Yêu Thích Không Buông Tay
Chương 17 : Đến nhà tôi đi
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Chung Ngưng che cánh tay bị thương lại, trong miệng lớn tiếng kêu cứu, hiển nhiên là tên ăn cướp đã chạy trốn, một lát liền chạy đến một cái đường nhỏ, không thấy bóng người.
Mắt thấy đuổi không kịp, Chung Ngưng bất đắc dĩ mà ngừng lại, nhìn chỗ hắn biến mất, mày gắt gao nhăn lại, khom người thở dốc.
Có người qua đường thấy vậy vây lại, hỏi Chung Ngưng có cần trợ giúp gì hay không.
Vừa rồi cô kêu cứu, không ai chịu ra, tuy nói xã hội hiện giờ hiện tượng này là bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh được bi thương. Nhưng hiện tại có người quan tâm, cô vẫn là vui mừng.
“Mọi người có thể giúp tôi báo cảnh sát không? Tôi bị giật túi, trên người không còn cái gì.”
Có người lập tức lấy di động ra báo cảnh sát, có người nhìn thấy tay Chung Ngưng bị chảy máu liền nói: “Tay cô bị chảy máu rồi, có muốn đến bệnh viện không?”
Một khi nhắc tới, Chung Ngưng tức khắc cảm giác một cỗ đau đớn từ trên tay truyền đến. Vừa rồi chạy vội cô buông lỏng miệng vết thương ra, máu liền từ đó chảy ra, trên bàn tay lưu lại một vết máu. Cô nâng tay lên nhìn, miệng vết thương tuy không lớn, nhưng có chút sâu, có thể là do lưỡi dao khá sắc, lúc này còn có một chút máu chảy ra, Chung Ngưng dùng tay trái ấn xuống cầm máu.
“Không sao, không cần đến bệnh viện, tôi ở đây chờ cảnh sát đến là được rồi.” Nói là không sao, kỳ thật lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lực đạo của tên ăn cướp lớn chút nữa, nếu không chỉ là cắt vào bàn tay… Cô không dám nghĩ lại nữa, cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
“Tôi có băng keo cá nhân, mau dán vào miệng vết thương đi.” Một cô gái lấy một miếng băng keo cá nhân hình hoạt hình đưa cho cô.
Chung Ngưng nhận lấy, “Cảm ơn.”
Đám người dần dần tan, chỉ còn vài người nhiệt tình không đành lòng rời đi.
Hiện tại Chung Ngưng không xu dính túi, không biết kế tiếp phải làm sao.
Sau khi Chung Ngưng rời đi, Hứa Huyền Thụy liền đem công việc trên tay xử lý xong, vốn định tiếp tục làm nhưng nhìn thấy tài liệu Chung Ngưng sửa lại rất chỉnh tề mỹ quan, đột nhiên thay đổi kế hoạch, quyết định đem công việc về nhà, lưu trữ để cuối tuần làm.
Anh lái xe ra khỏi công ty không bao xa thì nhìn thấy vài người đang vây quanh bên đường, vừa định thu hồi ánh mắt, trong giây lát lại phát giác có một hình bóng quen thuộc. Anh nhìn lại lần nữa, giảm bớt tốc độ, xác định đó là cô, hơn nữa sau khi phát hiện có chỗ không thích hợp, anh không chút do dự dừng xe lại.
Có hai bác gái vây quanh bên người Chung Ngưng, hai người quan tâm Chung Ngưng đồng thời cũng ầm ĩ la mắng trị an có vấn đề. Chung Ngưng nhìn ra được hai người họ muốn rời đi, nhưng lại có chút không yên lòng về cô.
Chung Ngưng cười cười trấn an hai người, nói: “Hai bác mau trở về đi, con có thể tự lo được mà.”
Hai bác gái vẫn là có chút chần chừ.
“Chung Ngưng.”
Nghe thấy thanh âm này, Chung Ngưng cùng hai bác gái đều nhìn về phía Hứa Huyền Thụy.
“Tổng giám!” Chung Ngưng kêu lên, trong lòng không kiềm được kích động. Vừa rồi không phải cô không nghĩ tới tìm anh hỗ trợ, nhưng lại có chút sợ anh phiền toái, không nghĩ tới còn chưa quyết định, anh đã xuất hiện ở trước mặt.
“Ai da, hai người quen nhau à, vậy là tốt rồi, tôi nói vị tiên sinh này, cô bé này vừa bị người xấu cướp, tay còn bị thương. Cậu mau tới xem cô ấy đi, cô bé này thật xui xẻo, ai!” Bác gái lập tức nói rõ mọi chuyện.
“Cô bị cướp?” Hứa Huyền Thụy hỏi xác nhận với Chung Ngưng.
Chung Ngưng gục đầu xuống, chậm rãi gật gật đầu.
Hứa Huyền Thụy đã nhìn thấy cô dán băng keo cá nhân, tay dính vết máu, tiến lên một bước cầm cánh tay của cô, nâng lên xem xét.
