edit: Lenivy beta: hoa nguyen ______ Tiếng chuông tan học vang lên thông báo buổi học sáng này kết thúc và giờ đã đến thời gian nghỉ trưa. Ương Ương cất kỹ sách giáo khoa, cầm hộp cơm ra ngoài phòng học, hướng đến bãi cỏ sau trường, chỗ đó đang có người đợi cậu cùng ăn cơm trưa. Xuyên qua một con đường nhỏ, tiếp tục đi xuống con dốc nữa thì một thảm cỏ xanh mượt dần dần hiện ra trước mắt, bờ tường đổ nát bao quanh một góc trường, những cây ngô đồng rủ bóng, dưới tán cây thật đúng là nơi lý tưởng để hóng mát. “Hạo Ương, cậu đã đến rồi.” Một cô bé xấp xỉ bằng tuổi Ương Ương đang ngồi dưới tàng cây, vẫy vẫy tay gọi cậu tới. “Hôm nay cậu chuẩn bị thứ gì thế?” Ương Ương đi tới ngồi xuống, tò mò nhìn vào hộp thức ăn của cô bé kia. “Súp lơ, tôm rang, còn thêm món ớt chuông xào cay nữa.” Cô bé mở hộp đựng, đưa đến trước mặt cậu bé xem. Mùi hương thơm lừng cùng màu sắc món ăn thật tinh tế. Màu đỏ của tôm cùng màu xanh tươi của súp lơ, còn cả vị cay cay của món ớt chuông xào với hạt tiêu, thật khiến cho người ta phải chảy nước miếng thèm thuồng. “Ăn thử đi.” Cô bé kia gắp một miếng súp lơ đưa đến bên miệng Ương Ương.  Cậu há miệng cắn, ‘ừm ừm… vừa giòn lại vừa rất non, ăn rất ngon miệng’. “Ngon thật!” Cậu khen ngợi. “Cậu thì sao? Hôm nay có gì?” Cô bé nhìn về phía hộp của cậu. “Không có gì đặc biệt cả.” Ương Ương mở hộp cơm ra, chỉ là mấy món ăn đơn giản. “Anh của cậu trưa nay không ăn ở công ty đúng không?” Cô bé cười rất bí hiểm, hỏi. “Đúng vậy.” Trên mặt Ương Ương có chút nóng. “Biết ngay mà!” Cô bé mở hộp đựng của mình, gắp một ít thức ăn sang cho hộp cơm của Ương Ương “Mỗi lần anh cậu trưa không ăn cơm ở công ty, là y như rằng cậu lại chuẩn bị hộp cơm rất tùy tiện” “Làm cơm cho mỗi một người không cần phí phạm nhiều công sức đến vậy. ” Ương Ương vừa ăn vừa nói. “Cậu thật là, đối với anh trai thật quá tốt.” Cô bé cảm thán. Ương Ương khẽ cười một tiếng, không hề đáp lời, vùi đầu ăn cơm. Hạo Ương, mười lăm tuổi,học năm thứ ba của cấp 2, còn cô bé bên cạnh cậu là một người bạn học, nhưng lại không cùng lớp. Hai người quen biết với nhau cũng vì hộp cơm. Những học sinh giữa trưa không về nhà thường đi ra ngoài mua đồ ăn nhanh hoặc vào trong căng tin trường học ăn, Ương Ương vì thấy đồ ăn nhanh vừa đắt lại vừa không đủ dinh dưỡng, nên cậu quyết định chuẩn bị sẵn hộp cơm cho mình và ca ca mang đi. Có điều, những bạn học cũng mang cơm hộp theo như cậu rất ít, có lần đang ăn cơm dưới tán cây ngô đồng này thì bất chợt gặp mặt cô bé này, chứng kiến một nam sinh mang theo hộp cơm ngồi ăn một mình nên cô bé Từ Nhược Nhân lúc đó rất kinh ngạc. Về sau, hai người vì thường xuyên trao đổi trù nghệ nên cũng bắt đầu thân thiết, từ đó liền ước định mỗi ngày đều hẹn gặp ở đây để ăn cơm hộp cùng nhau, lúc đầu chỉ đơn thuần trao đổi những món tâm đắc của bản thân dần dần chuyện gì cũng tâm sự hết với nhau. Lâu dài thỉnh thoảng thấy