Thương Tứ lại nghĩ một chút, cái tổ tông này là không thể chịch, bởi vì người ở sau lưng tìm phiền toái cho hắn không ngoài đám bàng chi Lâm gia ở bên kia bờ biển, tổ tông của bọn họ là Lâm Ấu Thư. Sớm biết như vậy, ít quen vài người bằng hữu. Đại ma vương trong lòng không vui, vì vậy liền vào trong tìm Viên Viên. Lục Tri Phi cũng vừa vặn ra đón, bị Thương Tứ ôm chầm vào lòng, con yêu quái kia còn ôm ngang hông cậu, vùi đầu vào vai cậu, cọ cọ cổ cậu, buồn bực hờn dỗi, “Viên Viên, bọn họ muốn tịch thu tiệm của ta, bảo bảo trong lòng khổ…” Thương Tứ vừa dứt lời đã có vài người mặc đồng phục đi vào thư trai, bắt đầu kiểm kê khắp nơi. Lục Tri Phi kinh ngạc, “Chuyện gì xảy ra?” Một người cao gầy đi lướt qua bọn họ, thấy hai người đàn ông ôm xà nẹo vào nhau thì vùng lông mày liền nhăn lại như rãnh Mariana[1]. Nhưng rốt cuộc cũng là nhân viên chính phủ, gã không trực tiếp phun lời độc ác gì, chỉ tức giận hầm hè một câu, “Chờ ngừng kinh doanh chỉnh đốn đi.” “Xin hỏi là có người tố cáo sao?” Lục Tri Phi hỏi. Ước chừng là vì ánh mắt của Lục Tri Phi thực sự quá trong suốt, hơn nữa thái độ cũng tốt, người cao gầy vừa chỉ huy đám cấp dưới lục soát khắp nơi vừa nói: “Ai biết được, chính các ngươi chọc vào ai chẳng lẽ còn không biết?” Lục Tri Phi lập tức hiểu được, rất nhanh, người cao gầy đem thư trai trên dưới lục soát một vòng, đương nhiên chỉ giới hạn ở khu vực cửa hàng, nhà riêng bên trong bọn họ cũng không tự tiện bước vào. Cuối cùng, bọn họ sửa sang lại một rương sách muốn mang đi, nói là dùng để điều tra. Thương Tứ vừa thấy liền xót ruột, “Cẩn thận một chút, những sách này đều là bảo vật vô giá.” Người cao gầy liếc mắt nhìn Thương Tứ còn đang dính vào người Lục Tri Phi, càng nhìn càng không vừa mắt. Đây là ai chứ, uổng cho có được thân thể cao lớn như vậy, không nói tới chuyện vừa ôm vừa bám một người đàn ông khác, còn lên tiếng làm nũng. Vừa thấy có phiền phức tìm tới liền trưng ra bộ dáng này, một chút đảm đương cũng không có. Người cao gầy lại khái quát một chút trình tự cho bọn họ biết, sau đó liền rời đi. Thương Tứ chớp chớp mắt hỏi: “Hắn vừa rồi có phải đang khinh bỉ ta không?” “Đúng vậy.” Lục Tri Phi rất khẳng định. Thương Tứ nói: “Ta muốn kéo hắn về đánh một trận.” Lục Tri Phi bất đắc dĩ lắc đầu, “Bây giờ là xã hội pháp trị, đánh người là không đúng, anh trước hết đi bổ sung giấy phép cái đã.” “Chuyện này không thể trách ta.” Thương Tứ nhún vai, “Ta mở thư trai nhiều năm như vậy, có Hoàng đế nào muốn ta đi xin giấy phép đâu?” Lục Tri Phi đưa tay ra bắt lấy tay Thương Tứ, giống như hai lãnh đạo cấp cao hội ngộ bắt tay, lại nói: “Hiện tại là thời đại mới đi theo đường lối khoa học chủ nghĩa, không nên làm tàn dư phong kiến nha, Tứ gia gia.” Thương Tứ: “…” Cũng may là Thương Tứ đã tìm được một đám đàn em đứng ra làm giấy tờ cá nhân cho mình, bên trong từ giấy chứng minh đến giấy khai sinh, bằng lái toàn bộ đều đầy đủ hết, ngay cả hộ chiếu cũng có. Nhưng thiếu gì thì bổ sung đấy, Thương Tứ dự định trước hết đưa Lục Tri Phi đi trường học, sau đó mới giải quyết chuyện này. Lục Tri Phi luôn mãi căn dặn hắn phải ngoan ngoãn đi đăng ký, tuân thủ pháp luật, chỉ là cậu vừa vào cồng trường Thương Tứ liền đem những lời vừa rồi mình vừa đáp ứng quăng ra chín tầng