*Ấu trĩ cuồng: Song phương đều không trở ngại, đã thành công ước định chung thân. Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, thỉnh lãnh đạo kiểm duyệt. Đọc tin nhắn của Thương Tứ mà Lục Tri Phi không khỏi tủm tỉm mỉm cười, sáng nay vì cậu có lớp chuyên ngành không thể xin nghĩ, vì vậy không thể có mặt xem Ngô Nhai và Nam Anh hội ngộ. May mà còn có người lính hầu như Thương Tứ, thái độ thành khẩn, nghiệp vụ rành rẽ, khả dĩ dùng tạm một chút. Giảng viên phía trước nhìn thấy Lục Tri Phi cư nhiên nhìn di động mỉm cười, đây chính là kỳ cảnh khó gặp, vì vậy liền trêu chọc một câu, “Lục hệ thảo (*anh chàng đ ẹ p trai nh ấ t khoa, n ữ s ẽ g ọ i là h ệ hoa) là đang nói chuyện yêu đương sao?” Những bạn trong lớp cũng hùa theo trêu ghẹo, bầu không khí lập tức sinh động lên. Nhưng nếu thực sự nói Lục Tri Phi đang yêu đương, cả đám bạn học sớm chiều chung đụng như bọn họ là người đầu tiên không tin, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy Lục Tri Phi đối với ai đặc biệt hơn một chút, đối tượng từ đâu ra. Bất quá, lời nói kế tiếp của Lục Tri Phi nhất định có thể ghi vào sử sách, chỉ thấy cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu, mỉm cười với mọi người, nói: “Đúng vậy, tớ là đang quen người yêu.” Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ. Ba giây sau, tiếng kêu rên khắp nơi, “Là tiểu yêu tinh nhà ai đã bắt cóc ban sủng (*thú c ư ng c ủ a c ả l ớ p) chứ!” “Thậm chí ngay cả ban sủng cũng có đối tượng rồi!” Lục Tri Phi bén nhạy bắt được trọng điểm, “Ban sủng là có ý gì?” Các sinh viên lần nữa câm như hến. Lục Tri Phi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, lớp bọn họ có một diễn đàn kín gọi là ‘Hội ủy viên quan ái ban sủng khỏe mạnh trưởng thành’. Trong lớp sỉ số có 21 sinh viên, thành viên hội đã có 20. Lúc này giảng viên rất kịp thời phá tan trầm mặc, “Có thể bật mí cho mọi người biết một chút, đối tượng của trò học khoa nào không?” Nhiều chuyện là tài phú nhân loại cùng sở hữu, giảng viên hiển nhiên cũng muốn được chia một chén canh, nhưng mà Lục Tri Phi lại không muốn thẳng thắn triệt để như vậy, chỉ mỉm cười lắc đầu khiến tất cả dân nhiều chuyện đều phải bị tổn thương.. Người duy nhất biến nội tình, Mã Yến Yến, vì thế còn vựa hạnh phúc vừa đau khổ, cảm giác mình không đem tin tức chia sẻ ra ngoài tuyệt đối là một loại tội ác, thế nhưng cảm giác thủ hộ bí mật của bạn bè lại khiến cậu chợt thấy bản thân dường như đã cao to hơn nhiều.. Vậy nên, sau một ngày đêm, tin tức Lục Tri Phi danh thảo (*hoa) có chủ đã loang đi khắp nơi. Đây chính là nhân vật hiếm có của Học viện thiết kế bọn họ, đủ để tranh đua với đám trai xinh gái đẹp học viện điện ảnh cạnh bên, nếu cậu ta cũng có đối tượng rồi thì bọn họ làm sao có thể không hiếu kỳ? Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán, đang quan sát, cũng không phải không có người nghĩ tới Yêu quái thư trai, bất quá rất nhanh mọi người đều phát hiện, thư trai đã đóng cửa, trên cửa còn dán một đôi câu đối đỏ thẫm. *Vế trên: Có việc thì cút, ngưu quỷ xà thần chớ ghé qua. *Vế dưới: Không chuyện vào chơi, rượu nhạt ê hề mời người uống. *Hoành phi: Chủ nhân có hỷ. Cái vế đối này cũng giống như tên của Yêu quái thư trai vậy, thú vị lại mới lạ, hơn nữa nhìn nét chữ rồng bay phượng múa kia, ngông cuồng đến cực điểm, thực ra đúng là rất hợp với thị hiếu của người trẻ tuổi. Thỉnh thoảng có người dừng lại xem, còn nghe được thư trai truyền ra tiếng cười vui, vô cùng náo nhiệt. Có người nhịn không được ghé vào trong khe cửa nhìn, chỉ là bóng người thấy được rất mơ hồ, không thể nhìn tỉ mỉ, bất quá thanh âm vui vẻ và hương vị như có như không từ bên trong truyền ra thực sự rất khiến người ta mê mẩn. Nhìn không thấy, sờ không được, vậy thì càng muốn tìm tòi đến tột cùng. Lui về phía sau một bước, vừa mới ngẩng đầu đã thấy trên tấm biển khắc bốn chữ vàng lớn —— yêu quái thư trai, không khỏi cũng cảm giác được một tia khí tức huyền diệu. Nhưng mà tất cả việc thế tục bên ngoài không hề quấy rầy đám yêu quái trong phòng, cười đùa cứ cười đùa, trang trí cứ trang trí, tiểu lâu hai tầng nguyên bản lịch sự tao nhã thoáng cái tràn đầy yêu khí tiếng ồn xôn xao, cũng may bên ngoài thư trai còn có kết giới mới không bị người khác phát hiện.. “Này, cái kệ kia mau để xuống!” “Ai đang trộm dời đi?!” “Cái ao nhỏ này cũng quá vướng bận rồi, nếu không thì lấp đi?” “Lấp làm gì, ta cảm thấy rất tốt, nói không chừng có khơi suối nước nóng để ngâm!” Mồm năm miệng mười, ồn ào tranh cãi??? Trạng huống này, mãi đến khi cánh cửa sơn son phía sau thư trai chợt mở ra mới triệt để hóa giải. Lục Tri Phi nhìn lướt qua hoa viên, đứng ở trước hành lang gấp khúc cùng một đoàn yêu quái đối mặt nhìn nhau. Trên cái cây bên trái, có hai con vật vừa giống khỉ vừa giống con lười đang treo lủng lẳng, chớp chớp mắt, trên tay cầm trái cây không biết từ đâu tới. Trong hồ, một quái vật lớn đen thui ngồi bên trong, trực tiếp xem đây như một cái bồn tắm lớn, hai chân vắt chéo gác lên bờ, nước tràn đầy đất. Còn có trên hành lang, trong thư trai, tại lầu hai, ba con mắt, mọc đuôi dài, có biến thân phân nửa, trực tiếp không thèm biến thân… đủ loại yêu quái tề tụ trở về. Cũng may tố chất tâm lý của Lục Tri Phi vượt qua tiêu chuẩn, gương mặt vẫn có thể bảo trì tâm cảnh gợn sóng không sợ hãi. “Nhân loại!” “Ở đây tại sao có thể có nhân loại!” “Y từ đâu đến???” “Đây là ai nha? Gầy teo nho nhỏ, thực sự không đủ ăn.” … Thương Tứ hiển nhiên không có mặt, Trầm Tàng là bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu, bình thường cũng không ở bên này, Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều càng không biết đã chạy tới nơi nào rồi. Nhưng quan trọng nhất cần phải biết, nơi này chính là địa bàn của Thương Tứ, sẽ không có kẻ nào đủ năng lực tổn thương đến Lục Tri Phi. Vậy liền tốt. Lục Tri Phi lại tiến tới một bước, nhìn lướt qua mặt đất hôm qua cậu vừa quét tước xong, duy trì sự khách khí cần có của gia chủ, nói: “Các vị, đường xa mà đến, chơi được hài lòng sao?” “A, còn