hộp cơm của Ương Ương được chuẩn bị rất sơ sài qua loa, cô bé liền hỏi cậu tại sao. Hóa ra do cậu mỗi sáng sớm đều sẽ làm hộp cơm cho anh trai và mình, có đôi khi nếu ca ca nói buổi trưa phải ra ngoài tiếp khách nên không cần chuẩn bị cơm thì cậu liền chuẩn bị bữa ăn rất đơn giản cho mình rồi đi học. Việc hai người thường ăn cơm cùng nhau bị các học sinh biết được nên có tin đồn lan truyền ra rằng hai người đang hẹn hò, nhưng do hai người trong cuộc không lên tiếng nên sự tình cũng dần dần bị lãng quên… “Đúng rồi, gần đây có một nam sinh tỏ tình với tớ.” Từ Nhược Nhân bỗng nhiên mở miệng nói. “Ai vậy?” Ương Ương khá tò mò hỏi. “Lâm Khải.” Từ Nhược Nhân nói ra một cái tên, đó là chủ tịch học sinh khối cấp 3 ở trường. “Oa, là Lâm Khải, học trưởng đứng đầu ở trường học chúng ta đó!” Ương Ương khoa trương hét lên. “Chính thế nên tớ mói đang cân nhắc có nên thử một lần hay không.” Từ Nhược Nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời “….người đó tuy rất ưu tú nhưng không đẹp bằng Hạo Ương a~~~~ “ Ương Ương sững sờ “Sao tự nhiên lại nhắc tới tớ làm gì?” “Bởi vì…” Khuôn mặt của Từ Nhược Nhân đột nhiên cách trước mặt cậu có 10 cm, vừa như nhìn lại như không nhìn vào cậu, nói “Hạo Ương à, tớ luôn mong đẹp như cậu vậy!” “Vì sao cậu lớn lên lại đẹp hơn cả mấy cô gái thế hả?!! ” Từ Nhược Nhân không cam lòng nói. Ương Ương lập tức im bặt. Tướng mạo đâu phải do cậu quyết định chứ, tuy đều là do di truyền từ vẻ đẹp của mẹ nhưng cũng đâu đến mức như lời Nhược Nhân nói là so với con gái còn đẹp hơn chứ. Từ Nhược Nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ương Ương, mắt to long lanh rất xinh đẹp, bờ môi hồng phơn phớt như những cánh hoa, da thịt trắng nõn non mềm, thật sự là một dung mạo lý tưởng. “Này này, cậu đang muốn tìm bạn trai hay muốn tìm bạn gái thế hả? Tìm một anh chàng soái ca là được rồi, chứ đẹp để làm gì đâu?” Ương Ương nhắc nhở cô bé. “Cũng đúng…” Nghe vậy, Từ Nhược Nhân cúi đầu trầm tư. Phải đến nửa ngày sau, cô bé mới ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra ánh hào quang “Tớ quyết định rồi! Tớ sẽ thử yêu đương một lần!” “Chúc mừng cậu!” Ương Ương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.  Cho tới giờ, Hạo Ương vẫn luôn canh cánh trong lòng về vẻ ngoài của mình, bởi vì bề ngoài của cậu rất dễ cuốn hút mấy cô gái như Nhược Nhân, đây cũng chính là một trong những nguyên do cậu và cô bé quen thân với nhau. Tuy là thế, nhưng khi tiếp xúc qua thì nàng lại không có cảm giác với Ương Ương, sở dĩ luôn bất giác so sánh những người con trai khác với Hạo Ương, có lẽ là bởi vì ao ước có nét đẹp như Ương Ương. ※※※z※※y※※z※※z※※※ “Ca ca, anh đã về.” 11h30 đêm, Triệt mới về nhà, chỉ thấy Ương Ương đang nằm ngủ trên ghế sa lon chờ hắn. Đột nhiên bật đèn sáng nên Ương Ương không kịp thích ứng tỉnh giấc, dụi dụi hai con mắt. “Sao không lên giường ngủ?” Triệt đau lòng nói. “Chờ anh a~~~~” Ương Ương ngồi dậy “Anh tắm luôn nhé? Em đi mở nước.” “Thôi, để anh tự làm được rồi..” Ương Ương vẫn đi vào phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Trải qua vài năm cố gắng, ca ca đã được thăng chức làm trưởng phòng, chính vì vậy mà công việc của ca ca cũng càng ngày càng bận rộn, số lần đi làm về khuya cũng càng ngày càng nhiều, mà cậu phải đợi ca ca trở về nhà thì mới an tâm. Cậu có thể cảm nhận được ca ca rất mệt mỏi và áp lực, nhưng bản thân lại không cách nào có thể sẻ chia nên cảm thấy rất buồn rầu, ngoại trừ những công việc vặt hàng ngày, cậu thật sự không biết cậu còn có thể làm được gì để giúp ca ca nữa. “Nước chuẩn bị xong rồi.” Ương Ương đi ra khỏi phòng tắm, nói với Triệt đang ngồi trên sa lon. “Cảm ơn em!” Triệt đứng lên, đi vào phòng tắm, sau đó tự nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nói với Ương Ương “Đêm nay tới phòng anh ngủ nhé.” “Vâng…..” Khuôn mặt của Ương Ương nóng bừng, nhẹ giọng đáp ứng, đưa mắt nhìn hắn đi vào phòng tắm. Cầm áo khoác cùng găng tay da đang để trên sa lon của ca ca cất gọn đi, Ương Ương đi vào phòng ngủ, cởi quần áo ra rồi tiến vào nằm trên giường, chiếc chăn mềm mại dán vào da thịt trần trụi, tạo một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Ngày mai là thứ bảy không cần đi học, thế nên ca ca mới gọi cậu tới ngủ cùng, thường ngày vì sợ không khống chế nổi dục vọng sẽ ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của cậu nên ca ca hay để cậu ngủ trong phòng riêng. Một lát sau có tiếng bước chân vọng lại ngày càng gần, giường có chút lún xuống, lập tức một thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy cậu. “Ương Ương…” Hắn gọi tên cậu, nhẹ nhàng hôn vào gáy. Ương Ương xoay người lại, hai tay nhu thuận quấn quanh cổ hắn, khuôn mặt dán vào ***g ngực hắn, tùy ý để tay Triệt chạy loạn trên thân thể mình. “Ca ca…” Cậu thở hổn hển, tay của hắn đang trên người cậu nhen nhóm dục hỏa. Triệt kéo hai chân cậu ra, trực tiếp đưa tay vào. Ương Ương phối hợp nâng một chân lên, quấn quanh hông hắn, cốt để cho tay hắn không gặp trở ngại gì. Triệt vuốt ve tinh khí non nớt của Ương Ương, một lát sau đưa tay hướng về phía dưới sờ soạng, tìm được cửa vào mềm mại liền dừng lại chơi đùa vỗ về giúp nó thả lỏng, thẳng đến khi cúc hoa dần dần mở rộng, cho phép tay hắn đưa vào thăm dò. “Liếm nó ướt đi nào.” Khi thấy sau huyệt của Ương Ương đã nới lỏng, Triệt cầm lấy tay Ương Ương kéo xuống, đặt tay cậu lên phân thân đã cương cứng của mình. Ương Ương có chút thẹn thùng, cắn cắn môi, sau đó liền nhẹ nhàng co rụt thân lại, chui vào trong chăn. “Ưm ~~~~~” Triệt cảm giác được khoang miệng nóng ướt non mềm của Ương Ương đang ngậm lấy phân thân của hắn, bắt đầu liếm láp. Được một lúc, Triệt kéo Ương Ương lên, áp cậu xuống giường, ngồi đối mặt cậu, bành hai chân cậu sang hai bên. Có lẽ là bởi vì tư thế mặt đối mặt rất ngượng