mây. Một cuộc điện thoại, vừa kết nối liền mắng người bên kia đến tan tác. “Lập tức lăn tới gặp ta!” Thương Tứ làm sao có thể ngoan ngoãn bổ sung giấy tờ chứ? Hắn ngay cả cục công thương mở ở đâu cũng không biết. Kỳ thực có giấy phép hay không cũng không quá quan trọng, nhưng cái loại hành động một lời không hợp liền kéo người đến xét nhà này liền không tốt lắm, có phải hay không? Ngày hôm qua nha môn (*đ ồ n c ả nh sát) đã tới một lần, hôm nay công bộ (*c ơ quan ch ứ c năng) lại tới một lần, hôm khác có phải tam tỉnh lục bộ (*c ơ ch ế c ủ a tri ề u đình phong ki ế n) cũng cùng nhau đến liên hoan cho đủ mặt? Thương Tứ quyết định, trước khi đối phương làm ra chuyện hoang đường gì đó, hắn cũng phải phòng hờ một chút. Bất quá nếu Lâm Thiên Phong đã có can đảm tự mình lên, Thương Tứ dù sao cũng phải thành toàn, vậy nên hắn cũng không động tới đám người bên kia biển nọ, nhưng cái tay vươn đến quá dài kia nhất định phải làm thịt. Anh chàng đẹp tra đeo kính râm lên, trong tiếng động cơ xe hùng hậu, Thương Tứ tuyệt trần rời đi. – Mười lăm phút đồng hồ sau, tại đồn cảnh sát. Một nhân viên nữ trẻ tuổi đang ngồi ghi chép hồ sơ, nhìn người đàn ông tuấn lãng ngồi trước mặt mình, lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?” “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi đã đánh mất một thứ, hẳn là có thể báo án đi?” Thương Tứ vươn một ngón tay đẩy gọng mắt kính lên cao, để lộ một đôi mắt đen khí thế bức người.. Lần đầu tiên bị một người khác phái đẹp trai cao ráo, còn có khí tràng mạnh mẽ như vậy nhìn chằm chằm, nữ đồng chí vành tai ửng đỏ. Nhưng cô tốt xấu cũng là một đóa hoa trong học viện cảnh sát, rất nhanh đã trấn tĩnh, bắt đầu giúp đối phương lập hồ sơ. Thương Tứ rất phối hợp, nhưng với chiều cao của hắn, chỉ cần tùy tiện đứng tại đồn cảnh sát không quá vài phút tất cả mọi người đều chú ý đến. Một cảnh sát trẻ tóc húi cua vừa từ WC đi ra nhìn thấy hắn, đầu tiền là sửng sốt, sau đó lập tức kéo một đồng nghiệp đến hỏi: “Anh ta sao lại tới đây?” “Cậu quen biết sao? Hình như là báo mất trộm.” Đồng sự thuận miệng đáp. Mất trộm? Cảnh sát trẻ kia hơi nghi ngờ, nhớ tới lời dặn của sư phụ, lập tức cầm điện thoại gởi qua một tin nhắn thông báo tình hình, sau đó quay về chỗ ngồi cầm một cái ly, chạy tới bên cây nước rót chút nước uống. Thương Tứ an vị trên cái ghế bên máy lọc nước, đang lập hồ sơ. “Anh làm mất cái gì? Giá trị thế nào?” “Một quyển sách.” Cảnh sát mặt chữ điền ngẩn người, “Sách gì? Mất lúc nào?” “《Dịch giải 》, sáng sớm hôm nay vừa bị người cầm đi.” Thương Tứ đùa bỡn cây viết trong tay, thuận tiện đáp. Dịch giải? Cảnh sát mặt chữ điền ngẩn ra, chưa nghe nói tới, một bên rất tận trách viết nội dung, một bên hỏi: “Quyển sách này của anh đại khái trị giá bao nhiêu tiền? Anh nói bị người cầm đi? Anh biết là ai cầm sao? Là đối phương không chịu trả lại hay là do anh tìm không được người?” “À, tính toán đại khái khoảng hai ba triệu đi, sáng sớm hôm nay vừa bị người của Cục công thương cầm đi.” “Rẹt rẹt.” Ngòi bút cắt thủng trang giấy, cảnh sát ặt chữ điền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì từ sau lưng còn truyền đến một thanh âm còn kinh ngạc hơn, “Hai ba triệu?!” Cảnh sát mặt chữ điền quay đầu lại, chỉ thấy đồng nghiệp