Yêu Thương Tựa Không Khí
Chương 36 : Sáng sớm
Buổi sáng bảy giờ, Trình Duyệt theo thói quen nhiều năm qua dưỡng thành mà đúng giờ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một lồng ngực rộng rãi rắn chắc, làn da màu mật ong trước mắt ấy còn tản ra nhiệt độ ấm áp nữa. Trình Duyệt dụi dụi hai mắt còn đang ngái ngủ của mình, kết quả của việc say rượu là buổi sáng khi tỉnh dậy đầu sẽ đau như muốn nứt ra, hiện giờ nhìn lồng ngực trước mắt mình, Trình Duyệt chỉ cảm thấy đầu càng đau kịch liệt hơn trước.
Tình cảnh tối hôm qua dần dần hiện lên trong đầu, bị Ngụy Thánh Hiên đưa vào quán bar, uống say, khi tỉnh lại thì đã ở trên giường, trong lúc mơ hồ đó gặp được Diệp Kính Hy, sau đó thì sao? Sự tình phát triển theo phương hướng không thể tưởng tượng nổi, không biết có phải là do say rượu hay không, thân thể của mình lại đặc biệt mẫn cảm, cư nhiên còn mặt dày cùng người nọ triền miên cả một đêm.
Vốn là có thể cự tuyệt, kết quả lại bởi vì quá mức nhớ thương mà từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn tiếp nhận sự tiến nhập của đối phương, bị người ta tạo thành tư thế quỳ úp sấp áp ở trên giường, quần áo nửa mặc nửa cởi, cứ như vậy mà… Làm.
Hiện tại nên làm gì mới tốt đây? Trình Duyệt có chút đau đầu nhíu nhíu mày.
Diệp Kính Hy tựa hồ còn chưa có tỉnh lại, tiếng hít thở vẫn đều đều như trước. Trình Duyệt nhân cơ hội quan sát căn phòng này một chút. Rèm cửa màu xanh thẫm được buông xuống, che khuất ánh mặt trời ở bên ngoài, mơ hồ có thể thấy rõ tấm thảm trắng như tuyết ở trên mặt đất, chiếc giường thì lớn tới nỗi bốn người nằm chung cũng còn vừa, ga giường bằng nhung có màu xanh thẫm như rèm cửa, bởi vì động tác kịch liệt tối hôm qua mà nhàu nát rối tung lên, mặt trên còn lưu lại chút dịch thể dính dính, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi vị xạ hương đặc thù của nó.
Mà khoa trương nhất chính là, trên vách tường trắng tinh trong phòng treo đầy là roi, dài có ngắn có, đủ loại đủ kiểu.
Trình Duyệt lại càng hoảng sợ, mấy căn phòng trong quán bar đều là theo phong cách này sao? Hay là do Diệp Kính Hy nhiều năm không gặp đã có mấy cái sở thích quái gở gì đó rồi, trở nên thích thú với những đạo cụ này?
Xa nhau nhiều năm như vậy, Trình Duyệt đối với Diệp Kính Hy sau khi gặp lại hầu như hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ từ trong miệng của Giang Tử Đông nghe được chút chuyện về anh, biết anh sáng lập ra tập đoàn Long Hoa, trở thành kẻ mạnh nhất nổi danh trong giới kinh doanh. Mấy năm nay anh đã làm cái gì, thay đổi nhiều hay ít, Trình Duyệt hoàn toàn không biết. Cũng bởi vì như vậy, đột nhiên gặp mặt thế này khiến trong lòng Trình Duyệt cực kỳ khủng hoảng.
Thời gian xa nhau dù sao cũng đã lâu lắm rồi, hơn mười năm thôi cũng đủ để một người hoàn toàn thay đổi. Huống hồ là đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã không thể giữ chặt được, còn bị chính tay mình chôn vùi nữa chứ.
Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi cười khổ một cái.
Hệt như một tên ngốc mà đợi chờ người này lâu như vậy, thiếu chút nữa thì quên mất, cho dù có đợi được đi nữa, anh từ lâu đã không còn là người yêu của mình như năm nào rồi.Thời gian trôi đi, người cũng thay đổi.
