L&T không phải kiểu bar sàn náo nhiệt, làm ăn tầm tầm, nói chuyện cũng khẽ khàng yên tĩnh, quan điểm của tôi và Đường Dịch Xuyên nhất trí, rất có thể vụ án này xảy ra do Đào Hân và Tiểu Hạ tranh chấp mâu thuẫn rồi phóng hỏa tự sát ngay trong quán game mà mẹ Tiểu Hạ mở, khi cảnh sát hỏi, vì không có nhà trường và giáo viên nên Tiểu Hạ hiểu sai, cho rằng đốt quán game nhà mình không coi là phạm tội, lại xót Đào Hân bị bỏng nên mới nhận tội vì cô gái kia. Đồng thời chúng tôi cũng ăn ý đạt tới nhận thức chung, không nhớ lại ngày trước, không nói chuyện tình xưa, đề tài nào ngoài vụ án miễn được thì miễn hết. Giữa chừng tôi tìm cớ đi toilet để chạy ra ngoài. Thực ra tôi không đi vệ sinh mà lên sân thượng làm một điếu. Đường Dịch Xuyên hôm nay lên được tới vị trí này, thậm chí còn từng một lần ngồi vào ghế phó viện trưởng viện kiểm sát trẻ tuổi nhất, đương nhiên bên cạnh sẽ không thiếu đám nịnh bợ ôm chân. Nhưng nghe nói sau khi vào viện kiểm sát, cậu ấy không dính thuốc lá rượu bia, không màng mại dâm ma túy, sống đạo đức mẫu mực triệt để, tôi cũng chẳng muốn để người ta phải hút thuốc thụ động từ tôi. Anh trai tôi là một tên nghiện thuốc lá nặng, ngoài lúc lên tòa và ngủ thì thuốc không rời tay, nhưng tôi thì nghiện nhẹ hơn. Mấy ngày không sờ vào điếu nào, vừa nhìn thấy Đường Dịch Xuyên thì đã cảm thấy miệng lưỡi khô quắt, đây là dấu hiệu khi lên cơn nghiện. Tôi hút thuốc trên sân thượng, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa, biết rằng sau lưng mình có bao nhiêu bẩn thỉu đang diễn ra, trong lòng lại cảm thấy hâm mộ, vô thức thầm chửi một tiếng, tình yêu chó chết! Đường Dịch Xuyên chó chết! Timmy chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh, không tin nổi mà hỏi: “Người siêu đẹp tới cùng anh là công tố viên thật hả?” “Không những là công tố viên mà còn là trưởng ban của viện kiểm sát thành phố cơ, hết hi vọng chưa?” “Giám đốc phòng công tố mà cũng chơi thuốc á? Chắc không đâu.” Người này có khát khao trình diễn rất mạnh mẽ, trợn mắt buông tay lại nhún vai, biểu hiện rất phô trương. “Cậu nói bậy gì đó?” Tôi lập tức nổi giận, “Cậu bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, thật sự không sợ lệnh ngừng kinh doanh chỉnh đốn của bên phòng cháy chữa cháy à?” “Vừa rồi em thấy anh ta uống một loại thuốc màu trắng, tuy không phải thuốc phiện nhưng có thuốc nào lại nuốt không như thế?” Timmy tỏ vẻ quán rượu người tới người lui, kiến thức rộng rãi, biết có loại thuốc rất dễ gây nghiện, giống như thuốc phiện. “Cậu câm miệng lại, tôi là luật sư mà còn nhờ cậu dạy cái chuyện này à?” Tôi đẩy Timmy ra, tâm phiền ý loạn về lại quán. Sắp tới giờ, trưởng ban Đường phải kết thúc công việc và về nhà, cậu ấy uống rượu còn tôi thì không nên nghiễm nhiên là tôi cầm lái. “Bị thương lúc trước.” Đường Dịch Xuyên đã mặc lại bộ đồng phục kiểm sát khí thế hùng hồn kia, nhanh