trẻ tuổi đang cầm ly nước đứng phía sau, “Sách gì mà đáng giá như vậy?” Thương Tứ xoay xoay viết, nghiêng đầu mỉm cuồi, “Đồ cổ mà, đời Tống.” Cảnh sát mặt chữ điền gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thầm than đúng là kẻ có tiền. Nhưng mà ngay sau đó rất nhanh đã hồi tưởng lại, lập tức nắm được tin tức trọng yếu trong lời của Thương Tứ, “Anh nói người của Cục công thương cầm sách của anh đi? Là có chuyện gì xảy ra?” Thương Tứ lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Bọn họ nói tôi kinh doanh không giấy phép, cưỡng chế tôi đóng cửa, sau đó còn mang theo một rương sách lớn. Bất quá, anh cảnh sát này, tuy rằng tôi mở tiệm sách nhưng cũng không bán sách, sách bày trên giá đều là đồ sưu tập của tôi. Nếu người có duyên bước vào cửa tiệm liền thoải mái đọc sách một hồi, tôi cũng không thu tiền, đây cũng coi như kinh doanh sao? Sách của tôi, tôi thích cho ai đọc thì cho, chưa từng nghe nói ở nhà bày mấy giá sách cũng muốn xin giấy phép.” Mấy lời này của Thương Tứ giống như đang tấu hài vậy, nghe đến cảnh sát mặt chữ điền và đồng nghiệp trẻ tuổi sửng sốt một chút. Chuyện này phải tính thế nào đây? Mở tiệm sách nhưng không buôn bán? Người này nói tuy rằng nghe rất có đạo lý, thế nhưng cũng giống như có nơi nào không đúng lắm. Mấu chốt là, người của Cục công thương cầm sách đi, anh ta lại chạy đến đồn cảnh sát báo án, nên làm cái gì bây giờ? Trước đây chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa sách kia còn đáng giá đến thế, là đổ cổ nha, nếu bên kia lỡ làm hư một chút thì đúng là phiền toái. Cảnh sát mặt chữ điền nhanh chóng bảo đồng nghiệp trẻ gọi điện thoại cho bên kia, nào ngờ Thương Tứ lại mỉm cười khi người gặp họa bồi thêm một câu, “Được rồi, anh hỏi bên kia một chút, có phải cả rương sách đều là loại buộc chỉ hay không?” Má ơi, bàn tay cầm điện thoại của đồng nghiệp trẻ cũng run lên, không phải cả cái rương đều là sách cổ đi?! Đây không phải thọc vào tổ ong vò vẽ, đây là trực tiếp giết cha đoạt vợ nhà người ta rồi. “Không phải đi…” Cảnh sát mặt chữ điền dùng biểu tình thâm cừu đại hận nhìn Thương Tứ, “Mấy thứ đáng giá như vậy, anh làm sao lại tùy tiện để người khác lật xem như thế?” “Này, sách không phải dùng đwe đọc sao?” Thương Tứ hỏi ngược lại. Cảnh sát mặt chữ điền không còn gì phản bác, chỉ có thể há hốc mồm vô lực, vì vậy liền tự giác câm miệng. Nếu cứ nghe thêm vài câu như vậy, ông sợ mình cũng bị nội thương mất. Lúc này, cảnh sát đậm người cũng đã vội vàng tới rồi, cảnh sát trẻ lập tức tiến lên nghênh đón, thần sắc giống như đã tìm được cứu tinh, đem toàn bộ sự việc kể lại, sau đó biểu tình đưa đám nói: “Em vừa lên mạng tra xét một chút, một quyển 《Dịch giải 》 đời Tống ở chợ đồ cổ thực sự gọi giá hơn mấy triệu. Sư phụ, phải làm sao bây giờ?” Thần sắc của cảnh sát đậm người cũng có chút ngưng trọng, bởi vì nếu như Thương Tứ không nói dối, giá trị của một rương sách kia chính là không thể đánh giá, bọn họ ai cũng không có năng lực chịu trách niệm. “Cậu đừng vội, để anh đi nói với đối phương vài câu.” Cảnh sát đậm người vỗ vỗ lưng đàn em, lại đi tới bên cạnh Thương Tứ, “Anh Thương, lại gặp rồi.” “Chào cảnh sát Tiền.” Thương Tứ khẽ gật đầu. “Tôi nghe anh có một rương sách bị tịch thu?” Cảnh sát đậm người