Tuy rằng tối hôm qua nhất thời xung động mà làm chuyện thân mật như vậy, thế nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, bỗng cảm thấy người đàn ông đang ôm mình đây sao mà xa lạ đến thế. Gương mặt kia đã không còn sự ngây ngô của thời tuổi trẻ, cánh tay ôm mình lộ ra sự bá đạo mà tựa hồ còn mang theo cả dục vọng muốn chiếm giữ mạnh mẽ, khắp người anh chỗ nào cũng tản ra khí tức của một người đàn ông chín chắn trưởng thành, cái loại mị lực khiêu gợi này, như là một loại độc dược, thấm vào sâu dưới đáy lòng Trình Duyệt từng chút từng chút một.
Anh vẫn như trước đây, có một sức hấp dẫn trí mạng đối với mình. Thế nhưng, hai người hôm nay đã không còn giống như trước nữa. Anh hẳn đã theo sự sắp xếp năm đó mà kết hôn với Tang Du, bây giờ là người có gia đình rồi. Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy cực kỳ hối hận, tối hôm qua làm cái loại chuyện này, hôm nay muốn kết thúc cũng khó. Trong lòng thậm chí còn dâng lên một cổ hổ thẹn cùng tự trách. Người ta dù sao cũng là người có gia đình rồi, mình đây rốt cuộc là cái gì chứ?
Trình Duyệt phiền muộn ấn ấn huyệt thái dương, muốn đứng dậy, lại bị cánh tay của Diệp Kính Hy đang đặt ở bên hông dùng sức lôi trở về.
Anh tỉnh rồi sao? Trình Duyệt giật mình ngẩng đầu lên, quả nhiên đập vào mắt là cặp mắt thâm thúy của Diệp Kính Hy. Ánh mắt ấy cứ bình thản nhìn chăm chú vào mình, con ngươi đen láy có nhiều tình tự phức tạp hơn, như là có một sức mạnh kỳ quái nào đó, hấp dẫn mình tiến sâu vào trong đấy.
Trình Duyệt vội vàng hoảng loạn quay mặt đi, gạt ra bàn tay đang đặt bên hông mình, yên lặng ngồi dậy muốn mặc quần áo, ánh mắt quét quanh phòng một lát, phát hiện hiện áo sơ mi của mình đã bị ném tới bên cửa sổ, không thể nào với tay lấy được.
Trình Duyệt có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là kéo chăn lên, che lại thân thể trải đầy vết tích mờ ám của mình.
Diệp Kính Hy cũng ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua mệt rồi phải không? Ngủ thêm một chút đi. Hoặc là nếu em đói bụng thì ăn chút gì trước nhé?” Thanh âm khàn khàn trầm thấp cực kỳ gợi cảm, ngữ khí cũng cực kỳ ôn nhu. Diệp Kính Hy cúi xuống muốn hôn lên trán Trình Duyệt, lại bị Trình Duyệt cứng ngắc tránh ra.
“Tôi… Tối hôm qua uống say.” Trình Duyệt cẩn thận lựa lời nói, bởi vì đêm qua rên rỉ quá mức mà giọng nói cũng khàn tới nỗi không nghe ra được, Trình Duyệt xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì tôi không nhớ rõ lắm, hy vọng anh… Đừng để bụng.”
“Ừ, rồi sao nữa?”
Ngược lại với sự khẩn trương căng thẳng của Trình Duyệt, Diệp Kính Hy trông có vẻ cực kỳ trấn định.
Trình Duyệt nắm chặt lấy chăn, bị ánh mắt của đối phương chăm chú nhìn vào, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn hơn trước.
“Ý của tôi là, bởi vì say rượu cho nên mới mất đi lý trí, chuyện phát sinh dưới loại tình huống này tốt nhất là nên quên đi, đối với cả hai đều tốt.” Trình Duyệt gian nan nói ra từng câu từng chữ, ngón tay càng siết chặt hơn, “Tôi không nhớ rõ tình huống tối qua cho lắm. Tôi cũng có cái sai của mình, dù sao thì cũng là do uống say quá, anh cứ xem như là… Mơ đi.”Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới hơi nhướng nhướng mày, “Em nói xong rồi?”