chóng nhét thuốc vào túi áo, tay phải ấn lên vai trái rồi nhíu mày nói, “Dùng để giảm đau.” Vì không phục trước phán quyết cuối cùng, người nhà phạm nhân cầm vũ khí tới đại náo viện kiểm sát, để bảo vệ nữ công tố viên thụ lý vụ án đó, Đường Dịch Xuyên bị thương ở bả vai. Chuyện này ầm ĩ xôn xao, nhưng không phải xảy ra mới “lúc trước”, tôi áng chừng thời gian thì cũng phải hơn nửa năm rồi. “Tramadol?” Tôi nhớ lại viên thuốc màu trắng mà tôi đã thấy trong tay Đường Dịch Xuyên lúc trước, cảm thấy cũng khá giống một loại giảm đau thuộc nhóm opioid có tên là tramadol hydrochloride. Thuốc này là thuốc kê đơn, nhưng nó không được kiểm soát chặt chẽ, mua ở đâu cũng có, dùng lâu rất dễ nghiện. Tôi từng xử lý một vụ án hình sự giết người cố ý, đương sự nghiện tramadol, mất kiểm soát và giết người. Nghĩ tới đây tôi lại càng thấy lo, rõ ràng đã nói đường ai nấy đi, vẫn cầm lòng không đặng mà hỏi, “Cậu không biết bản thân dùng thuốc với tần suất hơi cao à?” *Tramadol, được bán dưới tên thương hiệu Ultram và các tên khác, là một loại thuốc giảm đau opioid được sử dụng để điều trị cơn đau vừa đến nặng vừa. Khi dùng qua đường uống trong một công thức giải phóng ngay lập tức, giảm đau thường bắt đầu trong vòng một giờ. Thuốc giảm đau nhóm opioid là nhóm các chất tự nhiên và tổng hợp, có các tính chất như morphine tác động lên các thụ thể opioid. Opioid bao gồm các loại thuốc phiện, các loại thuốc có nguồn gốc từ thuốc phiện, bao gồm cả morphin. “Tôi biết điểm dừng.” Đường Dịch Xuyên lại vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu sau cậu ấy như chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt nhắm mắt ngay trong tầm tay, vài lọn tóc trên trán bị gió đêm khẽ khàng đùa nghịch, toát lên sự dịu dàng tĩnh lặng hiếm có, khiến lòng người không khỏi miên man. Cái chết của Hồng Duệ khiến Đường Dịch Xuyên sa sút tinh thần trong một khoảng thời gian rất dài, đương nhiên hồi đó tôi vẫn không hề hay biết, dù sao thì cuộc đời cũng chỉ toàn là những được chăng hay chớ trước mắt, còn có cả những mối liên hệ rối rắm máu chó. Ngày đó tôi theo xe cứu thương đi tới bệnh viện với Đường Dịch Xuyên, sau khi được cứu tỉnh lại, cậu ấy chỉ nói một câu cụt ngủn rằng say xong thì ngủ trong bồn tắm. Tại sao lại say thì cậu ấy không nói kỹ, tôi cũng không gặng hỏi, chỉ biết là sau khi ra viện, Đường Dịch Xuyên không ở nhà trọ nữa mà xin ở trong trường. Hẳn là đã chia tay với cái tên họ Hồng kia rồi. Trước khi gặp Đường Dịch Xuyên, tôi đã từng trải qua rất nhiều mối tình chóng vánh, tất cả đều là chia tay trong vui vẻ, hết yêu rồi thì vẫn làm bạn bè, nên tôi không biết một mối tình có thể khiến người ta tổn thương sâu sắc tới mức nào, điều đó khiến tôi mơ hồ ghen tuông, lại cảm thấy tuyệt diệu. Không sao, tôi có thể chờ. Đường Dịch Xuyên bị bệnh tôi đi theo làm kẻ hầu cúc cung chăm sóc, khỏi bệnh rồi thì tôi