Chapter 15: Lòng người khó đoán Từ hôm Nhi cho số tới giờ cũng đã bao ngày, liên lạc thì chưa được lần nào. Tìm lại chiếc điện thoại cũng như ko, có rồi lại ko liên lạc được thì có lẽ nên vứt đi cho rồi. Nhi đã bỏ mặc Zafar bấy lâu nay, đáng buồn cho những hy vọng không thành sự thật. Là tại Nhi phũ phàng hay vì Trang đã xuất hiện quá tình cờ chang ngang giữa hai người khi mọi thứ vẫn còn đang là hư vô Cứ những lần Zafar chủ động tiếp xúc, Nhi lãng tránh lờ đi chỗ khác, vọi biến mất trong vòng bán kính nhất định nào đó. Vài hôm thứ sáu ở lại trường cũng chả thấy Nhi đâu. Tranh thủ giờ ra chơi, Zafar đứng ngay cửa lớp để dò hỏi xem mình có làm gì sai với Nhi. Rốt cuộc cũng gặp may vì gặp được Nhi ở đó, Zafar vội kéo Nhi về phía mình tra xét " Nhi ! Lâu quá ko gặp " Zafar cười tươi tắn xác định mọi chuyện ko có vấn đề gì giữa hai người " Kéo tui ra đây có chuyện gì ? " Nhi dường như đã mất đi sự thân thiện từ lâu, cô ta biểu hiện nét mặt khó chịu " Tại ko thấy Nhi ở lại trường thường xuyên như trước nữa nên tui thấy lạ. Ghé lớp hỏi thăm " Zafar ngây ngô gãi đầu giải tỏ thắc mắc của mình bằng lời biện hộ " Ừ thì dạo này thấy ko có gì đáng để cho tui ở lại " Nhi trả lời tỉnh bơ nhằm muốn nhắn nhủ tên kia là tên đó ko xứng đáng với mình Zafar cảm thấy có gì đó rất phức tạp trong câu nói đó nhưng ko tìm được nguyên do chính đáng. Mà nhìn Nhi có vẻ rất xa cách, k còn như trước " À, mà tui thấy cô nên chờ đợi ai đó hợp hơn với mình đi. Tui ko rãnh đâu " Nhi cho một lời khuyên chính đáng làm Zafar bỡ ngỡ trong vô vọng. Cô ta hất vai chạm nhẹ vào người Zafar và đi khỏi Zafar như không khí Cảm xúc thất vọng chìm lấy Zafar trong lưng chừng, chẳng nói được lời nào ra hồn. Đáng ra đừng nên kỳ vọng quá nhiều làm gì. Ngay từ đầu, đã ko nên như vậy... ...Mà Nhi có cần hành xử bất cần vô tâm đến như vậy ko nhỉ? Zafar thẩn thờ ngồi dựa mảnh tường hành lang. Cứ ngỡ là Nhi tươi tắn và dịu dàng lắm cơ mà...Sao lại thế? Zafar cố tự hành hạ bản thân mình với nhiều câu hỏi liên tiếp ko hồi kết. Bỗng vô tình thay, Trang luôn là người đầu tiên phát hiện Zafar với những phút giây suy tư riêng. " Zafar làm gì ngồi một mình vậy ? " Trang úp mặt Zafar với một bịch nước ngọt mát lạnh quen thuộc bên má trái Nhờ có chất mát lạnh tê buốt nên Zafar mới có thể chấn tĩnh thoát khỏi những câu hỏi ko có điểm dừng của mình " Ko biết, lâu lâu hứng lên trầm tư vậy thôi " Zafar cười cho qua ưu tư " Cho nè " Trang đưa cho Zafar bịch nước uống như mọi lần " Thôi khỏi, mình ko khát. Cám ơn " Zafar từ chối nhu nhược " Mà Trang nè, sao Trang quan tâm tới mình nhiều vậy ? " Nhờ Nhi thẳng thắn, Zafar rút ra được nhiều điều mờ ám trong cử chỉ của Trang " Tại...chung lớp mà " Trang ắp úng lý giải không dám nhìn mặt Zafar " Thật sao ? " Zafar tỏ vẻ nghi ngờ " Ừa. " Trang gật đầu e thẹn " Sao Trang ko quan tâm tới các bạn khác trong lớp nữa ? Sao có mình mình dzậy ? " Zafar nhấn sâu vào vấn đề " Trang...Trang, thì cô giáo chủ nhiệm kêu mình kèm cặp Zafar còn gì nữa " Trang làm lơ trọng tâm của câu hỏi Nói xong, Trang ngồi bật dậy, đi xa một bước. Cô ta đang tự hỏi Zafar đang bị gì mà tra cứu