Trình Duyệt gật đầu.
Diệp Kính Hy lạnh lùng nhìn đối phương một cái, sau đó cầm lấy điện thoại ở đầu giường quay số, nhàn nhạt nói: “A Tề, cho người mang hai phần ăn sáng tới phòng 1 cho tôi. Còn có, thuận tiện nhờ ai đó đi mua một chiếc áo sơ mi trắng nữa. Cậu ấy cao một mét bảy tám, vóc người cân đối, mua size M là được.”
Nói xong dùng sức cúp điện thoại, Diệp Kính Hy quay đầu lại nói với Trình Duyệt: “Em còn muốn nói cái gì thì nói đi.”
Tiếng cúp điện thoại mạnh mẽ như vậy khiến Trình Duyệt kinh ngạc một chút, cúi thấp đầu không dám nói nữa. Trong giọng nói của Diệp Kính Hy mang theo một cổ tức giận khiến anh hoảng hốt, hơn nữa đầu lại đau như búa bổ, căn bản là không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Trầm mặc xấu hổ giằng co trong chốc lát, Diệp Kính Hy mới mở miệng nói: “Em tối hôm qua có say, thế nhưng anh không say. Em nghĩ anh bởi vì mất lý trí mới phóng túng như vậy sao? Trình Duyệt, em xem anh là người như thế nào?” Sắc mặt của Diệp Kính Hy cực kỳ âm trầm, thanh âm cũng lạnh xuống, nghe ra được anh đang vô cùng tức giận, “Xảy ra chuyện gì em không nhớ rõ đúng không, được thôi, anh sẽ cho em nhớ lại ngay!”
Chăn đột nhiên bị xốc lên, Trình Duyệt còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã bị anh áp về trên giường, môi cũng bị người ta dùng sức hôn lấy.
“Ưm ưm… Không…”
Trình Duyệt hoảng loạn bắt đầu giãy dụa, nụ hôn bá đạo của Diệp Kính Hy mang theo ý tứ nghiêm phạt rõ ràng như vậy, hai cánh môi ma sát nhau thậm chí còn toát ra cảm giác đau đớn nóng rực, đầu lưỡi ở trong miệng tùy ý khuấy đảo, hôn đến nỗi môi Trình Duyệt đều tê dại cả lên.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới buông Trình Duyệt ra, dán lên môi đối phương nhẹ giọng nói: “Trình Duyệt… Anh nhớ em.”
Toàn thân Trình Duyệt trong tích tắc cứng đờ ra, mở to mắt nhìn về phía anh.
Hai mắt của anh hơi đỏ lên, thanh âm cũng khàn đến cực điểm, nói ra ba chữ vô cùng đơn giản ấy, “Anh nhớ em”, nặng nề như một khối đá to lớn đặt ở trong lòng nhiều năm rồi, khiến cho Trình Duyệt đau lòng đến nỗi hít thở không thông được.
“Anh rất nhớ em… Trình Duyệt.” Diệp Kính Hy thấp giọng lặp lại lần nữa, vùi đầu vào hõm vai Trình Duyệt nhẹ nhàng cọ cọ, hơi thở ấm áp phun lên cổ đối phương, thanh âm của anh thậm chí còn giống như là nghẹn ngào.
— Anh nhớ em?
Nghe thấy ba chữ kia, viền mắt Trình Duyệt bỗng nhiên thấy chua xót.
Nhiều năm như vậy rồi, chính mình hầu như là ngày nào cũng nhớ tới anh ấy.
