Hôm sau, Thương Tứ lập tức xuất phát đi Chung Nam sơn, Lục Tri Phi chỉ đi học nửa ngày, lúc về Thương Tứ đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một câu nói —— Lần này đi không biết khi nào trở lại, bảo Lục Tri Phi dời đến thư trai ở tạm, phòng ngừa vạn nhất. Kẻ địch không rõ luôn luôn đáng sợ, Lục Tri Phi không có năng lực tự vệ cũng chỉ có thể tìm kiếm che chở. Thế nhưng cậu vừa ngẫm lại đã cảm thấy rất thần kỳ, bản thân không biết từ khi nào đã lên chiếc thuyền giặc này của Thương Tứ, lại bị người ta xem như một uy hiếp có thể đem ra để đắn đo con yêu quái kia. Thế cho nên, hiện tại toàn bộ thư trai đều xem cậu như đối tượng bảo hộ trọng điểm. Đây là chuyện phải nói từ lúc nào đây? Bất quá, việc đã đến nước này, tiếp tục theo đuổi miệt mài cũng là chuyện vô nghĩa, Lục Tri Phi trước giờ vẫn luôn không thích lo nghĩ không đâu. Chỉ là có một việc đã thành lửa xém lông mày, cậu cần phải giải thích với Mã Yến Yến và Đồng Gia Thụ lý do vắng mặt liên tục suốt mấy đêm, hơn nữa hiện tại còn muốn trực tiếp dọn ra ngoài mà ở. “Tri Phi, cậu nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Yến Yến khó được thái độ nghiêm túc. “Thực sự không có việc gì, bạn của tớ phải đi xa một chuyến, nhờ tớ đến trông nhà hộ mà thôi.” Lời nói của Lục Tri Phi cũng coi như có mấy phần chân thật. Chỉ là Mã Yến Yến vẫn nửa tin nửa ngờ, lần này Đồng Gia Thụ vốn thuộc phái lý trí cũng đứng về phía người nọ, nhất quyết yêu cầu cùng Lục Tri Phi đi nhìn tận mắt. Lục Tri Phi biết bọn họ là đang lo lắng cho mình, cũng không tiện khước từ. Vì vậy mới sáng sớm đã gọi điện cho Ngô Khương Khương, nói mình có hai người bạn muốn tới, bảo Thái Bạch Thái Hắc phải che giấu cho tốt, nhất định không thể lộ ra sơ hở. Kết quả… Lục Tri Phi nhìn một hàng người đứng trước cửa thư trai, trầm mặc không nói gì. Ngô Khương Khương nhiệt tình tăng vọt, tiểu thiếu gia mặt mũi nhã nhặn quý khí, kỳ thực mỗi cọng tóc đều viết rõ ra tâm tư kiêu ngạo; Lão Trúc Tử hòa ái dễ gần. Có thể nói ngoại trừ Thái Bạch Thái Hắc vì vấn đề hình thể không tiện nên không thể ra mặt, những người có thể tới đều tới. “Hai cậu đều là bạn của Tri Phi phải không, hoan nghênh hoan nghênh!” Ngô Khương Khương nhiệt tình đón người vào nhà, Mã Yến Yến nhìn bộ tóc dài đỏ rực của đối phương, thụ sủng nhược kinh. Đồng Gia Thụ lại lưu ý đến tin tức trọng yếu, “Tri Phi, ngươi bạn này của cậu rất có tiền nha.” Có thể sở hữu một ngôi nhà rộng rãi khí phái như vậy trong khu vực tấc đất tấc vàng ở Bắc Kinh, hơn nữa bố trí bên trong còn lộ ra vẻ cổ kính xa xỉ, đây cũng không phải là có tiền bình thường. Lục Tri Phi thật ra cũng không ngờ đến điểm này, nếu cậu nói chỗ này là mướn có thể sẽ gạt được Mã Yến Yến nhưng không gạt được Đồng Gia Thụ —— không có người chủ thuê nào sẽ đem nhiều đồ cổ như vậy ra đồng thời cho thuê. “Anh ta quả thực rất có tiền, trong nhà làm buôn bán đồ cổ.” Lục Tri Phi giải thích. Đồng Gia Thụ cũng không hỏi lại, tùy tiện hỏi thăm gia sản nhà người khác là không lễ phép. Lục Tri Phi thở phào một cái, xoay người châm trà cho bọn họ. Mã Yến Yến vẫn cứ hi