Yêu thầm người trong mộng

Chương 11 : Nghỉ ngơi – thực tại quá bận rộn

Một lần nữa từ trong giấc mơ tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người nhức mỏi. Cô lại mơ thấy mộng xuân, hơn nữa còn cùng anh thật sự hoan ái. Giấc mơ chân thật tới nỗi cô vẫn còn phảng phất nhớ rõ thứ to lớn kia của anh ở trong cơ thể mình thế nào. Cô có suy nghĩ dâm loạn thế này cơ à? Mà trong giấc mơ anh còn nói yêu cô! Nhịp tim Triệu Mộng Điềm đập loạn cả lên, biết rõ đây chỉ là giấc mơ nhưng nó quá kích thích. Triệu Mộng Điềm vuốt vuốt lồng ngực, cố gắng bình tĩnh trở lại. Lần đầu tiên sinh ra bất mãn với Tần Dạ ở trong mơ, cẩu nam nhân đáng chết dám chơi trò lưu manh với cô nhưng cô lại không hề phản kháng ngược lại thấy anh có mị lực câu dẫn. Xong rồi, xong rồi, càng mơ cô càng lún sâu. Nghĩ nghĩ một hồi cô cởi dây tơ hồng ra, tạm thời không đeo nó nữa nếu không cô sợ chính mình sẽ không có cách nào trốn thoát. Gạt giấc mơ kiều diễm sang một bên, cô phải nỗ lực làm việc. Tiệm trà sữa của cô kinh doanh ổn định thế này là nhờ anh trai cô giúp đỡ. Lúc ấy, cô vừa mới tốt nghiệp chân ướt chân ráo không hiểu chuyện bởi vậy cùng anh trai mở tiệm trà sữa. Khi tiệm trà sữa khai trương, anh trai lại ra nước ngoài du học lấy bằng thạc sĩ để lại mình cô trông coi cửa tiệm. Ban đầu, cửa tiệm không động khách mà giá mặt bằng lại cao. Triệu Mộng Điềm đã lỗ vốn trong vài tháng, thậm trí còn không có tiền để trả. May mắn, sau khi tuyển được quản lý đáng tin cây việc kinh doanh trà sữa của cô tốt lên. Bắt đầu vào giai đoạn lãi mẹ đẻ ra lãi con. Triệu Mộng Điềm nghĩ ra ý tưởng mở thêm chi nhánh, cô có lên kế hoạch và chia sẻ với anh trai. Anh trai cô cũng tin rằng việc mở thêm chi nhánh là chuyện tốt. Vì vậy trong khoảng thời gian này, Triệu Mộng Điềm bận rộn trong việc lựa chọn địa điểm thuê cùng vấn đề tuyển nhân sự. Trần Kiêm Gia nghe tin cô muốn mở thêm chi nhánh liền ồn ào đòi góp cổ phần, đưa ra một khoản tiền khiến cô không cách nào từ chối. Cũng tốt thôi, có tiểu phú bà làm nhà đầu tư, cô không lo hết vốn. Sau hơn hai tháng, cuối cùng Triệu Mộng Điềm mới tìm được địa điểm thích hợp. Là tầng một ở khu trung tâm mua sắm gần tàu điện ngầm. Lượng người ra vào nơi này đặc biệt đông mà không có nhiều tiệm trà sữa. Cô tin rằng nơi này sẽ là vị trí đắt khách. Cửa tiệm mới khá nhỏ, không tới mười mét vuông, tiền thuê lại không thấp. Trước là nơi bán hàng quần áo nhưng bà chủ lại có bầu nên đành chuyển nhượng cửa hàng lại cho cô. Bên trụ sở có tiến cử một vài nhân viên chuyên nghiệp qua đào tạo tới. Ban đầu Triệu Mộng Điềm muốn tới giám sát nhưng Trần Kiêm Gia lại muốn cô cùng cô ấy đi du lịch ở thành cổ. Cô ấy cùng vị hôn phu Tống Dâm Châu mang theo một đoàn đội, tính chụp ảnh cưới ở khắp các địa điểm nổi tiếng trong nước, thuận tiện đi du lịch luôn. Địa điểm đầu tiên là Cổ Thành trứ danh phía Nam. Thành phố cổ rất nổi tiếng nằm trong TOP 10 nơi phải đến du lịch. Triệu Mộng Điềm chưa từng đến đó kèm theo lời mời nhiệt tình của bạn thân nên cô dành ba, bốn ngày để đi. Bàn giao cửa hàng cho quản lý xong, Triệu Mộng Điềm liền thu dọn hành lí đi nghỉ ngơi. Bọn họ cứ vậy ăn chơi vui vẻ tại đây, Trần Kiêm Gia rủ cô mặc váy đôi nắm tay nhau vui vẻ phía sau là Tống