó đã quên nói Diệu Anh điện lại cho Hải Đăng mất ! Mặc dù nhìn vào là Hải Đăng đang hỏi Diệu Anh nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Quỳnh Giao ở phía sau chờ một lời giải thích . – Cậu bị hâm hả ? Mắc mớ gì tôi phải điện thoại cho cậu chứ ? – Cậu không biết hôm qua tôi đã gọi cho cậu sao ? – Có hả ? Tôi có biết gì đâu ! Diệu Anh mở to mắt gãi đầu , sao cô không biết nhỉ ? – Diệu Anh , tao xin lỗi . Hở ? Cô không nghe nhầm chứ nhỉ ? Sao Quỳnh Giao lại xin lỗi ? – Gì vậy ? – Hôm qua Hải Đăng có điện thoại cho mày , nhưng lúc đó mày đang bận học , tao đã nghe giúp . Cậu ấy có nhờ tao nhắn với mày điện thoại lại … nhưng tao quên . Diệu Anh im lặng không trả lời . Trên đời này , điều mà Diệu Anh ghét nhất là ai đó xâm phạm vào đời sống riêng tư của cô . Đồ của Diệu Anh , đã chưa cho phép , còn đụng vào , thật bất lịch sự ! Nhưng có một điều , chuyện này Quỳnh Giao tất nhiên biết rõ . Vậy tại sao , còn phạm sai lầm ? Quỳnh Giao cắn cắn môi nhìn Diệu Anh . Nó biết rõ , Diệu Anh cực ghét người khác tự tiện đụng vào đồ dùng của cô . Có lẽ cả Diệu Anh và Quỳnh Giao đều không nhận ra . Hải Đăng cũng biết tính cách đó của Diệu Anh . Đó là lý do mà cậu lại khơi chuyện này ra ngay tại đây , đầy đủ cả ba người . – Tao nghĩ mày hiểu tao ghét điều gì ? Diệu Anh bây giờ mới lên tiếng , thanh âm thấy rõ chẳng hề có sự vui vẻ nào . – X … xin lỗi ! Tao quên mất ! Quên ? Lời biện minh này nghe chẳng lọt tai chút nào . Diệu Anh hiển nhiên không tin nhưng vẫn gật đầu cho qua chuyện . – Thôi được , cho qua lần này , nhưng tao không muốn có lần sau ! Nếu còn , kể cả bạn thân , tao cũng không bỏ qua . Quỳnh Giao thở phào nhẹ nhõm gật đầu rồi ôm cặp về chỗ . Dù có hơi xấu tính khi phải lợi dụng điều mà Diệu Anh ghét nhất . Nhưng Hải Đăng cũng đôi chút thỏa mãn . ” Diệu Anh , xin lỗi cậu ! Nhưng có đứa bạn thân như vậy , thực không đáng có ! ”