hi ha ha, “Nói một chút, tên của chỗ này còn rất đặc biệt nha, Yêu quái thư trai, đúng là cực kỳ thú vị. Còn có những bày trí này nữa, quả thực rất có không khí hoài cổ.” “Đúng vậy, thư trai của chúng tôi rất lợi hại đó.” Ngô Khương Khương nói chuyện rất hợp duyên với Mã Yến Yến, hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết. “Lại nói, trên thế giới này thật sự có yêu quái sao?” Mã Yến Yến bất chợt nghĩ tới. Có nha, chị đây nè, trong lòng Ngô Khương Khương trả lời như vậy, ngoài miệng lại nói: “Chuyện này chị cũng không biết.” “Kỳ thực, từ nhỏ em đã cảm thấy mỗi cái bồn cầu tự hoại đều nối liền với một cái dị thế, chỉ cần sưu tập đủ bảy viên ngọc rồng nhất định có thể triệu hoán rồng thần.” Thời khắc này, ngữ điệu của Mã Yến Yến vô cùng thành tín, khiến cho Ngô Khương Khương cũng không khỏi buồn cười, “Có thể triệu hoán rồng thần hay không chị không dám khẳng định, thế nhưng nếu cậu muốn triệu hoán hồ tiên không chừng lại có thể nha.” “A, hồ tiên!” Mã Yến Yến bỗng nhiên vỗ đùi, “Không bằng chúng ta chơi thỉnh hồ tiên[1] đi. Đây không phải yêu quái thư trai sao, rất hợp tình hợp cảnh nha.” Ngô Khương Khương chớp chớp mắt, một đám yêu quái bọn họ… thỉnh hồ tiên? Trước đây từng có yêu quái chơi đùa trò này sao? Nàng nhìn về phía Tiểu Kiều, nhưng Tiểu Kiều cũng không phải yêu quái. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến gì đó, hồ tiên sao, ngọn núi trước đây nàng từng ở khi chưa hóa hình, sườn bên kia còn có một ổ hồ yêu. Thù cũng lớn. “Chơi! Chơi nào!” Ngô Khương Khương vỗ bàn, tích cực hưởng ứng kêu gọi. Lục Tri Phi muốn ngăn cản lại bị Lão Trúc Tử kéo về, “Để cho bọn họ chơi đi, đây chỉ là một trò nhỏ bình thường thôi. Hơn nữa hồ yêu nhất mạch có quan hệ không tệ với Tứ gia, nếu thật sự mời đến còn có thể uống chén trà.” Vì vậy, Mã Yến Yến lập tức lên google search quy trình thỉnh hồ tiên trên, Ngô Khương Khương lại ngăn cản cậu, “Trên google cũng chỉ là nói lung tung thôi, có rất nhiều cái đều lai căng biện pháp của Nhật Bản[2], có thể mời được hồ tiên Trung Hoa sao, đều là vô nghĩa.” Mã Yến Yến nghe vậy cũng cảm thấy có chút đạo lý, “Vậy phải làm thế nào?” “Cậu xem chị.” Ngô Khương Khương lập tức lục tung khắp nơi, tìm được một cái mâm gỗ lớn cỡ thau rửa mặt, sau đó lại chạy đến một góc vườn hốt chút cát bỏ vào, làm thành sa bàn[3] giản dị. “Đây là gì?” Mã Yến Yến tò mò tiến tới. “Dựa theo cách nói của lão tổ tông chúng ta, mời tiên còn gọi là lên đồng viết chữ[4].” Ngô Khương Khương thần sắc nghiêm trang, rất có bộ dạng thần côn. Không lâu sau Lục Tri Phi lại đưa đến bút của Thương Tứ, Ngô Khương Khương đem bút giao cho Mã Yến Yến, “Cậu muốn hỏi hồ tiên vấn đề gì?” Mã Yến Yến sớm có chuẩn bị, “Hỏi em lúc nào mới có thể quen được một cô bạn gái chân dài bốc lửa!” Lục Tri Phi & Đồng Gia Thụ: “…” Bắt đầu lên đồng, Mã Yến Yến một mình cầm bút, ngòi bút đặt ngay giữa sa bàn, hô lớn: “Hồ tiên, hồ tiên, thỉnh hiển linh. Hồ tiên, hồ tiên, thỉnh hiển linh…” Chỉ là một hồi sao cũng không thấy bút có chút phản ứng nào, Mã Yến Yến thất vọng thở dài, “Quả nhiên vẫn là thất bại.” Lục