ngùng nên khuôn mặt Ương Ương đỏ ửng, cậc đành nhắm mắt lại, lông mi thật dài không ngừng rung rung, thân thể mềm nhuyễn không chút kháng cự nằm dưới thân hắn. Triệt nâng mông Ương Ương lên, chậm rãi đem dục vọng của mình cắm vào trong cơ thể Ương Ương. “A…” Ương Ương thở hổn hển, đã hoàn toàn nuốt trọn được vật cực lớn của hắn. Nhìn khuôn mặt tinh xảo đang chìm đắm trong dục vọng của Ương Ương cùng thân thể trắng nõn giờ đang đỏ ửng, Triệt không cách nào nhịn được, liên tiếp dùng sức thúc mạnh vào thật sâu. “A… A…” Tiếng khóc của Ương Ương giống như tiếng nỉ non nức nở, hai chân mảnh khảnh quấn lên eo của hắn, thân thể theo động tác của hắn đung đưa. Hắn đột nhiên bế Ương Ương lên, chuyển thành tư thế ngồi trên đùi hắn. “YAA.A.A. ~~~~~!” Đột nhiên chuyển tư thế khiến cho phân thân tiến vào càng sâu, Ương Ương kinh hãi kêu lên thành tiếng. “Thích anh không? Ương Ương?” Hắn ôm cậu, hỏi. “Thí…ch…….” “Anh sợ có một ngày em sẽ hối hận.” Triệt ôm chặt cậu, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại sau đầu Ương Ương “….từ nhỏ anh đã làm loại chuyện này với em, anh sợ có một ngày em hối hận, oán giận anh, anh không biết nên làm sao bây giờ.” “Vậy… hãy cứ như thế này thôi.” Ương Ương suy nghĩ một chút, hôn lên môi hắn “…hãy cứ thế này, tuyệt đối đừng buông em ra.” Nghe thấy những lời nói đáng yêu như vậy, trái tim Triệt đều như tan chảy, hắn yêu Ương Ương nhất. Vì vậy hắn càng phải thêm cố gắng, hảo hảo “yêu thương” Ương Ương, đong đưa vòng eo tinh tế kia, lại một lần nữa kích mạnh vào chỗ mẫn cảm bên trong Ương Ương, thẳng đến khi Ương Ương khóc nức nở đạt đến cao trào trong lòng hắn, hắn cũng theo đó phóng thích ra. Dư vị cao trào qua đi, hắn rút tính khí của chính mình ra, Ương Ương bỗng rên rỉ một tiếng “Ưm~~~”, liền mềm mại nằm trên giường, tiểu huyệt chưa kịp khép vào đang chảy dịch thể từ hai bên đùi xuống giường. Triệt nhìn ngắm tiểu huyệt phấn hồng kia, nhịn không được đem một ngón tay đâm vào. “A~~~~~! Anh làm gì vậy?” Ương Ương quay đầu lại, u oán nhìn hắn. “Em thích được anh xuất vào bên trong như vậy sao? ” Triệt vẫn đang dùng ngón tay đùa bỡn cúc huyệt đang chảy dịch thể của cậu. Khuôn mặt Ương Ương đột nhiên đỏ bừng hết lên “Rõ ràng là tự anh muốn vậy mà.” “Anh có nói là dùng bao cao su, nhưng không phải chính em nói không muốn sao?” Triệt đáp lời, hứng thú nhìn Ương Ương. Ương Ương không trả lời, đem mặt vùi vào trong gối, không thèm để ý đến hắn nữa. “Nói cho anh biết tại sao đi mà.” Hắn nằm xuống, ôm Ương Ương vào trong ngực, vẫn cố tình truy vấn. Tuy mơ hồ đoán biết rõ đáp án, nhưng hôm nay vẫn muốn nghe chính miệng Ương Ương nói ra. Tinh dịch lưu trong người đối với Ương Ương cũng không phải tốt, nếu xử lý muộn sẽ đối với thân thể rất có hại. “Ghét lắm….” Ương Ương xoay người, oán hận trừng mắt nhìn hắn “….không thích anh dùng bao cao su!” “Không muốn?” Hắn lập tức xác nhận, hắn