chủ động thu thập hành lý chuyển nhà cho cậu ấy. Ngày xuân hoa nở, tôi lại tới chỗ ở của Đường Dịch Xuyên, tôi không thấy ảnh của Hồng Duệ nữa, nghe cậu ấy bình thản nói rằng đã xử lý rồi. Khi đóng gói thùng đồ tôi mới phát hiện Đường Dịch Xuyên có sở thích sưu tầm nắp chai bia, có tới sáu cuốn tập nhỏ để cất giữ nắp chai, tôi tùy tay mở ra xem thì choáng ngợp trước đủ loại sắc màu, áng chừng cũng phải hơn hai ngàn cái. Tôi rất vui, thầm nghĩ tên này kiêu căng cao ngạo với người ngoài, nhưng tâm hồn lại tinh tế và chất phác ngây thơ. Đường Dịch Xuyên nhặt một quyển album lên, mở ra lật mấy trang, cuối cùng gương mặt không một gợn sóng thường ngày cũng toát ra nét vui vẻ. “Cậu sưu tầm với tên kia à?” Tôi cũng mở một tập album ra, vừa cẩn thận lật trang vừa dè dặt hỏi, tránh khơi ra những chuyện không vui. “Không.” Cả buổi sáng thu dọn đóng thùng cũng đủ mệt, Đường Dịch Xuyên ngồi xuống cạnh tôi, “Cậu ấy cho rằng trò sưu tầm này vừa trẻ con vừa tẻ nhạt.” “I agree.” Lẩm bẩm trong miệng, động tác tay lại không ngừng, tôi lật bảy tám trang,  một trang có 42 chiếc nắp chai xếp cực kỳ chỉnh tề, chỉ có mỗi trang cuối là thiếu đi một cái, để lại một vị trí trống chưa được lấp đầy. “Sao lại thiếu một cái vậy?” Tôi hỏi Đường Dịch Xuyên. “Một thương hiệu niche* của Bỉ, nhà máy sản xuất đóng cửa rồi.” Cậu ấy tiếp lấy cuốn album sưu tập nắp chai từ tay tôi, trầm lắng nhìn chằm chằm vị trí còn thiếu kia, sau đó đóng lại để qua một bên, hờ hững nói, “Cuộc đời nào có cái gì trọn vẹn, tốt nhất là không coi trọng quá.” *Sản phẩm để phục vụ thị trường ngách. Lời này nghe như thuộc về một trái tim đã thành tro, cũng chẳng biết là nói cho ai nghe. Đây là một nhãn hiệu bia tên là Nocturnum, trong những năm đầu đã tung ra một dòng bia thủ công, tổng cộng có mười hai mẫu với hoa văn cổ điển tinh tế, tựa như một tác phẩm nghệ thuật nhỏ được chế tác nên, Đường Dịch Xuyên mất hơn ba năm trời để góp nhặt được mười một cái, nhưng làm thế nào cũng chẳng tìm thấy được cái cuối cùng. Hai tháng sau vào kỳ nghỉ dài tháng Năm, hình như Đường Dịch Xuyên có đứa em họ xa cần chăm sóc ở quốc nội, có lẽ sẽ hẹn cậu ấy đi du lịch, tôi nghĩ một hồi, quyết định đi Bỉ một mình. Tôi nhờ toàn bộ bạn bè ở nước ngoài tìm cái nắp chai bị thiếu kia, nhưng qua hai tháng vẫn không có chút hồi âm nào. Vậy nên chuyến này tôi đi chẳng phải để du lịch thắng cảnh, tôi tới thẳng thị trấn nhỏ nơi nhà máy bia kia đã đóng cửa, cả ngày lang thang quanh mấy quán bia đầu đường, cứ gặp người qua đường là hỏi, nhìn thấy bợm rượu lại càng làm thân. Tôi tìm cái nắp chai đó mà như mò kim đáy bể, sắp phát điên tới nơi rồi. Không ngờ trời không phụ lòng người, ngày mà tôi rời Bỉ, trong một quán bia vô danh tọa lạc trên con đường vô danh, tôi lại thật sự tìm thấy. Một ông già người Bỉ vừa ngắm nghía cái nắp chai vừa vật tay với người khác, cánh tay ông