Chung Ngưng bị động tác thình lình của anh làm kinh ngạc một chút, trái tim bùm bùm nhảy loạn, cả người ngây ngốc.
“Báo cảnh sát chưa?” Hứa Huyền Thụy buông tay Chung Ngưng ra, trầm giọng hỏi.
Chung Ngưng trả lời đúng sự thật: “Báo rồi.”
Hai bác gái nói tiếp: “Báo rồi, chúng tôi đã báo giúp cô bé rồi, cảnh sát nói lập tức tới liền.”
Hứa Huyền Thụy nhìn về phía hai bác gái, nói: “Cảm ơn hai bác.”
“Đừng khách khí đừng khách khí, đây là chuyện nên làm. Nếu cậu đến rồi, thì chúng tôi đi về đây.”
Chung Ngưng vội vàng nói: “Hai bác về đi, hôm nay thật cảm ơn hai bác.”
Khách khí vài câu, hai bác gái liền rời đi, trước khi đi hai người còn không quên dặn dò Hứa Huyền Thụy. “Cô bé nhất định là đã bị dọa sợ rồi, cậu nhớ phải an ủi đó, cũng thừa dịp cơ hội này mà biểu hiện tốt một chút nha.”
Khi hai người nói cũng không tránh Chung Ngưng đi, khiến cho Chung Ngưng quẫn bách đến đỏ mặt, cô muốn giải thích với hai người họ, nhưng là càng giải thích sẽ càng bị cho là đang che dấu.
Sau khi hai bác gái rời đi, Hứa Huyền Thụy cúi đầu nhìn Chung Ngưng, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Chung Ngưng khó hiểu.
“Đến cục cảnh sát, cô không nên ôm quá nhiều chờ mong với hiệu suất làm việc của họ.”
Được rồi, Chung Ngưng không có cách nào phản bác lại được.
Bọn họ ở cục cảnh sát làm ghi chép, sau khi làm xong cảnh sát để cho bọn họ trở về, nếu bắt được người, sẽ thông báo cho bọn họ tới xác nhận đã nhận lại đồ. Bọn họ cũng nhắc nhở Chung Ngưng, xác suất tìm lại được đồ rất nhỏ.
Hứa Huyền Thụy không vừa lòng lắm với thái độ không mấy tích cực của mấy người này, anh đứng dậy rời đi, đi gọi một cuộc điện thoại. Sau khi trở lại, anh hỏi mượn cảnh sát giấy bút.
“Mượn giấy bút làm gì?” Cảnh sát hỏi.
Chung Ngưng cũng nghi hoặc nhìn anh.
“Vẽ.” Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt nói. Anh đã từng gặp qua tên ăn cướp, tuy rằng không biết có cùng một người với tên đã cướp túi của Chung Ngưng hay không, nhưng nếu như không phải thì cũng là một đám với nhau.
Cảnh sát hiển nhiên rất hoài nghi Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng giải thích nói: “Anh ấy là tổng giám của bộ phận thiết kế chúng tôi, bản lĩnh hội họa cực kì tốt.” Khi nói lời này, cô có một loại cảm giác rất vinh dự. Tác phẩm Hứa Huyền Thụy vẽ, cô đã nhìn qua, quả thực là khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Trước kia cô cho rằng làm nhà thiết kế không cần có bản lĩnh hội họa quá cường đại, đến khi nhìn thấy tác phẩm của Hứa Huyền Thụy, cô liền thay đổi ý nghĩ của chính mình.
Nghe thấy cô nói như vậy, cảnh sát liếc mắt nhìn kĩ Hứa Huyền Thụy một cái, ngay sau đó lấy giấy bút cho anh.
Mà Hứa Huyền Thụy sau khi nghe thấy Chung Ngưng nói, thần sắc không rõ mà liếc cô một cái. Chung Ngưng cảm giác được tầm mắt của anh, nhưng không dám nhìn lại anh.
Hứa Huyền Thụy vẽ phác họa hình người tầm mười phút, tuy không đến mức sinh động như thật, nhưng đặc điểm ngũ quan đều biểu hiện ra rất rõ.
Cảnh sát có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn gọi đồng nghiệp tới, nói: “Đây không phải là Giang Đại Cọc sao? Không phải tên nhóc này vừa mới được thả ra hai tháng trước, sao giờ lại…” Hai cảnh sát lòng đầy căm phẫn.
Hứa Huyền Thụy ngắt lời bọn họ, “Nếu là kẻ tái phạm, hy vọng các người sớm ngày đem hắn ra công lý.”
Trong chốc lát Chung Ngưng liền cùng Hứa Huyền Thụy ra khỏi cục cảnh sát. Trong lòng Chung Ngưng vẫn luôn sầu muộn, di động chìa khóa còn có tiền cùng thẻ đều mất, nhưng quan trọng nhất chính là chứng minh thư cũng ở bên trong, đêm nay cô phải làm sao đây.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“A?” Thình lình nghe được lời này, Chung Ngưng nhất thời không phản ứng lại, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần đến bệnh viện đâu.”
“Tiêm một mũi phòng chứng uốn ván.” Hứa Huyền Thụy thái độ kiên quyết.