cũng không muốn phải cách một tầng màng để làm việc đó. “Nói cho anh biết đi, anh muốn nghe em nói.” Hắn dùng ngón tay cái vuốt bờ môi mềm mại của Ương Ương, dụ dỗ cậu nói ra. Dường như không chịu nổi sự trêu đùa vỗ về của Triệt nên Ương Ương ngậm ngón tay cái của hắn vào trong miệng. Sau đó do dự trong chốc lát rồi mới nói. “Bởi vì, em muốn có tất cả của anh…” Nói xong câu đó, Ương Ương thẹn thùng đầu tựa vào một bên vai của hắn. Triệt ôm chặt cậu, mỉm cười, sau đó thò tay dò xét giữa hai chân cậu, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm một câu “Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé.” ※※※z※※y※※z※※z※※※ Buổi học chính trị thật quá nhàm chán, ca tụng đi ca tụng lại những thành tựu của khoa học chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa Mác – Lênin – Mao (Mao Trạch Đông), Đảng Cộng Sản….v.v. Cũng giống Ương Ương, các học sinh khác buồn ngủ không thèm nghe giảng nữa. Qua mấy tháng nữa là đến kỳ thi cấp ba rồi, nếu may mắn hẳn là cậu vẫn có thể tiếp tục học trường điểm. Thành tích của cậu không phải là đặc biệt giỏi nhưng có thể coi như là ưu tú, luôn đứng trong top 5. Cậu không muốn tốn quá nhiều thời gian vào học hành, biết là được rồi, cậu không phải là thiên tài, nếu cứ cố ép bản thân thì sẽ chỉ làm cho chính mình vất vả thôi. Ca ca sáng mai đi công tác, một tuần sau mới trở về, hôm nay sau khi về nhà cậu phải giúp ca ca sắp xếp đồ đạc. Ương Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi đến xuất thần. Mình và ca ca đến tột cùng là quan hệ gì đây? Cậu có chút mê man. Hai nam nhân hơn nữa lại là anh em ruột, thế mà lại có quan hệ thể xác với nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa là cậu yêu ca ca, mà ca ca cũng yêu cậu, nhưng….mối quan hệ thế này có thể tiếp tục tới khi nào? Một người đàn ông nếu như cả đời không cưới hỏi gì, hơn nữa bên người lại không có một người phụ nữ nào làm bạn, hàng xóm bạn bè chung quanh sẽ nghĩ thế nào? Nếu như là đồng tính luyến ái, có công khai ra ngoài thì dù ít hay nhiều sẽ phải nhận lấy những ánh mắt khinh bỉ hoặc hiếu kỳ nhưng xã hội bây giờ dù sao cũng không còn kỳ thị người đồng tính nữa rồi. Nhưng nếu như là đồng tính luyến ái, mà người yêu lại là anh em ruột thịt thì sao? Một khi bị người khác phát hiện ra thì cũng không phải là chuyện đơn giản. Cậu đương nhiên có thể kiên định với trái tim mình, cậu cũng tin tưởng ca ca… nhưng hai người bọn cậu đâu phải chỉ sống trong một thế giới chỉ có riêng hai người, xã hội này còn có biết bao con người khác, cậu và ca ca còn bao mối quan hệ quen biết, tương lai sẽ còn điều gì đang đợi chờ phía trước? Cậu không dám tưởng tượng, thực sự đó là một viễn cảnh rất đáng sợ. Lúc nhỏ, tâm tư đơn thuần, chỉ hy vọng sẽ được vĩnh viễn bên nhau là đã tốt lắm rồi, mà thực sự không có một ai can thiệp vào cuộc sống của hai người, mẹ của ca ca cho tới bây giờ vẫn luôn đi sớm