cũng không vòng vo với Thương Tứ, bởi vì cảm giác Thương Tứ mang cho ông cũng không giống loại người thích quanh co lòng vòng, vì vậy liền trực tiếp một chút. “Đúng vậy.” Thương Tứ đáp. “Vậy hiện tại anh định làm thế nào? Tôi nói một câu thật lòng, cái rương sách này của anh Thương thật sự quá đáng giá, lỡ như lúc vận chuyển có xây sát gì, cái trách nhiệm này… Chúng tôi không phải đang rũ bỏ trách nhiệm, chỉ là mọi người ở đây đều là cảnh sát bình thường, cũng xin anh thứ lỗi.” “Yên tâm đi.” Phản ứng của vị cảnh sát đậm người này rất hợp ý Thương Tứ, “Nếu tôi đã bày sách ở bên kia cho mọi người tùy ý đọc thì cũng không quan tâm chút xây sát đó, mọi người chỉ cần mang sách về cho tôi là được, chuyện khác không cần lo lắng.” Nói xong, Thương Tứ chợt nhớ lời căn dặn của Lục Tri Phi, lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa tôi cũng là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.” Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cảnh sát đậm người chú ý tới biểu tình của Thương Tứ, cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy. Đúng lúc này Thương Tứ lại hỏi một câu, “Đã tìm được cặp song sinh kia chưa?” Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảnh sát đậm người nhìn biểu tình như cười như không của Thương Tứ, trong nháy mắt hiểu được ý tứ ngoài lời của đối phương, “Hai đứa trẻ còn chưa tìm được, chúng tôi đang nỗ lực.” “Có một số việc không phải nỗ lực là có thể làm được, bởi vì nó đã sai lầm từ căn nguyên rồi. Đổi một cách nghĩ khác, biết đâu lại có thu hoạch ngoài dự liệu.” Thương Tứ nói. Cảnh sát đậm người trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại tỉ mỉ cân nhắc, lập tức hỏi dò, “Đến lúc đó, những thứ vẫn luôn không tìm được liệu có thể bỗng nhiên xuất hiện không?” “Đúng, cũng giống như điều khiển từ xa trong nhà anh vậy. Lúc anh tìm nó thì luôn không tìm được, lúc không tìm nó lại đột nhiên xuất hiện.” Cảnh sát trẻ nhìn sư phụ mình một chút, lại nhìn Thương Tứ, cảm thấy đau đầu, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang giao lưu cái gì. Lại nói tiếp, hai đứa bé kia còn không thấy manh mối, trong lòng anh cũng gấp, nếu như thực sự bị bọn buôn người ôm đi thì có bao nhiêu sốt ruột chứ, làm hại anh đêm qua cũng ngủ không ngon giấc. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, cảnh sát trẻ lập tức duỗi cổ nhìn ra, chỉ thấy có hai người đang cẩn thận trịnh trọng mang một cái rương tiến vào, xung quanh còn có một vòng người đông đúc. Chờ đến khi bọn họ vào trong, cảnh sát trẻ còn có thể nhìn thấy hai người đang xách rương đang đeo bao tay chuyên dụng. Hóa ra là đến trả sách, bất quá động tác sao lại nhanh như vậy? Quá thần tốc rồi. Người đi đầu là vị đội trưởng cao gầy đã xuất hiện ở thư trai lúc sáng, sắc mặt cũng không dễ nhìn, lúc trắng lúc xanh. Ông ta đi tới, tốc độ cũng không tính chậm, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được bước chân của người này không quá tình nguyện. Người duy nhất còn trấn định ở đây chính là Thương Tứ, hắn lười nhác ngồi trên ghế, một chtú cũng không thèm cử động, chỉ híp mắt nhìn đối phương. Người cao gầy thấy hắn, tay lặng lẽ siết chặt, cắn răng mở miệng muốn nói xin lỗi. Chỉ là ông vừa mở miệng Thương Tứ lại chợt cắt