rất vui vẻ.” Phía trước truyền đến tiếng đáp lời, thế nhưng Lục Tri Phi lại không thấy người. Cậu hơi nhíu mày nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên phát hiện dưới chân mình có một lão đầu râu bạc bé xíu, hình thể cũng chỉ lớn hơn Thái Bạch Thái Hắc một chút, đang dựng râu trừng mắt với cậu, “Ta ở chỗ này đây, nhân loại, ngươi nhìn đi đâu đó!” “Xin lỗi.” Lục Tri Phi biểu thị áy náy. Tiểu lão đầu râu bạc hoài nghi nhìn cậu, “Nhân loại, ngươi từ đâu tới? Nơi này chính là địa bàn của Tứ gia, ta khuyên ngươi mau rời đi, cả đám ở đây đều là kẻ ăn thịt người! Ngươi dám xông tới như vậy quả là to gan lớn mật!” Lời nói của Tiểu lão đầu vừa dứt, vị nhân huynh đang coi hồ nước như bồn tắm cũng rất phối hợp mở ra cái mồm to như chậu máu gào len một tiếng, đám yêu quái khác đều nhìn chằm chằm về phía này. Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn họ, vị nhân loại nhỏ xinh trước mắt hình như một chút cũng không bị bọn họ hù dọa, bình tĩnh đến giống như tượng phật trong miếu. “Đa tạ nhắc nhở, nhưng tôi còn có mấy vấn đề, hỏi xong sẽ đi.” Lục Tri Phi không lùi mà tiến tới, bước lên vài bước, nhặt một cái đèn lồng giấy đã bị đè bẹp trên mặt đất, “Đây là các vị làm hỏng?” “Như vậy thì thế nào, nhân loại, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thực sự không đi ta không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì…” Bên cạnh có một yêu quái đuôi dài nhanh nhảu rút cái đuôi mình xuống cầm ở trong tay coi như vũ khí nhe răng nanh trừng mắt nhìn Lục Tri Phi. Lục Tri Phi bình tĩnh chỉ chỉ xuống đất, “Lông của anh rụng khắp nơi kìa.” Đuôi dài huynh: “…” “Cái này rất khó quét.” Lục Tri Phi nói tiếp. Có lẽ do ngữ điệu vào thần thái của Lục Tri Phi quá trấn định, biểu tình lại quá nghiêm trang, đuôi dài huynh đột nhiên cảm giác được có chút xấu hổ, gãi đầu một cái, “Chuyện này… ta vừa vặn đang mùa thay lông…” Lúc này, Lục Tri Phi lại thoáng nhìn thấy một vết móng vuốt khá rõ ràng trên cây cột sơn son bên cạnh, “Ai làm?” Lặng ngắt như tờ. Lập tức có yêu quái phản ứng lại, “Tên nhân loại này thực sự quá kỳ quái rồi! Không hiểu vì sao bỗng nhiên xông vào giữa cả đám yêu quái, lại không hiểu vì sao cứ hỏi đủ loại vấn đề không ai trả lời được, quả thực quá kỳ quái rồi, ngươi thực sự không sợ sao?!” “Đúng vậy đúng vậy, phản ứng chính xác nên có chẳng phải là —— A! Trời ơi! Có yêu quái, trên thế giới này thực sự có yêu quái! Trời ơi! Thật đáng sợ!” Cả bầy yêu quái kích động, Lục Tri Phi cũng không lãng phí thời gian nữa, lấy điện thoại ra bấm gọi cho Thương Tứ. Rất nhanh, thanh âm có chút phóng đãng không thể kềm chế của Thương Tứ từ đầu bên kia truyền đến, “Viên Viên nhớ ta sao?” “Hạn cho anh trong một phút đổng hồ phải trở về, bằng không tuyệt giao.” Nói xong, Lục Tri Phi trực tiếp cúp điện thoại. Mà bên đầu kia Thương Tứ hoàn toàn không hiểu ra sao, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết rốt cục mình đã làm sai chỗ nào? Mà đợi khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thư