Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 25 : Sao nỡ nhẫn tâm oán hận

Nhiếp Trọng Chi tên khốn này! Lẽ ra cô không nên đáng thương hắn. Hết thảy đều là cô tự làm tự chịu, sẹo vừa liền đã quên đau! Hắn uống say đến chết cũng không liên quan tới cô! Từ nay về sau, cô không bao giờ quan tâm đến hắn sống hay chết nữa. Không bao giờ quan tâm nữa! Nhưng sau khi tái ngộ cô vì sao lại muốn để ý tới hắn? Không phải nhất thời mềm lòng, là bởi vì…. Là bởi vì đứa bé kia. Là vì trong lòng cô vẫn luôn tồn tại sự áy náy mà cô không dám nghĩ tới, không dám đối diện. Đứa bé đó, đã từng ở trong bụng cô gần ba tháng. Vì cô chưa từng nghĩ muốn có con, cho nên cô chưa hề nghĩ sẽ che chở, bảo vệ cho nó. Năm kia lúc bước vào toilet, cô rõ ràng nhìn thấy trên gạch men sứ có vết nước, cô biết rõ là nguy hiểm, nhưng cô vẫn lờ đi mà bước lên… Rõ ràng thời điểm đó, bác sĩ đã nói cho cô, tình trạng thai nhi của cô không ổn định… Nếu là một người khác sắp làm mẹ, ai lại làm như thế? Là cô, chính tay cô giết chết đứa nhỏ của mình, cô là hung thủ giết người! Sau đó là rời đi. Khi đến New York, nhiều lúc lơ đãng cô lại nhớ tới đứa bé đã mất đi, nhớ đến rất nhiều chuyện đã qua. Nhớ tới hắn từng ôm lấy cô, thì thào nói với cô: “Tuyền Tuyền, xin em đừng bỏ đứa bé. Đó là cốt nhục duy nhất của tôi, cũng là người thân duy nhất của tôi. Xin em hãy sinh nó ra, tôi sẽ đối xử với em và con thật tốt, cả đời này sẽ yêu thương hai người.” Nhiếp Trọng Chi trên danh nghĩa tuy rằng vẫn còn cha mẹ, hắn còn có một người em trai cùng cha khác mẹ nữa. Thỉnh thoảng một nhà bốn người cùng nhau tham dự yến tiệc, dạ tiệc, có nhiều người không biết chuyện gia đình họ nhìn vào, lại cảm thấy Nhiếp gia họ cha hiền con hiếu, một gia đình mô phạm trong giới thượng lưu. Nhiếp Trọng Chi tuổi còn trẻ đã gây dựng nên một mảnh trời riêng, không hề dựa dẫm vào gia tộc, tự mình lập nghiệp còn vươn ra thị trường ở Mĩ khiến người ta nghe thấy cũng phải tặc lưỡi. Thế hệ sau nhà giàu có, bình thường đều nhờ vào gia tộc ký thác hoặc có quan hệ căn thâm hiệp mậu để tìm việc làm, năng lực tốt một chút thì có thể như cá gặp nước trong cái vòng luẩn quẩn giới thượng lưu, năng lực cường đại như đám người Tưởng Chính Nam, Sở Tùy Phong thì đều như chim tung cánh, chẳng mấy chốc mà vươn lên, đó là điều đương nhiên không cần nói. Nhưng Nhiếp Trọng Chi lại dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tay không tự lập ra cho mình cả một mảnh trời riêng, khiến đám thế gia muốn học theo cũng không được. Nhiếp Trọng Chi ngoại trừ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo xuất chúng ra, cách đối nhân xử thế lại rất được lòng người, xử sự chu toàn, bất kể là gặp ai đều khiêm nhường đủ lễ, tiến thoái đủ mực, các vị trưởng bối thế gia khác mỗi khi nhắc đến đứa con trai đầu hào hoa phong nhã này của Nhiếp Canh Lễ, đều không quên khen ngợi hết lời. Tưởng Chính Tuyền từng nghe thấy anh trai Tưởng Chính Nam của cô trêu đùa Nhiếp Trọng Chi: “Nghe nói, cậu được đứng đầu trong danh sách kén chọn con rể của mấy ông già kia. Xem ra mắt của mấy ông già đó mờ thật rồi! Với cái bộ dạng đức hạnh này của cậu mà được ưu tiên xếp đầu cơ đấy?” Ngày đó Nhiếp Trọng Chi có lẽ đã uống quá chén, nghe Tưởng Chính Nam trêu ghẹo, chỉ nâng cốc rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Cậu tưởng tôi vui lắm sao? Tôi chỉ không muốn để người khác nói: Nhìn đi, đứa con trai nhà họ Nhiếp này có người sinh mà không ai dạy. Nói cho cùng thì cũng chỉ là một đứa con riêng. Tưởng, những người đó đều chỉ biết nghe nói chuyện của tôi và mẹ tôi, nhưng bọn họ không hề biết chúng tôi đã phải trải qua những gì.” Giọng điệu của hắn tràn ngập sự cô đơn! Nhiếp Trọng Chi cuối cùng nói xa xăm: “Tưởng, tôi không phải là cậu.” Sau đó cả căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Về sau lại có một lần, cô nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi uống rượu, thấy hắn ôm chai rượu, uống hết ly này đến ly khác. Cô chỉ dám đứng xa xa nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám đến gần. Anh trai Tưởng Chính Nam vỗ bả vai của cô, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Cứ để cậu ta như vậy đi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu ta.” Dưới ánh đèn nhạt, trên mặt hắn loang loáng vệt chất lỏng trong suốt. Có lẽ là rượu! Tưởng Chính Tuyền nghĩ như vậy. -_- Sự thật thì, ai mà biết được một Nhiếp Trọng Chi giống như thần thoại trong mắt mọi người, đưa công ty của mình lên sàn giao dịch NASDAQ lại chính là một cô nhi. Sau khi học thành tài rồi về nước, số lần hắn tới Tưởng gia phải gấp N lần so với quay về Nhiếp gia. Tất cả đám hỗn loạn năm đó sau khi kết thúc, Tưởng Chính Tuyền một mình phiêu bạt bên ngoài. Mỗi khi cô nhớ tới đứa nhỏ kia, nhớ tới Nhiếp Trọng Chi, trong lòng cô đều dâng lên một loại cảm giác không thể nói thành lời, không thể thoát ra được. Thực ra cô nên hận Nhiếp Trọng Chi, nhưng có lẽ là bởi vì loại cảm giác áy náy này quấn lấy, cho nên tới tận lúc này, cô phát hiện rằng dường như cô không hận hắn. Lần gặp lại sau này, cô ngoại trừ cảm thấy kinh hoàng ra, thì không còn tìm thấy một chút cảm giác hận hắn như trước kia nữa, thậm chí vẻ bộ dạng suy sụp chán chường không chịu nổi của hắn, hay khi hắn cố tình làm vẻ hung tợn, tất cả chỉ khiến cô cảm thấy đau lòng hơn. Tưởng Chính Tuyền không biết chính mình bị làm sao, vì cái gì lại trở thành thế này? Cô thật sự không biết chính mình muốn làm gì, vì sao lại đau lòng vì hắn. Nghĩ lại những chuyện hắn đã gây ra cho mình, đáng lý ra cô lý nên hận hắn, chán ghét hắn mới phải. Ngày hôm sau, Tưởng Chính Tuyền cả ngày tinh thần hoảng hốt, không thể làm được chuyện gì ra hồn. Trên đường ngồi taxi quay về khách sạn, chợt nhìn thấy tiệm cafe “Tình cũ”, cô ra hiệu cho tài xế dừng xe. Bà chủ xinh đẹp của tiệm vẫn như vậy, mỉm cười dịu dàng nhẹ nhàng đứng lên đón khách, vừa thấy cô, hai mắt sáng ngời: “Hôm qua cô rời đi vội quá, ngay cả tiền thừa cũng không kịp trả lại cho cô.” Tưởng Chính Tuyền mỉm cười: “Không có việc gì, chị cứ giữ lại đi.” Tưởng Chính Tuyền vẫn chọn vị trí ngồi gần cửa sổ như hôm qua, thả mình vùi sâu vào trong ghế sôpha mềm mại. Cô cần một nơi thật yên lặng, để suy nghĩ thật kỹ về chuyện vừa qua. Bà chủ rất nhanh bưng cà phê đưa lên, đồng thời đem theo một phần bánh ngọt vị chuối: “Bánh ngọt này là món tôi mới làm chiều nay, cô là chuột bạch của tôi vậy, giúp tôi nếm thử một chút rồi cho vài lời nhận xét nhé.” Tưởng Chính Tuyền biết bà chủ tiệm đang khách sáo, được ăn bánh ngọt miễn phí, vì thế liền mỉm cười nói cảm ơn. Một mình lẳng lặng ngồi trong tiệm cà phê thư thái, nhìn dòng người qua lại ngoài kia, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác mệt mỏi chưa từng thấy tràn về. Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ? Phải bắt tên vô lại Nhiếp Trọng Chi kia làm gì bây giờ? Nhiếp Trọng Chi lúc này cô không thể mặc kệ hắn được. Bởi vì trong lòng còn chưa cân nhắc rõ ràng, thế cho nên Tưởng Chính Tuyền vẫn chưa gọi điện thông báo cho anh trai Tưởng Chính Nam. Theo như sự hiểu biết của cô với Nhiếp Trọng Chi trước kia, với tình trạng trước mắt của hắn, hắn sẽ không muốn gặp bất cứ người quen nào. Cho dù nói cho anh trai biết, Nhiếp Trọng Chi đang ở Ninh Thành, anh trai cô có tìm được hắn, có lẽ hắn sẽ lại biến mất một lần nữa. Hắn rời khỏi Lạc Hải, không để lại chút tung tích dấu vết nào, đơn giản chính là vì muốn trốn tránh mọi người. Tưởng Chính Tuyền đột nhiên nghĩ đến, cô hiện tại đã biết nơi hắn dừng chân, Nhiếp Trọng Chi có khi nào lại rời đi nữa không? Ý niệm này mới vừa xuất hiện trong đầu, Tưởng Chính Tuyền nhất thời không ngồi yên được nữa. Cô xách túi của mình lên, lần này ngay cả lấy tiền ra để trả cũng không kịp, chạy như bay ra khỏi tiệm “Tình cũ”: “Bà chủ, ngày mai tôi đến trả tiền sau.” Tưởng Chính Tuyền nghĩ tới chuyện có thể sẽ không còn được gặp lại Nhiếp Trọng Chi nữa, trong lòng đã nóng như lửa đốt, không để ý đến dưới chân đang mang một đôi giày cao gót bảy tám phân, cô chỉ mải chạy thật nhanh đến dưới tòa nhà Nhiếp Trọng Chi đang ở. Cô không dám nghỉ ngơi một phút nào, không quan tâm đến hình tượng thục nữ nữa mà lao lên trên tầng cao nhất, cả người như bị kiệt sức mà thở hổn hà hổn hển. Cánh cửa kia vẫn ở tình trạng nửa mở nửa khép như ngày hôm qua. Tưởng Chính Tuyền thở hồng hộc giương mắt nhìn lên, kinh ngạc phát hiện rác rưởi trong phòng cư nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn được lau chùi cẩn thận, nếu để ý kĩ còn có thể nhìn thấy được gạch lót sàn trong phòng khách có màu vàng nhàn nhạt, tuy rằng nhìn qua có chút cũ kĩ, nhưng cũng đã nhìn ra được màu vốn có của nó. Tưởng Chính Tuyền nhất thời kinh hãi mà hít sâu một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ mình đã đến chậm một bước Nhiếp Trọng Chi hắn đã chuyển đi nơi khác rồi? Chủ cho thuê nhà đến quét tước dọn vệ sinh, cho nên mới sạch sẽ như vậy? Nhưng trong lúc cô đang đoán chừng, buồng trong có người đi ra. Thân hình cao lớn quen thuộc, làm cho Tưởng Chính Tuyền chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thật may quá, hắn vẫn chưa chuyển đi. Ít nhất, trước mắt lúc này vẫn chưa! Im lặng quan sát một lúc lâu, Nhiếp Trọng Chi trong phòng dường như đang vô cùng nôn nóng, cứ đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Tưởng Chính Tuyền sợ bị hắn phát hiện, đành phải thật cẩn thận nép vào một bên mà nhìn lén. Lúc sau, Nhiếp Trọng Chi dường như cảm thấy tuyệt vọng, bụm mặt ngồi phịch xuống sô pha. Cũng không biết ngồi thừ ở đó bao lâu, Nhiếp Trọng Chi đứng dậy, từ trong tủ lấy ra một lon bia, lại giống như ngày hôm qua, bắt đầu không hề tiết chế mà nốc từng ngụm từng ngụm. Tưởng Chính Tuyền đứng sau bóng cánh cửa, trơ mắt nhìn Nhiếp Trọng Chi uống hết lon này sang lon kia, cứ ném lon này đi lại lấy lon khác, rồi lại đập phá, cuối cùng cả người xiêu vẹo đổ ập lên sô pha, không thấy động tĩnh gì nữa. Sau một hồi, lon bia trong tay hắn từ từ trượt ra, chậm rãi từ lòng bàn tay rớt xuống mặt đất, vang lên một tiếng ‘cạch’, ngay lập tức bia trong lon im lặng chảy lan ra một mảng trên sàn nhà… Trong suốt quá trình, Nhiếp Trọng Chi cũng không hề tỉnh lại, thậm chí ngay cả động đậy cũng không có lấy một lần. Xem ra lại say như chết rồi. Nội tâm Tưởng Chính Tuyền không ngừng giao chiến, rốt cuộc có muốn quan tâm hay không quan tâm đến hắn đây? Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Tưởng Chính Tuyền lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Tưởng Chính Tuyền, mày đúng là kẻ không biết tự trọng, còn muốn quan tâm đến tên vô lại này! Nhưng vừa xoay người đi được hai bước, cô lại suy sụp nhắm mắt. Rốt cục, Tưởng Chính Tuyền vẫn là mềm lòng. Tưởng Chính Tuyền chậm rãi tiến lên. Chân của cô dừng lại ở cửa một lát, cuối cùng hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm, nhấc chân sải bước đi vào. Nhiếp Trọng Chi nhíu mày ngủ say, cư nhiên đã cạo râu, tắm gội sạch sẽ. Để lộ ra gương mặt sáng sủa, khoan khoái hơn rất nhiều. Cặp lông mày của hắn vẫn y như trong trí nhớ của cô, nhưng có lẽ vì thường xuyên nhíu mày, giữa mi tâm để lại một nếp nhăn nhàn nhạt. Mấy năm qua có lẽ cuộc sống của hắn cũng không được vui vẻ gì. Tưởng Chính Tuyền thở dài xa xăm. Thời gian qua, quyết sách trọng đại của công ty hắn liên tiếp mắc sai lầm. Cho dù là một công ty bình thường thì cũng khó có thể tồn tại tiếp được, huống chi là ở giữa môi trường cạnh tranh khốc liệt, từng giây từng phút trang web xã hội không ngừng đổi mới. Năm đó khi My Space đang trong thời kỳ phát triển rực rỡ lại bị tập đoàn truyền thông Murdoch mua lại chỉ với năm trăm tám mươi triệu đô, nhưng phát triển được một vài năm liền bị Facebook vượt mặt. Tưởng Chính Tuyền buông túi da, đi đến thùng rác ở góc nhà, cúi người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gom nhặt những vỏ lon bia bị hắn ném đầy trên mặt đất. Chẳng khác gì ăn trộm, vừa làm vừa quan sát động tĩnh của hắn. Phòng bếp thật sự rất đơn sơ, chỉ quá hai cái tủ bát. Tưởng Chính Tuyền lần lượt mở cửa tủ ra, ngoại trừ chút mì ăn liền còn có một ít bánh bích quy thừa, ngay cả những gia vị nấu ăn cơ bản như dầu ăn, muối, xì dầu hay dấm chua cũng không có. Nghĩ lại, dù có mấy thứ đó cũng vô dụng, hắn chẳng lẽ lại vào bếp nấu ăn?! Nếu còn cứ tiếp tục như thế này, thân thể hắn sẽ suy sụp. Hắn trước kia rất thích các loại rèn luyện tập thể hình, quyền anh hay Taekwondo không cái nào là không thích, thân hình tuy rằng không đến mức vạm vỡ, nhưng cơ bắp trên người đều rắn chắc như thép như đồng, mỗi lần đánh hắn cô chỉ cảm thấy tay mình tê rần… Tưởng Chính Tuyền bỗng dưng ngẩn ra, lấy lại tinh thần, cảm giác trên mặt nóng bừng, không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ đến mấy chuyện đó. Bất thình lình lúc này, trong căn phòng im lặng đột ngột vang lên tiếng chuông di động thật quen thuộc. Thảm rồi, quên tắt điện thoại. Tưởng Chính Tuyền cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tiếng nữ giới lanh lảnh cất cao như vậy, đến thần ngủ cũng bị đánh thức, huống chi là người. Tưởng Chính Tuyền gấp gáp chạy nhanh ra phòng khách, muốn lấy di động trong túi xách ra để tắt tiếng chuông.