Sâm Châu xách đồ đuổi theo. Đợi khi mặt trời xuống núi, ba người tính toán vào một quán ăn nghỉ ngơi. Triệu Mộng Điềm tỉ mẩn đem rau thơm trong bát để sang bát khác, Trần Kiêm Gia thấy vậy liền trêu trọc: “Quỷ kén ăn, cậu thật khó nuôi.” “Mình không cần cậu nuôi đâu.” Cô bĩu môi phản bác. Triệu Kiêm Gia chỉ cười, “Được rồi, không cần mình nuôi cũng được. Để xem có ai thèm rước cậu về nhà không.” “Cậu cứ đợi đó, mình thật thương Tống Sâm Châu. Anh ấy thật đen đủi khi gặp phải tiểu yêu tinh như cậu.” “Tiểu yêu tinh còn hơn đứa trẻ hay khóc.” Trần Kiêm Gia đắc ý khiêu khích. “Mình sớm đã không hay khóc nữa rồi. Chị đây giờ đầu đội trời, chân đạp đất.” “Có quỷ mới tin cậu.” Tống Sâm Châu khẽ cười nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau. Rót một ly nước đem đến cho Trần Kiêm Gia, hai người này ồn ào anh ta sớm đã quen. Nhàn nhạt nói một câu: “Nghe nói Điềm Điềm độc thân đã lâu, em không tính tìm người yêu sao?” “Em chính là tiểu tiên nữ, không thể hạ phàm yêu đương.” Triệu Mộng Điềm nói bừa một lý do, dù phi lí nhưng lại hợp lí. “Không phải tiểu tiên nữ đâu mà cậu ấy sắp biến thành bà lão xử nữ vạn năm rồi.” Trần Kiêm Gia không khách khí vạch trần. Đúng lúc cô đang uống canh, nghe lời này của cô ấy xong liền bị sặc tức giận véo má cô ấy: “Tiểu yêu tinh dám nguyền rủa mình, để xem mình trừng trị cậu thế nào.” Hai người bát nháo một hồi rồi lại cười sảng khoái. Thừa dịp Tống Sâm Châu đi toilet, Trần Kiêm Gia liền nhỏ giọng: “Anh ấy chê cậu là bóng đèn, quấn lấy mình muốn mình giới thiệu bạn trai cho cậu.” “Mẹ nó!” Triệu Mộng Điềm bật ra câu nói bậy, “Cậu tốt nhất về dạy lại hôn phu của cậu đi. Mình không thích người khác giới thiệu, cảm giác như bị cưỡng ép ghép đôi.” Nói đoạn cô ngừng lại, sau đó cảnh báo: “Cẩu nam nhân nhà cậu dấm nào cũng ủ thế này tốt nhất mau dạy dỗ đàng hoàng. Nếu anh ấy dám giới thiệu đối tượng cho mình, đừng trách mình xử lí cậu.” “Bảo bối yên tâm, mình biết cậu không thích, đã từ chối rồi. Tối nay mình ngủ cùng cậu để cho anh ấy tức chết.” “Được!” Triệu Mộng Điềm chớp mắt, cảm thấy chủ ý này không tồi. Đêm hôm đó, Trần Kiêm Gia quả nhiên không thèm ngủ với Tống Sâm Châu ôm gói chạy sang phòng cô. Lúc ấy cô vừa tắm rửa xong khoanh chân ngồi trên giường chơi điện thoại. Trần Kiêm Gia giống như sắc nữ đôi tay chạm loạn lên người cô, “Điềm Bảo, mình đến kiểm tra cậu phát triển thế nào rồi.” Cô ấy dùng ánh mắt trần trụi nhìn ngực cô chằm chằm. Triệu Mộng Điềm la lên nhảy xuống giường, “Sắc nữ, có đàn ông rồi còn không an phận.” Thấy Triệu Mộng Điềm chạy trốn cô ấy liền đùa giỡn chạy theo. Cuối cùng chạy tới mệt mỏi, hai người liền cùng nhau nằm trên giường đáp chăn. “Trần Kiêm Gia, sao cậu lại đáng ghét như thế. Mặt nạ của mình rơi ra rồi.” Cô ấy chỉ cười, đánh úp chạm lên ngực cô: “Bảo bối, cậu đừng để đàn ông thối chiếm tiện nghi đấy.” Triệu Mộng Điềm hừ một tiếng, đẩy tay cô ấy ra: “Người đàn ông của mình khẳng định là một người cực phẩm.” Vừa nói trong đầu cô liền hiện lên dáng người cùng gương mặt Tần Dạ. Mắt phương đa tình thâm thúy, sống mũi cao thẳng, cơ ngực rắn chắc còn có thứ to lớn kia nữa. Ngẩm nghĩ mặt cô lên đỏ bừng lên. “Tiểu yêu tinh, cậu đang nghĩ đến ai? Có mục tiêu rồi sao?” “Không có.” Cô