ta to như bắp đùi tôi, khi dùng lực thì phát ra tiếng rít gào chói tai, rõ ràng đây là một Lý Quỳ phiên bản ngoại quốc. Người vật tay với ông ta không giãy giụa nổi, thua cực kỳ dứt khoát. Tranh thủ lúc ông ta nghỉ ngơi uống bia, tôi nhanh chóng đi tới bắt chuyện. Ông lão người Bỉ này không giỏi tiếng Anh lắm, may mà tiếng Đức là ngoại ngữ hai của tôi, miễn cưỡng có thể dùng để giao tiếp. Tôi tỏ ý muốn dùng một khoản tiền lớn để mua lại cái nắp chai của ông ta, ai ngờ đối phương cũng có cái ham mê sưu tầm kỳ quái này, sống chết không chịu bỏ cái nắp chai yêu thích. Dùng tiền mua chuộc không thành thì chỉ có thể uy hiếp bằng vũ lực. Khi đó tôi một lòng muốn có được cái nắp chai, không sợ chết mà hạ chiến thư với ông già người Bỉ, muốn đọ sức mạnh với ông ta. Đối phương nghe thế thì cười lớn, đứng dậy khỏi ghế của mình – Một cái bóng khổng lồ ập xuống từ phía trên, tôi cao 1m85, vai rộng chân dài, cơ thể cân đối, nếu ở trong nước thì cũng là dạng hạc giữa bầy gà, nhưng trước mặt người đàn ông cơ bắp vạm vỡ này thì không khác nào con mèo hen. Có lẽ đối phương cũng thấy tôi dễ chơi nên vui vẻ đồng ý yêu cầu của tôi, vỗ cái nắp chai “bụp” một tiếng trước mắt tôi. Có khách uống bia đứng dậy nhường chỗ, tôi bèn cởi áo khoác xắn tay áo lên, giãn gân cốt cánh tay đơn giản rồi ngồi đối diện ông già người Bỉ này, ván đầu tiên tôi đã đánh giá thấp sức chiến đấu của người đàn ông này một cách trầm trọng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia vật ngược ra. Ông già người Bỉ cười khinh miệt, đứng dậy định bỏ đi, tôi lại ôm hi vọng thả ra mấy chồng xu Euro rồi nói bằng tiếng Đức: “Một ván nữa đi, ông thắng thì chỗ này là của ông, tôi thắng thì chỉ cần cái nắp chai kia thôi!” Kiếm tiền dễ vậy ai mà không muốn, đối phương lại ngồi xuống, ván thứ hai tôi gần như dốc cả mạng mình ra đấu, khiến cho khuôn mặt phì nộn của ông già người Bỉ cũng phải nghiêm túc hơn. Sức mạnh hai bên một trời một vực, tôi cũng chẳng biết mình lấy đâu ra sức mà lại có thể liều mạng cứu được bản thân như bản năng giãy giụa khi gần chết mỗi khi cổ tay sắp chạm xuống mặt bàn. Huyệt thái dương giật liên hồi, gân cánh tay tôi cũng nổi lên một màu xanh tím kỳ dị, thậm chí tôi còn cảm thấy mạch máu nóng bừng trên thái dương, giống như vật sống mà hằn lên trán tôi, bò khắp mặt tôi. Đây là một trận so tài không có phần thắng, có một người Hoa trong quán bia hô lên với tôi bằng tiếng mẹ đẻ thân thuộc: “Người anh em, nhận thua đi!” Tay lại một lần nữa bị nghiêng về hướng mặt bàn, lúc này thế thua đã rõ rành rành, gần như đã mất khả năng cứu vãn. Khi gần bỏ cuộc, tôi hơi quay đầu nhìn chiếc nắp chai kia, thế là lại cắn chặt răng, kìm nén ngột ngạt, dồn hết sức toàn thân vào cổ tay, cho đến khi cảm thấy máu toàn thân đều đang điên cuồng va đập với lớp da bên ngoài, mạch máu cũng sắp nổ tung. Cổ tay suýt chạm mặt bàn được