lời, “Sách không thiếu chứ?” Người cao gầy sửng sốt, “Đều ở nơi này.” Thương Tứ lập tức đứng dậy, mở rương liếc nhìn một cái, “Đúng là không thiếu quyển nào, tôi liền cầm về thôi.” “Mời anh.” Cảnh sát đậm người lôi kéo vị đội trưởng cao gầy kia, bản thân đứng ở phía trước. Người có thể tùy tiện lấy ra một rương sách cổ lại còn không quá để tâm như vậy làm sao lại là người bình thường? Hơn nữa chỉ bằng chiêu thức đùa giỡn bọn họ ngày hôm nay của đối phương, nếu không phải cuối cùng anh ta thực sự không muốn truy cứu, hậu quả có thể to lắm. Thương Tứ khép rương lại, quay đầu nhìn người cao gầy hỏi thêm một câu, “Đều đã điều tra xong sao? Tôi có bán một quyển sách nào ra ngoài hay không?” “Không có.” Người cao gầy nghiến răng phun ra hai chữ. “Vậy là tốt rồi, chuyện này cứ tính như vậy.” Thương Tứ đeo kính râm lên, hắn vốn cũng không có ý tứ làm khó những người này, nói trắng ra bọn họ bất quá cũng chỉ làm theo lệnh trên, không có chỗ nào có thể chỉ trích. Bất quá, có một việc, Thương Tứ nhìn người cao gầy, nói: “Tôi ôn bạn trai của mình, không cần bất luận sự đồng ý hay tán dương của bất cứ kẻ nào, nhưng ta không hy vọng có người lộ ra chút xíu khinh thường nào trước mặt em ấy.” Nói xong, Thương Tứ một tay nâng cái rương, không coi ai ra gì rời đi. Cảnh sát trẻ há to miệng nhìn bóng lưng Thương Tứ, bạn trai… của anh ta?! Con bà nó… người này sống được quá tiêu sái rồi, tùy tùy tiện tiện mang ra một rương sách vô giá, lại tùy tùy tiện tiện công khai giới tính, quả thực tiêu sái đến không có bạn. Cảnh sát trẻ đột nhiên nổi lên tâm tình sùng bái, quả thực có xúc động muốn đuổi theo ra ngoài gọi một tiếng đại ca. Mà tâm lý đội trưởng cao gầy lúc này lại càng thêm đặc sắc, mím môi không nói được một lời. Cảnh sát đậm người nhìn đối phương, vỗ vỗ vai một chút tỏ vẻ trấn an, sau đó lại hỏi chuyện chính, “Các anh vì sao lại đột nhiên muốn kiểm tra chỗ đó?” Người cao gầy nghe vậy trong lòng nhất thời cũng dâng lên một trận bất bình, giảm thấp âm lượng nói với cảnh sát đậm người: “Đều là cấp trên căn dặn, bao nhiêu có người tố cáo bên kia kinh doanh không giấy phép, bảo chúng tôi đi nhìn một chút. Kết quả tôi đi rồi, vừa lấy mấy thứ về lại trong cục, cấp trên của cấp trên đột nhiên gọi điện thoại đến mắng tôi máu chó đầy đầu.” Cấp trên của cấp trên? Cảnh sát đậm người suy xét, mắt hơi nheo lại. – Bên ngoài đồn cảnh sát, Thương Tứ nâng một rương sách đang định lái xe rời đi, bên đường chợt có một chiếc xe đen trang bị rèm đậu lại, cửa sổ hơi hạ xuống, thanh âm trong trẻo từ bên trong truyền ra, “Tứ gia Tứ gia, bên này!” Bất quá, thanh âm là trong trẻo, nhưng chủ nhân của nó lại trốn tránh trong xe, rất giống kẻ trộm sợ người bắt gặp. Thương Tứ vừa nhìn đến người này lien giận, vươn tay luồn qua cửa xe nhéo lỗ tai đối phương, “Ngươi còn dám đến đây? Hử? Chuyện ta muốn ngươi làm ngươi có làm xong chưa?” “Đau, đau, đau! Tứ gia thủ hạ lưu tình, tiểu nhân lát nữa còn phải đi họp đó Tứ gia.” Người nọ vội vã cầu xin tha thứ, “Tiểu nhân cũng đã bốn trăm tuổi rồi, ngài thế nào còn thích nhéo lỗ tai như vậy!” “Ta, thích, đó.” ————— 1/ Rãnh Mariana: còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21′ Bắc và 142°12′ Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.