về muộn, hoàn toàn không hề quan tâm tới bọn họ. Sau khi ca ca tốt nghiệp ngay lập tức đã chuyển công tác sang thành phố khác, trong nhà chính thức biến thành vương quốc dành riêng cho hai người. Nhưng giờ cậu cũng dần dần lớn lên, dùng danh nghĩa em trai liệu còn có thể ở bên cạnh ca ca được bao lâu nữa? Mười năm? Tám năm? Cậu không quan tâm người khác nhìn cậu ra sao, nhưng còn ca ca thì sao? Ca ca khẳng định cũng sẽ không quan tâm, cậu tin là thế, ca ca thật lòng yêu cậu….nhưng…cậu có thể nhẫn tâm để ca ca bị người đời khinh miệt, bài xích sao….. Có lẽ cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như thế, chỉ cần không nói, không ai biết mối quan hệ của cậu và ca ca thì sẽ không sao hết. Cậu bắt đầu ghét lớn lên, nếu như vẫn mãi nhỏ bé như trước kia, vô ưu vô lo sống bên cạnh ca ca có phải tốt không. Thầy giáo hô “Tan học!” Cả lớp nhộn nhạo ầm ỹ vui vẻ ‘tiễn’ thầy giáo, tâm trí của Ương Ương quay trở lại lớp học. ‘Thôi, có nghĩ nhiều nữa cũng chẳng tìm ra được cách giải quyết.’ đầu óc Ương Ương vẫn luẩn quẩn trong mớ bòng bong này. Bên cạnh có mấy nam sinh đang thương lượng sau khi tan học muốn đi trung tâm giải trí để chơi game. “Cậu biết không? Hôm qua, ở chỗ cũ tớ đụng ngay phải một siêu cao thủ, đánh ba hiệp thì bại cả ba, hơn nữa thằng đấy vẫn còn nguyên máu khi đánh thắng tớ” Nam sinh tên Trần Kiến Bình hưng phấn nói. “Stop đê..! Làm gì có đứa nào giỏi thế chứ?! Có phải vì cậu yếu quá không đấy?!!” Một nam sinh khác khinh thường nói. “Thực lực của tớ các cậu biết rồi còn gì, thật lòng mà nói, kỹ thuật của tớ so với các cậu thì thế nào hả?” Trần Kiến Bình cãi lại. Mấy người khác xị mặt xuống, sau đó nam sinh lùn nhất tên Lưu Nhân Kiệt lên tiếng “Cậu so với bọn tớ lợi hại hơn.” “Hôm nay sau khi tan học, tớ sẽ mang các cậu đi mở mang hiểu biết! Hôm qua tớ đã hẹn thằng đó hôm nay quyết đấu tiếp.” Trần Kiến Bình hoa chân múa tay vui sướng nói “…cùng cao thủ so chiêu thật là một cảm giác khó tả! Thoải mái quá! Thua người khác tớ không phục, nhưng trình độ thằng đó chơi quá siêu phàm, nó là thần tượng của tớ! Các cậu gặp sẽ biết ngay! Nhìn thằng đó chơi mới biết được cái gì gọi là nghệ thuật!” Trung tâm giải trí cậu rất ít khi vào, trong nhà cũng có máy chơi game, thỉnh thoảng cậu cũng chơi nhưng đối với mấy trò chơi này không quá ưa thích, chỉ cảm thấy hay hay, để tiêu khiển chút thôi. Những người kia cả ngày đâm đầu vào chơi game…thật ra cũng thường là kiểu người hướng nội, trầm tính muốn tìm kiếm một điều gì đó mới lạ mà thôi. Hết giờ học, cất hết sách vở, Ương Ương ra cổng sau của trường học đi tới một trung tâm thương mại lớn ở gần đó. Ca ca ngày mai đi công tác, cậu cần mua thêm chút đồ, tiện mua luôn đồ ăn cho bữa tối. Đi đến cổng sau, một con phố không lớn không nhỏ hiện ra, trên đường có cả cửa tiệm uốn tóc, tiệm Internet, và nổi tiếng là khu của trung tâm giải trí. Tiệm uốn tóc này