Đêm mưa gặp gỡ anh, tình cảnh cùng anh đi thuê phòng, bóng lưng giữa cơn gió tuyết cõng mình đi khi bị viêm ruột thừa, tâm tình khẩn trương khi cùng anh đánh tennis trên sân vận động, rồi tới khoảng thời gian sống chung với anh, hình ảnh mỗi ngày sáng sớm cùng nhau chạy bộ, ở trong bếp cùng nhau làm bữa cơm ấm áp, cú điện thoại tràn đầy quan tâm khi mình giả bộ đau bụng lúc ngồi trên xe lửa, lần đầu tiên vào cái đêm thất tịch ấy, những cảm thụ cực hạn của vui sướng và thống khổ cùng lúc xuất hiện, hạnh phúc khi cả thể xác và tinh thần đều kết hợp với nhau, còn có cả hình dáng chấp nhất anh quỳ gối trước mặt mẹ mình mà cầu xin tha thứ, cùng với khi mình nhịn đau nói ra hai chữ ‘chia tay’, đau đớn trong mắt anh khiến người ta phải khắc khoải, và cả câu nói chân thành kia nữa —Anh ở bên em, không phải là vì tuổi trẻ nhất thời rung động.
Có lẽ là mối tình đầu ấy khắc sâu quá mức, cho nên vết tích mà Diệp Kính Hy lưu lại trong lòng mình giống như một thứ thuốc phiện xâm nhập vào cốt tủy, gạt ra không được, bỏ đi cũng không xong, mỗi lần muốn quên lại càng thêm thống khổ.
Trình Duyệt mỗi ngày đều nhớ đến từng động tác và biểu tình của anh, nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc ấy, mà cái loại hồi ức này chậm rãi biến thành thói quen, thậm chí còn khiến mình phát nghiện.
Có lẽ là bởi vì năm đó mình chủ động chia tay mới khiến Trình Duyệt cảm thấy áy náy, nghĩ rằng mình thật có lỗi với Diệp Kính Hy. Cũng có lẽ là bởi vì tính cách của bản thân mình rất cố chấp, lúc nào cũng thích đâm đầu vào lửa, cho nên đã qua nhiều năm như thế mà vẫn không tài nào quên được đoạn cảm tình khắc cốt ghi tâm ấy được. Như là đang tự dằn vặt chính bản thân mình, không ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ.
Chờ một người lâu đến thế, Trình Duyệt cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Thế nhưng mà mình vẫn làm được đấy thôi.
Mình cư nhiên thật sự chờ đợi nhiều năm như vậy.
Cho dù biết cái hy vọng hai người có thể hợp lại là hoàn toàn xa vời, thế nhưng mình vẫn chấp nhất chờ đợi, có thể ở trong mắt người khác mình rất là ngốc, thế nhưng mình nguyện ý, mình nguyện ý vì người kia mà cam tâm tình nguyên làm một kẻ đần độn.
“Suốt mấy năm nay, anh vẫn đều rất nhớ em. Em biết không, anh trở về nước gây dựng sự nghiệp, cũng là bởi vì năm đó đã từng nói với em, sẽ ở thành phố gần nhà em mở một công ty chi nhánh. Những lời này nói với em, anh đều nhớ rất kỹ.”
“Trình Duyệt, em… Còn nhớ rõ không? Ước định của chúng ta.”
Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên gương mặt của Trình Duyệt, ngón tay nhẹ nhàng xen vào làn tóc mềm mại của đối phương, dịu dàng vuốt ve.
“Mấy năm nay buôn bán không được thuận lợi cho lắm, trong nhà cũng xảy ra nhiều việc, cho nên vẫn luôn bận rộn làm ăn, không đi tìm em được, để em chịu khổ nhiều rồi.”
“Xin lỗi… Trình Duyệt.”
“Hiện tại chúng ta đã có thể ở bên nhau, cho nên…”
“Đừng nói mấy lời làm anh khổ sở như thế này nữa, được không?”
Trình Duyệt chỉ là kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt của anh cực kỳ ôn nhu, thanh âm cũng rất trầm thấp, âm sắc khàn khàn mang theo một chút bất đắc dĩ, ngữ khí thành khẩn vô cùng. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc mình, giống như là đang vuốt ve bảo bối mà anh thương yêu nhất vậy, tràn ngập biết bao cưng chìu yêu thương.
Nhìn Diệp Kính Hy như vậy, Trình Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp tắt thở mất…
Sự tình phát triển một cách hoàn toàn bất ngờ, không nghĩ tới Diệp Kính Hy sẽ nói ra những lời như là đang tỏ tình thế này, giọng điệu còn mang theo một loại thâm tình nào đó làm say lòng người. Như vậy có nghĩa là, anh… Vẫn còn yêu mình sao? Nhiều năm như vậy rồi, anh cư nhiên… Cư nhiên còn yêu cái người tên là Trình Duyệt sao? Còn yêu cái tên Trình Duyệt năm đó dứt khoát vứt bỏ anh, cho anh một bạt tai ngay mặt sao?Sự thật đáng sợ như vậy khiến Trình Duyệt nhất thời khó mà tiếp thu được, đầu óc thậm chí đều đông lại, không thể hoạt động.
Cái này giống như là mang theo một hy vọng xa vời đi mua vé số, ngày nào cũng mua, mua hơn mười năm đã thành thói quen, đột nhiên có một ngày xổ số ra mình thật sự trúng được giải nhất vậy.
Trình Duyệt bị sự thật đáng sợ này dọa cho hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Diệp Kính Hy, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
“Ai~ cái em ngốc này…”
Diệp Kính Hy khẽ thở dài, lần thứ hai cúi người xuống, ôn nhu hôn lên môi Trình Duyệt.
Trình Duyệt cứ như vậy cứng đơ tại chỗ để anh hôn, nụ hôn thâm nhập sâu vào khiến hô hấp trở nên gấp gáp hơn. Thân thể bởi vì hai người thân mật tiếp xúc mà có thể cảm giác được cái nơi nào đó đang dần dần phát sinh biến hóa…
Trong đầu ầm một tiếng, lý trí rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
Cả mặt Trình Duyệt thoáng chốc đỏ bừng, nhè nhàng đẩy Diệp Kính Hy trên người mình ra, kết quả không đẩy thì thôi, vừa đẩy đã bị người kia thuận thế kéo tay mình vòng qua ôm cổ anh. Tư thế thân mật như vậy, nụ hôn ôn nhu như vậy khiến cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trình Duyệt đã hoàn toàn đổ nát, phản ứng của thân thể nhanh chóng lấn áp tư duy trong đại não, thuận theo ý nguyện của bản thân, đầu lưỡi cũng vươn ra, ngượng ngùng đáp lại nhiệt tình của Diệp Kính Hy.
“Ưm… A…”
Tiếng thở dốc yếu ớt từ trong cổ họng phát ra, như là một chút mèo nhỏ đang làm nũng mà chọc người trìu mến. Phòng ngủ cũng bởi vì vậy mà nhuộm đầy cảnh xuân ái muội. Buổi sáng vốn là thời gian dễ kích động nhất, nụ hôn như vậy khiến động tác của cả hai dần dần mất đi khống chế…
“Cạch” một tiếng vang lên, cửa đột nhiên bị mở ra, tia sáng chói mắt ngoài hành lang lập tức rọi vào trong căn phòng bởi vì buông rèm cửa sổ mà trông có vẻ mờ tối.
Toàn thân Trình Duyệt bỗng nhiên cứng đờ, Diệp Kính Hy nhanh chóng kéo tấm chăn mới vừa rồi bị đá qua một bên lên, che lại thân thể trần trụi của cả hai
“Ai nha… Hình như tui tới không đúng lúc à nha.”
Giọng nói trêu ghẹo vang lên ngoài cửa.
Đang thân thân mật mật tự nhiên bị người khác xông vào, cũng không biết bị người ta nhìn thấy được nhiều hay ít. Chính mình vẫn còn đang trần nhồng nhộng như vậy, mới vừa nãy còn mở hai chân quấn lấy eo Diệp Kính Hy…
Trình Duyệt xấu hổ tới mức cả mặt đều đỏ bừng, vội vàng rúc người vào trong chăn, Diệp Kính Hy ân cần dùng chăn bọc Trình Duyệt lại, quay đầu, ánh mắt sắc bén quét qua cái tên phá hoại đang đứng trước cửa kia, bình tĩnh nói: “Đi vào không biết gõ cửa sao?”
“Gõ cửa á? Anh nói giỡn hoài, phòng này là của em mà, em vào phòng mình còn phải gõ cửa hả?”
Trình Duyệt nhận ra giọng nói này, chính là người đã đụng vào mình ngày hôm qua, em trai của Diệp Kính Hy, Diệp Kính Huy…Đây cư nhiên là phòng của em trai Diệp Kính Hy sao? Mình đang nằm trên giường của người ta sao? Còn ở trên giường làm ra nhiều dấu vết như vậy… Ý thức được chuyện này là sự thật, Trình Duyệt cảm thấy thẹn muốn chết đi được, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào bí hơi chết cho xong.
Diệp Kính Hy ngược lại rất trấn định, nhướng nhướng mi nói: “Chú ra ngoài trước đi.”
“Không sao không sao, em đi tắm cái đã. Anh có thể tiếp tục mà.” Diệp Kính Huy sờ sờ mũi, hai mắt đầy hứng thú mà nhìn vào lỗ tai ửng đỏ của cái người bị chăn che khuất kia, xấu xa cười nói, “Thật không ngờ nha, cái khối băng di động như anh cũng có ngày tan rã. Em ngược lại muốn xem một chút, là ai trong quán em có mị lực lớn như vậy, có thể khiến anh động tâm a? Mới sáng sớm đã làm kịch liệt như thế rồi, chậc chậc, nè nè, ga giường yêu quý của em còn bị hai người làm thành như vầy nữa…”
Diệp Kính Huy nói xong liền đi tới, bàn tay vừa mới tính xốc chăn lên đã bị Diệp Kính Hy chuẩn xác giữ chặt lại.
Thanh âm của Diệp Kính Hy rất lãnh đạm, ngữ khí cũng cực kỳ bình tĩnh —
“Chú đi ra ngoài trước đi, anh không muốn nói lần thứ ba. Nghe rõ không?”
Hơi dùng sức một chút, cổ tay Diệp Kính Huy bị nắm đến đỏ cả lên.
Diệp Kính Huy kinh ngạc trong chốc lát, ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn người đang nhẹ nhàng run rẩy dưới chăn, nhẹ giọng ghé tai anh trai mình hỏi: “Không phải người trong quán em sao? Anh đang đùa thật đấy à?”
Trả lời hắn chính là một cái liếc mắt lạnh lùng của Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Huy đã hiểu rõ, hướng người trong chăn cười nói: “Ai nha… Nguyên lai là chị dâu. Làm chị dâu hoảng sợ rồi, em đây ra ngoài trước.”
Chờ hắn ra khỏi cửa rồi, Diệp Kính Hy mới kéo chăn ra, chỉ thấy cả mặt Trình Duyệt đều đỏ như sắp sung huyết, lông mi kịch liệt run lên, ngón tay nắm chặt thành đấm, như là vì thẹn quá thành giận mà muốn phát tác vậy…
Diệp Kính Hy xoa xoa đầu Trình Duyệt, ôn nhu nói: “Thằng em anh phong cách nó là vậy đó, em đừng để ý, nó không có ác ý gì đâu, gọi em là chị dâu chỉ là đùa một chút thôi.”
Thấy Trình Duyệt mở mắt ra phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, Diệp Kính Hy ngượng ngùng khụ một tiếng, nói: “Nếu không thì anh đưa em đi tắm trước nha?”
Nói xong liền đứng dậy, nhẹ nhàng bế Trình Duyệt lên.
Tới phòng tắm pha nước ấm xong xuôi rồi, Trình Duyệt mới đẩy Diệp Kính Hy ra, rũ mắt xuống nói: “Em tự tắm.”
“Anh…”
“Anh ra ngoài đi.”
Diệp Kính Hy kinh ngạc một chút, thấy Trình Duyệt đỏ mặt lên, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Ai~ người này lại thẹn thùng rồi… Đang làm cái chuyện ấy mà bị người ta xen vào quả thật rất xấu hổ, mình da mặt dày thì không nói, thế nhưng Trình Duyệt da mặt mỏng như vậy… Hiện tại chắc là đã vừa thẹn vừa giận đến cực điểm rồi a.