trai, nhìn thấy cả sân rối loạn và nét mặt tối sầm của thanh niên, cái gì nên hiểu đều hiểu. Đại ma vương rất tức giận, phi thường tức giận, khí đen quanh thân nồng đậm như sương mù Anh quốc, đám yêu quái hai mặt nhìn nhau. Rất sợ hãi, phi thường sợ hãi. Không đúng nha, nhân loại kia làm sao lại đem Đại ma vương gọi trở về? Nhưng mà lúc này, Đại ma vương đã gầm lên giận dữ, đem toàn bộ tâm tư nhỏ nhặt của đám yêu quái đánh bay, “Lộc Thập! Ngươi lăn ra đây cho ta!” Không ai trả lời, thế nhưng một đoạn tiếng chuông du dương phảng phất đến từ nơi xa xăm trong linh hồn từ lầu hai truyền tới, “Đến a ~ khoái hoạt nào ~ dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ ~~~ a ~ ngứa ~~~ “[1] Đây thật là… cách trả lời rất có phong cách cá nhân, Lục Tri Phi nghĩ, người này quả đúng là một vị dũng sỹ. Chỉ thấy một giây kế tiếp, Thương Tứ đã xuất hiện trên hành lang lầu hai, bang bang vài tiếng, Lục Tri Phi còn chưa thấy rõ phía trên đã xảy ra chuyện gì thì Thương Tứ đã xách theo một người trở về. Nhìn mặt mũi bầm dập của người đó, có vẻ giống như đã bị đánh đến sắp chết, thế nhưng khi chợt nhìn thấy Lục Tri Phi lại đột nhiên xác chết vùng dậy, lên tiếng chào hỏi, “Hi.” A di đà phật. Cuối cùng, Thương Tứ đương nhiên là đem toàn bộ yêu quái có mặt đều giao cho Lục Tri Phi xử lý, coi như a dua xin lỗi. Chỉ có cái gã tên Lộc Thập kia bị nghiêm cấm tiến nhập phạm vi 100m xung quanh Lục Tri Phi, dựa theo Thương Tứ nói, nội tâm thuần khiết của Viên Viên nhà hắn không thể bị làm cho ô nhiễm. Nửa giờ sau, toàn bộ thư trai đã biến thành một trại cải tạo lao động cực lớn, mỗi con yêu quái đều có nhiệm vụ, kẻ quét rác thì quét rác, treo đèn lồng thì treo đèn lồng, rửa rau lại rửa rau. Mà giám ngục trưởng đáng sợ còn ở phía sau giám sát, y có một tinh thần thiết diện vô tư và một đôi mắt vô cùng ác độc, có thể xem thấu tất cả mờ ám trên thế gian. “Không cần giấu diếm, đưa trứng gà bị rửa vỡ ra đây.” “Móng vuốt của anh hình như rất sắc bén, đi giết cá đi.” “Anh đang làm gì thế? Mấy cái kẹo này hiện tại không thể ăn.” … Hôm nay là sinh thần của Nam Anh, những yêu quái nhận được thiệp mời đại thể đều đã đến đúng hẹn, địa điểm tổ chức sinh thần định ở thư trai, có Thương Tứ ở đây, cho dù nhiều yêu quái hơn nữa tụ tập lại cũng có thể bảo đảm không xảy ra vấn đề. Rất nhanh, Ngô Khương Khương cũng đã trở lại, cô còn dẫn theo Ngự trù bán thịt xiên nướng và đồ dùng làm bếp chuyên nghiệp của hắn. Đám yêu quái kia có sức ăn rất lớn, một mình Lục Tri Phi khẳng định không kham hết, hơn nữa một con yêu quái hẹp hòi như Thương Tứ cũng không có khả năng để Lục Tri Phi nấu ăn cho nhiều yêu quái như vậy. Bảy giờ tối, Tinh quân mang theo Nam Anh và Ngô Nhai đúng hẹn tới, còn có không ít khách mời lục tục đuổi đến. Một ngọn lại một ngọn đèn lồng lần lượt thắp lên, thư trai đã yên lặng hơn trăm năm rốt cục cũng mở ra buổi quần yêu yến đầu tiên của thời đại mới. ————- 1/ Đây là bài ‘Ngứa’ do Hoàng Linh hát, mình cũng rất thích. Link