Tri Phi nhìn về phía Ngô Khương Khương, Ngô Khương Khương cũng trưng ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, “Làm sao có thể thất bại chứ?” Ở trong thư trai lên đồng viết chữ, còn là dùng bút của Thương Tứ, xác xuất thành công cơ hồ là trăm phần trăm nha. Ngô Khương Khương càng nghĩ càng thấy không đúng, Tiểu Kiều cũng lộ ra nét hoang mang, mà lúc này, bên ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Đông”, giống như là có ai đó va vào thủy tinh rồi bị bắn ngược trở lại. Có yêu quái đụng phải cấm chế! Thần sắc Lão Trúc Tử biến đổi, nhưng nghĩ đến còn có bạn của Lục Tri Phi ở đây, vì vậy ra vẻ trấn định đứng dậy, “Để tôi đi xem, trễ thế này không biết có phải mèo hoang không.” Ngô Khương Khương sợ Lão Trúc Tử một mình ứng phó không được, vì vậy cũng đứng dậy, “Để con theo chú.” Một người đứng dậy kéo theo người khác. Đồng Gia Thụ cũng lôi kéo Mã Yến Yến, “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng đi thôi.” “Tôi còn chưa lên đồng viết chữ thành công đâu.” Mã Yến Yến lưu luyến. “Đi thôi.” Lục Tri Phi lúc này cũng không dám để bọn họ lưu lại thêm, “Vấn đề của cậu tớ có thể trả lời, cậu đi tìm một người bạn trai chân dài nóng bỏng sẽ dễ hơn tìm bạn gái nhiều.” Mã Yến Yến sống không còn gì vui vẻ. Lục Tri Phi tiễn bọn họ ra cửa, quay đầu lại liền đi tìm nhóm Ngô Khương Khương. Lúc này bọn họ đã tìm được con yêu quái đụng phải cấm chế tại một khúc quanh bên ngoài thư phòng, chỉ là, bầu không khí có điểm quỷ dị. Lục Tri Phi tiến đến xem xét, liền thấy bên trong vòng vây của mọi người có một động vật mặt tứ giác, mắt híp trợn trắng đang ngồi, bộ dạng mặt mũi tê liệt, đôi mắt nhỏ tự trào phúng và mấy cục u trên đầu… Tạo hình này thực sự quá có lực công kích rồi. Ngô Khương Khương bị đánh vào không nhẹ, tóc đỏ không gió tự động, “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở ở đây? Ta cho ngươi biết, cái biểu tình này của ngươi đúng là đang khiêu khích ta.” Con vật nọ liếc mắt, “Không phải là các ngươi gọi ta tới sao?” “Ai gọi ngươi tới? Ta ngay cả ngươi là ai cũng không nhận thức…” Ngô Khương Khương nhanh mồm nhanh miệng, Lục Tri Phi lại nhanh chóng kéo người về, “Chị Khương Khương, lên đồng viết chữ.” Ngô Khương Khương nhất thời ngơ ngẩn, tất cả mọi người cũng ngơ ngẩn. Giữa màn đêm thổi tới một trận gió lúng túng, Lão Trúc Tử xoa xoa đôi mắt lão thị của mình, “Ngươi là… Hồ yêu?” “Tạng hồ[5].” Lục Tri Phi hảo tâm giải đáp nghi hoặc của bọn họ, cũng tránh cho xấu hổ leo thang. Chỉ là Tiểu Kiều lại đẩy kính mắt một cái, vẫn mang theo nghi hoặc, “Chúng ta thật sự muốn mời hồ yêu, chỉ là trong Thập vạn đại sơn còn có rất nhiều, ngươi vì sao lại muốn chạy từ Tây Tạng xa xôi đến đây?” “Ha hả.” Tròng mắt của Tạng hồ đều sắp lật đến tận trời, ngẩng đầu nhìn màn đêm ánh sao lộng lẫy, nó bắt đầu tự hỏi nhân sinh, “Ta làm sao biết các ngươi tại sao gọi ra ta? Ta vừa rồi rõ ràng còn đang nằm thoải mái trên giường, làm sao biết được các ngươi thế nào lại gọi ta. Hơn nữa đã gọi ta đến còn triển khai cấm chế.” Từ Tây Tạng đến Bắc Kinh, đây là một đoạn lữ trình kỳ diệu. Nó