cứu lại từng tí từng tí một, ban đầu người ngoài hóng hớt còn ầm ĩ ồn ào, nhưng khi cánh tay tôi phát ra một tiếng “rắc” giòn tan, cả quán bia chợt im phăng phắc. Tay tôi gãy rồi, dùng kiến thức y học thường thức mà tôi có để đoán, thì hẳn là gãy xương cánh tay. Cơn đau nhức từ chỗ cánh tay bị gãy truyền khắp toàn thân, như hàng vạn con dao nhỏ đồng loạt mài đi mài lại xuống xương tôi, mồ hôi lạnh túa ra, từng giọt lớn trượt xuống từ vầng trán, áo sơ mi cũng đã ướt nhẹp. Ông già người Bỉ cuống cuồng buông lỏng tay, tôi ngã luôn từ trên ghế xuống sàn nhà, muốn đứng cũng không đứng nổi, đau đến mức cả người run lập cập, không còn chút sức lực nào. “Chờ chút…” Thấy ông già người Bỉ quay đầu định đi, tôi lên tiếng gọi ông ta dừng lại, chìa cái tay trái đang run lẩy bẩy ra, làm động tác sẵn sàng cho ván kế, “Trận đấu còn, còn chưa chấm dứt… Tôi vẫn còn một tay đây…” Ông già người Bỉ kia kinh hãi khiếp đảm, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn quái vật, cuối cùng chửi một tiếng bằng thứ ngôn ngữ tôi nghe không hiểu, ông ta nhíu mày, dữ tợn vung tay ném cái nắp chai kia lên người tôi. Tôi dùng tay trái cầm chặt cái nắp, muốn cười mà không cười nổi, muốn khóc cũng không ra nước mắt. Thật sự rất đau. Sau khi phẫu thuật ở Bỉ xong, về nước lại vào viện băng bó lần nữa, bác sĩ tiếp nhận điều trị là một người đàn ông trung niên hàm rộng mắt nhỏ, chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi. Người này ngoài đẹp trong không khôn, kiến thức thiển cận vô cùng, sau khi nghe tôi kể rõ tình trạng bệnh tật thì còn suýt bật cười, nói mình hành nghề y nhiều năm mà cũng chỉ toàn là nghe nói về những trường hợp thế này, không ngờ thật sự có loại người vật tay mà sống chết không buông, khiến cho xương cánh tay của mình gãy dập. Ông ta còn nói may mà dây thần kinh bên trong tay tôi không gãy theo, nếu không thì hầu hết chức năng của cánh tay sẽ mất đi. Tôi nghỉ ở nhà nửa tháng xong mới quay lại trường, Chu Dương thấy tôi bó thạch cao xuất hiện, vừa mở miệng đã bắt đầu: “Sao mày bó như thằng ngu thế?” Chu Dương hỏi tôi tại sao, tôi bèn nói hết một lèo từ đầu tới cuối, ai ngờ nó lại há hốc mồm nhìn tôi trân trối, sững sờ bất động rất lâu, mãi sau mới hoàn hồn nói với tôi: “Mày không giống thằng ngu, mày là một thằng ngu không sai đi đâu được.” “Có ngu thì ông đây vẫn là hotboy trường.” Năm đó phiên bản Thần Điêu Đại Hiệp của Trương Kỷ Trung nổi tiếng khắp cả nước, Quá nhi cụt tay và con chim cu gáy mở mồm ra là “Cô cô”, tôi hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhoẻn miệng cười một nụ cười hoàn hảo, “Mày không biết là hiện tại tao còn giống Dương Quá hơn cả Huỳnh Hiểu Minh à.” “Cái này thì giống thật.” Chu Dương nhìn theo ánh mắt tôi, cũng thấy Đường Dịch Xuyên đi qua cửa sổ, nó thảy lại cho tôi ánh nhìn chán ghét và kỳ thị, “Được rồi, Tiểu Long Nữ của mày tới kìa.”.