Cái thằng Diệp Kính Huy chết tiệt đó, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác lại đến ngay lúc quan trọng mà phá đám người ta.
Diệp Kính Hy liếc mắt nhìn Trình Duyệt toàn thân ửng hồng, thức thời gật đầu nói: “Vậy… Anh ra ngoài trước đây.”
Diệp Kính Hy vừa ra ngoài phòng đã thấy thằng em tính cách quỷ dị của mình đang đứng ngoài cửa cúi đầu suy tư. Thấy anh đi ra, hắn liền ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: “Thật không nghĩ tới, anh cư nhiên còn có một tình nhân bí mật a? Chậc, yêu đương vụng trộm còn dám dùng phòng của em, anh cũng quá đáng quá đi chứ? Đó là giường của em mà, hai người ở trên giường em làm cái loại chuyện không thuần khiết này, sau này em ngủ trên đó sẽ bị ám ảnh á…”
“Giỡn đủ chưa hả?” Diệp Kính Hy sầm mặt cắt lời hắn. Trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Anh có chuyện muốn nói với cậu.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, Diệp Kính Huy cũng thức thời mà bớt cà chớn lại, “Ừm, anh nói đi.”
Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó bình tĩnh nói —
“Người nọ tên là Trình Duyệt, là người đầu tiên anh quen sau khi về nước học đại học mấy năm trước. Trình Duyệt là người đầu tiên anh thích nhất, cũng là người duy nhất mà anh yêu qua ngần ấy năm nay.”
***
Suy nghĩ của tác giả: Ai nha nha, Diệp đại ca thật là có khí thế, Chanh Chanh đáng thương bịa ra nhiều lý do như vậy, đều bị anh nghiêm mặt bác bỏ hết cả.
Thủ đoạn trực tiếp mau lẹ, chính là khí thế của một đế vương công đó nha.
Cho nên Chanh Chanh à, anh cứ ở đó chờ bị ăn đi ha!
Đại Chanh: Khụ, bị ăn… Tôi cũng chịu đi, thế nhưng, có thể hay không, đừng cho người ngoài nhìn thấy? Rất mất mặt…
Diệp Nhị: Tôi không phải là người ngoài mà, tôi với Diệp Đại là anh em ruột thịt đó nha. Hơn nữa, tôi cũng chưa thấy gì nhiều đâu, chỉ nhìn thấy trên người anh có rất là nhiều dấu vết, chậc, quả thật kịch liệt mà…
Má Điệp: Tư Minh!! Mau tới đưa cái tên biến thái nhà anh lôi đi đi!!
Tư Minh: Ừ, Diệp Kính Huy, em qua đây.
Diệp Nhị: Làm chi?
Tư Minh: Có muốn lấy lại bằng lái không?
Diệp Nhị: Không phải ở chỗ lão đại sao?
Diệp Đại: Hả? Gọi anh sao? À, bằng lái xe đó hử, cái đó anh đã sớm dưa cho Tư Minh rồi, lẽ nào còn phải báo lại cho chú biết à?
Diệp Nhị: Em nhìn nhầm anh rồi…
Diệp Đại: Chú không nhìn nhầm anh đâu, anh đó giờ vẫn vậy mà, lẽ nào chú mới phát hiện sao?
Tư Minh: Lại đây nào, lấy bằng lái rồi chúng ta lái xe đi đâu hóng gió đi, đừng ở lại đây cản đường anh hai em nữa.
Diệp Nhị: Được rồi được rồi, tôi đụng phải nhiều người như vậy, lấy được bằng lái không dễ dàng gì đâu a, vì bằng lái mà tạm thời tôi sẽ hy sinh thú vui nhìn lén Trình Duyệt của tôi vậy. Dù sao thì sau này cũng sẽ có cơ hội mà.
Đại Chanh: Sao tôi lại có cảm giác như mình đang bước vào hang sói thế này, mấy tên này là loại người gì a…
Má Điệp: Đại Chanh anh giờ mới rõ sao…
—
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
19 chương
29 chương
70 chương
108 chương
29 chương
38 chương
40 chương