cũng không biết vì sao nó sẽ từ trên trời giáng xuống, vì sao lại đụng đầu vào cấm chế, lại còn bị bắn ra ngoài. Ngô Khương Khương cười khan sờ sờ mũi, nhưng rất nhanh nàng ngay cả cười cũng đã không cười được nữa. Quá xấu hổ. Siêu cấp xấu hổ rồi. Phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không phải cố ý! Lục Tri Phi khẽ thở dài một hơi trong lòng, chủ động đánh vỡ xấu hổ, hỏi: “Nếu không cậu trước hết vào trong ngồi một chút?” Ngô Khương Khương lập tức cảm động đến rơi nước mắt, Tiểu Lục Lục thật sự là người tốt. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tạng hồ lại khiến Ngô Khương Khương muốn tự sát, “Chân của ta, vừa rồi lúc ngã đã bị gãy.” Lục Tri Phi & tiểu Kiều & Lão Trúc Tử & Thái Bạch Thái Hắc: “…” Má ơi làm sao bây giờ! Nhân (hồ) gia còn té đến gãy chân! “Nói tóm lại,” Lục Tri Phi nhu liễu nhu mi tâm, “Chúng ta trước hết khiêng nạn nhân (hồ) vào cái đã.” Tập thể gật đầu, anh cầm một chân tôi nắm một chân, chỉ là sau khi khiêng lên mới phát hiện tư thế đại điểu hướng thiên này không quá lịch sự, sau đó lại lặng lẽ đổi một cách khiêng khác. Không có người nói chuyện, bởi vì thực sự quá lúng túng. Vào đến thư trai, Ngô Khương Khương kéo Lục Tri Phi sang một bên, trịnh trọng dặn dò: “Chuyện này nghìn vạn lần không cần kể lại cho Tứ gia, nghìn vạn lần không cần.” Trong đầu Lục Tri Phi bất chợt hiện ra hình ảnh Thương Tứ cười lăn lộn trên ghế, vì vậy gật đầu tán thành, “Nói rất đúng.” Mà cùng lúc đó, Mã Yến Yến đang trên đường trở về chợt nhớ tới một chuyện lý thú, chia xẻ với Đồng Gia Thụ, “Gia Thụ này, cậu biết không? Lúc nãy khi đang thỉnh hồ tiên, trong đầu tớ chợt lóe lên gương mặt của Tạng hồ! Ha ha ha ha ha ha quá thú vị mà. Cậu xem này, phần mềm trò chuyện trong điện thoại của tớ còn có sticker của nó này…” ———————— 1/ Thỉnh hồ tiên: Hay còn gọi là Thỉnh điệp tiên, cũng là một kiểu giống như cầu cơ ấy, còn chi tiết thế nào mèo cũng không rõ lắm, chưa đọc hoặc chưa edit truyện nào có chi tiết rõ ràng về trò chơi này. 2/ Nhật Bản: Nguyên văn là tiểu Đông Dương, mình chuyển lại cho mọi người dễ hiểu 3/ Sa bàn: Kiểu bàn có chứa cát, thường dùng để tập viết chữ hoặc làm bản đồ địa hình quân sự giản lược, hay thấy trong phim cổ trang. 4/ Lên đồng viết chữ: Nguyên văn Phù kê, mình không hiểu gì về loại thủ thuật này, nghĩ có lẽ nó giống như mời đồng bóng ấy. 5/ Tạng hồ: Cáo Tây Tạng (danh pháp hai phần: Vulpes ferrilata) llà một loài động vật có vú trong họ Chó, bộ Ăn thịt. Loài này được Hodgson mô tả lần đầu vào năm 1842. Cáo Tây Tạng là loài đặc hữu của cao nguyên Tây Tạng trong Nepal, Trung Quốc, Sikkim, và Bhutan, lên đến độ cao khoảng 5.300 m. Nó được phân loại là loài ít quan tâm bởi IUCN, do phạm vi rộng rãi của nó trong các thảo nguyên của cao nguyên Tây Tạng và bán sa mạc. Chúng chủ yếu săn bắt chuột núi, tiếp theo là động vật gặm nhấm, marmot, thỏ rừng lông len và thằn lằn. Chúng cũng ăn xác của linh dương Tây Tạng, hươu xạ, cừu hoang Himalaya và vật nuôi của con người. Đây là chân dung bạn Tạng hồ. Mặt vuông, mắt híp trợn trắng nhá Và đây là ảnh toàn thân