nổi danh là cò mồi, nói là tiệm uốn tóc nhưng những dụng cụ cắt tóc cơ bản đều không hề có, cả ngày luôn thấy có mấy cô gái xinh đẹp ngồi thành một hàng trong cửa tiệm đợi khách. Trong quán Internet chật ních những học sinh cùng đủ loại người, chính vì vậy thường thấy mấy giáo viên và phụ huynh học sinh đến đây tìm người.Trung tâm giải trí thì vĩnh viễn đều rất ầm ĩ, có học sinh, sinh viên, người đi làm, một đống người vây quanh một cái máy, to tiếng bàn luận về ván chơi, trông thật là náo nhiệt. Tuy không thích con đường này, nhưng chỗ này gần trường, cho nên một khi muốn mua đồ, Ương Ương thường đi qua nơi này. Đi ngang qua cửa của một trung tâm giải trí, chỉ thấy trung tâm có ba tầng lầu thì cả ba tầng đều chật kín người, tràn hết cả ra bên ngoài đường, trong đó có không ít học sinh, những người ít điểm thì đang ngán ngẩm đứng ngoài cửa. Ương Ương hiếu kỳ nhìn một cái, nhưng không có dừng bước, quay đầu tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đột nhiên có một thứ gì đó va vào người cậu khiến cậu đứng không vững, phút chốc ngã xuống đất. Còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra thì tự nhiên trên người cậu bị chịu mấy cú đập, nhiều người ngã nằm trên người cậu. Đau quá……! Cậu đầu óc choáng váng, hoa hết cả mắt, mấy người kia va vào rất mạnh mà thể trọng cũng không nhẹ nên cậu gần như không có cách nào hô hấp được, xương sườn cùng bắp chân bị va vào đau gần chết. Đột nhiên đám người kia tản dần, có mấy người từ bên trong đi ra, những người đang nằm trên người cậu cũng lần lượt bị lôi lên. “Cậu không sao chứ?” Một người nhìn ngoại hình giống như học sinh cấp 3, cúi người vươn tay kéo cậu dậy. Cậu túm lấy bàn tay kia đứng dậy, người vẫn đau đến nỗi không thể nói được gì, cậu mơ màng nhìn người trước mặt. “Thật có lỗi, làm liên lụy đến cậu.” Người nọ cười có lỗi “…có bị thương hay không?” “Rất…đau….” Cậu hít thở mấy lần mới nói ra được hai từ, chắc hẳn sắc mặt của cậu rất khó coi. “Muốn đi bệnh viện không?” Người nọ lo lắng nhìn cậu “Vừa rồi mấy người anh em của tôi xảy ra xung đột, không nghĩ tới sẽ va vào cậu.” “Lam ca, thằng nhóc này đi ngang qua chỉ bị đụng có một cái thôi mà, không có việc gì đâu, không chết được.” Bên cạnh hắn đột nhiên có một người rất cao kêu lên. ‘Không có việc gì hả, anh thử bị đụng vào xem!’ Ương Ương trong lòng mắng thầm. “Tôi không sao.” Cậu nhịn đau, cúi người nhặt cặp sách lên, phủi phủi bụi, định rời đi. “Lão nhị, chuyện nơi đây giao cho chú giải quyết nốt hậu quả.” Người nọ một bên phân phó, một bên lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, đám người kia lập tức yên tĩnh trở lại, không ít người trên mặt biến sắc. Nói xong câu đó, hắn nắm lấy tay Ương Ương “Cậu đi theo tôi!” Ương Ương còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã bị hắn kéo đi.   “THẢ TÔI RA———-!” Ương Ương phản kháng, nghĩ muốn tránh né. Người nọ lại hờ hững, một mực dùng sức lôi kéo cậu đi về phía trước, khí lực khỏe đến dị thường, cậu không tài nào vùng vẫy được. Mấy phút sau, cậu bị kéo vào một phòng khám bệnh tư nhân. ‘Chuyện gì thế này?’ Ương Ương ngồi trong phòng khám, nhìn ông lão mặc áo blue trắng trước mặt. “Lại gây họa à?” Ông lão kia cười tủm tỉm nói. “Nào có.” Người nọ phủ nhận “….vừa rồi không cẩn thận va vào cậu ấy, hình như xương sườn bị nứt thì phải.” “Cho ông xem nào.” Ông cụ ý bảo Ương Ương cởi áo. Hắn làm sao biết xương sườn của cậu bị thương chứ? Ương Ương thấy lạ, nhưng thật sự là chỗ xương sườn của cậu rất đau. “Cởi áo ra đi.” Ông cụ kia thúc giục nói. “Không cần, cháu phải về nhà.” Ương Ương đứng lên, không về ngay thì sẽ không kịp nấu cơm mất. Xương sườn tuy đau nhức nhưng cũng không đến nỗi khó chịu. Huống chi cậu không muốn có liên quan tới mấy người không rõ lai lịch thế này. “Tôi lo lắng thương thế của cậu sẽ nghiêm trọng, hãy để cho lão Hạ khám đi.” Người nọ đi tới ấn cậu ngồi xuống, không chút ngại ngần vén y phục cậu lên. Bên ngực trái của cậu có một chỗ thâm tím lại, không nghĩ tới nghiêm trọng đến vậy, bản thân Ương Ương  cũng giật mình. “Woa… Có vẻ rất đau đây.” Lão Hạ đi tới, đưa tay xoa bóp ***g ngực của cậu, Ương Ương lập tức đau đến nhíu mày. Lão Hạ cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó đi vào bên trong cầm một lọ thuốc đi ra. “May là không bị tổn thương về xương cốt, chỉ là bị tụ máu, một tuần sau mới tan bầm, cầm thuốc này về, mỗi ngày bôi lên, nếu những chỗ khác cũng bị thương thì bôi vào.” Lão Hạ đem thuốc đặt vào trong tay Ương Ương. “Mấy chỗ khác thì sao? Có đặc biệt đau nhức hay không? Cậu cứ để Lão Hạ khám thêm đi” Người kia hỏi cậu. “Bình thường.” Chỉ có chỗ xương sườn là đau nhất, bắp chân đã đỡ đau hơn rồi, có thể đi lại được.. “Thật sự là không sao chứ.” Người nọ áy náy nói “…để tôi đưa cậu về nhà.” Tuy đã mấy lần từ chối nhưng người nọ vẫn theo chân cậu về nhà. “Cậu ở tầng mấy?” Người nọ tiễn cậu đến tận cầu thang, sau đó dừng lại hỏi cậu. “Tầng năm.” Ương Ương đáp, cậu ở tầng mấy thì liên quan gì tới anh ta chứ. “501?” Người nọ suy đoán. “Làm sao anh biết?” Ương Ương kinh ngạc nói. “Đoán mò.” Người nọ nháy mắt mấy cái, mặt không đổi sắc nói. Nhìn thấy khuôn mặt Ương Ương không cam lòng, người kia cười giải thích nói “Bởi vì hộp thư của phòng 501 dưới này rất sạch sẽ mà hộp thư của ba hộ khác đều đầy tro bụi chất đống thư quảng cáo, nhất định là đã lâu rồi chưa mở hòm.” Khu nhà này đã rất lâu rồi, nhiều người cũng đã mua phòng mới dọn đi nhưng cậu và ca ca vẫn không muốn chuyển đi. “Tôi tên Thi Lam, cậu thì sao?” Người nọ tự giới thiệu. “Lăng Hảo Ương.” “Hẹn gặp lại.” Thi Lam hỏi tên hắn xong, liền vẫy vẫy tay, quay người đi. ‘Thi Lam? Thật giống tên của con gái.’ Ương Ương thầm nghĩ. _______   Lenivy:  . Trời lạnh các nàng hãy mặc áo thật ấm và giữ gìn sức khỏe, đừng để như ta… T.T