sâu xa đến vậy. Trang thầm nghĩ ko lẽ là Nhi, ko lẽ Nhi nhảy vào phả hỏng mối quan hệ này ? Trang cũng định nói cho Zafar biết một chuyện mà chưa có can đảm để nói, để đối mặt với dư luận, để đối mặt với rắc rối sắp ập tới. Nhưng Trang thích Zafar hơn tình bạn, không đúng, Trang đã có tình cảm đặc biệt với Zafar. Nếu mà mất Zafar trong tay Nhi thì sẽ bẽ bàng vô cùng, Trang quyết định sẽ ko để chuyện đó xảy ra. ... " Zafar, mình thích cậu ! " Trang ngoảnh đầu lại, can đảm thổ lộ tình cảm vì ko muốn trải qua cảm xúc mất mát, nỗi đâu của người thua cuộc, và chứng tỏ sự ganh đua với Nhi từng li từng tí Trống trường vang lên khắp trường, thời gian ra chơi đã kết thúc. Trang chạy vội xuống sân để một mình Zafar cứng họng. Vừa nghe Trang nói là Zafar hết muốn quay về lớp. Giờ này chẳng tiếp thu được gì cả, mọi thứ vênh vông khó định quá Zafar xin cô giáo cho về sớm ngay sau giờ ra chơi với lý do là mình đang bị nhức đầu. Về tới nhà, Zafar nhận được một tin nhắn từ Trang để bắt buộc Zafar phải nhớ đến cô ta dù ko muốn: SMS Trang: Trang sẽ chờ câu trả lời của Zafar ! Khoẻ lên sớm nhé :) End of message Trang thật biết cách cố ý làm người khác nhớ đến mình...còn làm nó dồn dập nữa chứ. Chưa gì đã nhắn tin hối hấp... Zafar quăng mình lên sofa với trạng thái nặng nề,chẳng muốn làm gì ngoài việc ngủ một giấc thật sảng khoải cho tâm tư được bình lặng trở lại Cố ngủ một lúc thì chuông điện thoại rung... " Hello ?! " " Zafar, Quang có tin vui muốn báo nè "Quang cười rồn rã qua điện thoại " Gì nữa đây ? " Zafar lại ra giọng khó chịu khi người luôn làm Zafar mất giấc nhủ ngon lành là anh chàng bạn thân của mình " Mình sắp chuyển trường rồi nè " Quang chưa hết cơn vui kể lể với Zafar " Rồi sao ? " Zafar ko mấy quan tâm " Mình chuyển tới trường cậu đó ! Vui ko ? " " Hả ?! " Zafar ngồi bật dậy Trời ơi, cái ông Quang này !Phiền hết sức Zafar ngãi đầu tơi tả, sắp tới Quang sẽ làm loạn lên mọi thứ cứ tưởng như là rất bình yên với Zafar cho coi, còn cả Nhi nữa " Nhóc này, vui cũng làm quá. Mà cậu chắc vui lắm chứ gì ? Có mình thì quậy tới bến luôn " Quang kêu ca trong niềm vui " Thôi đi, ông nội ! Để tui yên " Zafar cúp máy cái rụp Quang bị mừng hụt, mặt cứng ngắt, ko biết tên này hôm nay bị ai chọc cho điên lên mà nổi chứng hắc dịch la lối trên điện thoại rồi cúp máy giữa chừng Cúp điện thoại xong thì Zafar lại hoài nghi chuyện ông Quang chuyển trường. Phải gọi lại để hỏi cho ra lẽ " Chuyển trường chi dzậy ông ? Học ở yên một chỗ chưa đủ hả ?! " Zafar yêu cầu cần thêm thông tin từ Quang " Thì có lý do mới chuyển chứ " Quang thanh minh " Lý do gì ? " Có rất nhiều điều đáng nghi ngờ từ Quang " Sao trước hết không mừng cho Quang gì hết dzậy ? " Quang có chút hài lòng khi thấy mình đã khơi được tính thắc mắc trong Zafar " Nói nhiều. Giải thích đi. " Zafar giữ kiên nhẫn đủ lâu rồi " Sau này tìm hiểu cũng được mà, ngủ tiếp đi nhóc. Quạo quọ kiểu này chắc là bị phá giấc rồi. Bye nhé " Quang cụp phone bất chợt Zafar mới biết lòng người thật khó đoán, cho dù nó là thằng bạn thân nhất quả đất này, nó cũng chẳng phải người dễ hiểu. Biết đâu chữ ngờ, đợi chờ chỉ là hư vô...