chột dạ phủ nhận. “Mình không tin.” Trần Kiêm Gia chọc chọc cánh tay cô, phấn khích truy hỏi: “Rốt cuộc là ai? Mau khai rõ, để bạn thân như mình giúp đỡ. Chắc chắn cậu theo đuổi thành công.” “Không có mà.” Cô trở mình, vùi mặt vào chăn: “Cho dù có anh ấy cũng nhìn mình chướng mắt.” Tần Dạ đã có bạn gái, hơn nữa tiêu chuẩn kén vợ của anh quá cao, cô không phù hợp. “Bảo bối, nói một chút đi. Tên nào dám nhìn Điềm Bảo nhà mình chướng mắt, hẳn là bị mù. Cậu phải tự tin một chút.” “Anh ấy có bạn gái rồi.” Cô thở dài. Trần Kiêm Gia thấy thế cũng không hỏi nữa, xoa xoa đầu cô giống như an ủi cún con trấn an: “Trái đất này nhiều đàn ông như vậy, còn nhiều người xứng với cậu hơn. Nếu cậu vẫn thích anh ta như vậy, đợi anh ta chia tay bạn gái mình sẽ giúp cậu theo đuổi anh ta.” “Tiểu Thảo, cậu thật tốt.” Cô cảm động dựa vào vai cô ấy, nhũ danh ngày trước của Trần Kiêm Gia chính là Tiểu Thảo. “Đương nhiên, mình đây chính là bạn tốt nhất của cậu.” Cô ấy dõng dạc khoác lác, “Ngoài trừ Tống Sâm Châu thì cậu có thể chọn bất cứ người đàn ông nào. Mình sẽ đóng gói đưa đến giường cậu.” “Vậy em trai cậu cũng được sao?” Triệu Mộng Điềm phấn khích trêu. Trần Gia Kiêm quả nhiên trúng chiêu kêu lên, “Cậu đừng có mà cầm thú, em trai mình mới mười tuổi.” “Không sao, mình muốn tìm bạn trai trẻ tuổi. Tuy rằng em trai cậu mới học tiểu học nhưng mình vẫn đồng ý. Có thể đợi thành bé lớn lên …” Cô nói giỡn. “Em trai mình không được, cậu là đang phạm pháp. Dụ dỗ nhi đồng là phạm pháp.” “Cậu nói đàn ông khác đều được.” Cô phản bác. “Đó là đàn ông, em trai mình là nhi đồng.” “Mình mặc kệ.” Cô tiếp tục trêu trọc, “Thời điểm thử nghiệm tình chị em bền lâu của chúng ta là đây.” “Tình chị em cái đầu cậu, dám nghĩ tới em trai mình. Mình xử cậu.” Trần Kiêm Gia giả vờ tức hộc máu. ° ° ° Từ sáng đến giờ, Tần Dạ đã bày ra bộ mặt ‘người sống chớ lại gần’. Giấc ngủ của anh tối qua rất kém, tơ máu trên mắt rõ ràng, anh đè đè huyệt Thái Dương gọi thư kí đưa cà phê tới. Thời điểm thư kí tiến vào, Âu Dương Bằng có đi theo sau, thấy sắc mặt anh tối đen cậu ta khoa trương nói: “Aida, Tần tổng sao thế? Tăng ca cả đêm hả?” Đợi trợ lí đi ra ngoài, anh mới nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, tâm tình không tốt đáp: “Cả đêm nằm mơ.” Mệt muốn chết. “Vẫn mơ giống như trước sao?” Âu Dương Bằng biết rõ người anh em của mình từ khi có sợi dây kia trên tay liền thường xuyên nằm mơ. “Hôm qua mình mơ phải đi tìm một thứ suốt cả đêm.” “Thứ gì?” “Không biết.” Anh nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Có lẽ là đồ vật quý giá.” Bằng không sao anh phải điên cuồng đi tìm. “Vậy cậu có tìm được không?” “Không …” “Tốt nhất cậu lên chùa thắp nén hương đi.” Tần Dạ lắc đầu, “Rảnh rỗi tính sau.” Mỗi ngày anh đều quay cuồng trong công việc, giờ thêm việc mỗi tối nằm mơ khiến anh bận rộn cả ngày. “Nhưng nếu giấc ngủ của cậu không tốt sẽ dẫn tới sức khỏe yếu đi đó.” Âu Dương Bằng khuyên nhủ. “Mình vừa mới kiểm tra sức khỏe, mình rất ổn. Tinh thần cũng không bất thường.” “Vậy cậu nghỉ phép đi, người cuồng công tác như cậu bao lâu không nghỉ phép rồi. Hai năm? Ba năm? Kiếm tiền nhiều như vậy để cho ai, dù sao cậu cũng không có vợ mà sinh con.” Tần Dạ trừng mắt nhìn cậu ta, lười để ý.