Chung Ngưng hơi nhíu mày, giơ tay nhìn miếng băng keo cá nhân hình hoạt hình, cảm thấy hẳn là không cần phải tiêm.
Hứa Huyền Thụy thấy biểu tình cô như thế, liền dừng bước, xoay người cúi đầu nhìn thẳng vào cô, dùng ngữ khí bình tĩnh mà giải thích cho cô: “Uốn ván là chứng bệnh làm co giật căng cứng các bắp thịt trong cơ thể, nghiêm trọng hơn sẽ gây ra việc hít thở không thông, phổi bị ảnh hưởng và suy kiệt. Vi khuẩn uốn ván dạng que sẽ xâm nhập vào miệng vết thương, dưới điều kiện giảm ôxy trong máu sẽ nhanh chóng sinh sôi nẩy nở và sinh ra độc tố. Còn nữa, hết thảy các vết thương, đều có khả năng phát sinh chứng uốn ván.”
Chung Ngưng ngẩng đầu nhìn Hứa Huyền Thụy, cố gắng tiêu hóa những từ ngữ chuyên nghiệp mà anh vừa nói, rồi đưa ra kết luận là: Bị uốn ván sẽ rất nghiêm trọng, miệng vết thương nhỏ của cô cũng rất có khả năng bị uốn ván, cùng với, Hứa Huyền Thụy thật là lợi hại!
“Có tiêm không?” Thanh âm Hứa Huyền Thụy có chút nghẹn lại, nguyên nhân chắc là vừa rồi nói quá nhiều.
Chung Ngưng chớp chớp mắt, vừa rồi trừng mắt có chút lâu. Sau đó cô mím môi kiên định gật đầu, “Tiêm!”
Hai người cùng đến bệnh viện, bởi vì là buổi tối, có thể trực tiếp chạy đến phòng cấp cứu chữa.
Bác sĩ xé băng keo cá nhân ra, dùng cồn i-ốt tiêu độc, sau đó viết đơn thuốc đưa cho Hứa Huyền Thụy.
“Để tôi đi là được rồi.” Chung Ngưng cảm thấy mình đã làm Hứa Huyền Thụy phiền toái, vết thương của cô cũng không đáng ngại, loại chuyện chạy tới chạy lui này vẫn là để cô tự làm.
“Cô có tiền sao?”
Chung Ngưng: “…”
Nhìn thấy Hứa Huyền Thụy không quay đầu lại mà đi đến chỗ nộp phí, Chung Ngưng xấu hổ buồn bực mà cắn môi dưới.
Thật là đồng tiền giết chết một anh hùng! Được rồi, lời này không thể dùng như vậy, chỉ là Chung Ngưng cảm thấy quá quẫn bách.
Hứa Huyền Thụy sau khi nộp phí xong thì đi lấy thuốc, sau đó cầm tiêm đi vào khu tiêm phòng. Chung Ngưng vẫn luôn rũ mắt đi theo sau anh.
Đến lượt Chung Ngưng vào tiêm, vẻ mặt cô khổ sở, từ nhỏ đến lớn cô đều sợ tiêm, đặc biệt là tâm lý sợ hãi trước khi tiêm, không thể nào khắc chế được.
Lần này là tiêm vào cánh tay, Hứa Huyền Thụy xoay người lảng tránh. Thời điểm nghe thấy y tá kêu Chung Ngưng thả lỏng không cần khẩn trương, không biết vì cái gì mà anh lại muốn cười.
Ra khỏi bệnh viện, Chung Ngưng do dự một hồi, nói với anh: “Tổng giám, anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?” Di động cô không có, ngoại trừ số điện thoại của cha mẹ với mấy người bạn tốt ở xa, những người khác cô cũng chưa nhớ kỹ. Ở thành phố B bạn bè có quan hệ tương đối tốt với cô đều đã có gia đình, cô không muốn làm phiền bọn họ. Cô định sẽ tìm một quán trọ ở một đêm.
“Cô định thế nào?” Hứa Huyền Thụy cũng không nói có cho mượn hay không.
“Tôi…” Chung Ngưng nào không biết xấu hổ mà nói ra cái kế hoạch kia.
“Buổi tối cô ở chỗ nào? Có nhà bạn bè để tá túc không?”
Chung Ngưng chần chờ một hồi, sau đó suy sụp mà lắc đầu.
“Nếu cô không sợ, có thể đến nhà tôi.” Hứa Huyền Thụy nói xong, lại bổ sung, “Cô không có chứng minh thư, không đến khách sạn được.”
Chung Ngưng muốn nói, kỳ thật anh có thể dùng chứng minh thue của anh để mở phòng giúp tôi, sau đó tôi ở lại. Nhưng suy nghĩ một hồi, nếu nói như vậy, thì đó chính là cự tuyệt đến nhà anh, chính là sợ hãi anh, hoài nghi nhân phẩm của anh…
Vì thế cô nói: “Làm phiền anh rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
2 chương
30 chương
32 chương
80 chương
12 chương
147 chương
105 chương