Yêu Qua Mạng
Chương 7
Tôn Cầm còn tưởng rằng mình nghe nhầm, chớp mắt, xác nhận lại một lần nữa, “Cái gì? Chu Chu trộm nhìn cô một cái, “Là một người bạn quen trên mạng.” Nếu như Tôn Cầm không đứng gần, có lẽ cô đã không nghe thấy tiếng Chu Chu.
Quen biết trên mạng đa phần không thể tin tưởng. Tôn Cầm đang muốn dạy dỗ Chu Chu, lại nhìn đồ ăn trước mắt mình, thực sự có chút lo lắng, là ông chủ nhà giàu nào rảnh rỗi nhìn trúng Chu Chu dễ lừa đây.
“Chu Chu, em hiểu rõ về người ta sao?” Chu Chu muốn giải thích, hai người bắt đầu quen nhau từ lúc khai giảng rồi, cậu ấy là sinh viên trường C, qua một thời gian hai người sẽ gặp mặt.
Đợi đã! Tôn Cầm cảm thấy có gì đó không đúng, “Hai người còn chưa gặp mặt? Vậy thì mùi Alpha trên người em là từ đâu có?” Chu Chu bỗng chốc không nói lên lời, bất giác lắc đầu, Tôn Cầm ngại không dám hỏi tiếp, chỉ dặn dò Chu Chu phải chú ý an toàn, đừng để bị người ta lừa.
Món đồ ngọt vô cùng nhỏ, Chu Chu muốn chia cho Tôn Cầm cùng ăn, nhưng mà Tôn Cầm không dám nhận, “Người ta tặng cho em mà, nhỏ như thế, ngoan, em ăn đi.” Tôn Cầm nói thứ này rất đắt nên khi Chu Chu ăn cậu cảm thấy đau lòng chết đi được. Một miếng Black forest cake, vừa mềm vừa ngọt, Chu Chu tuy không phải là người thích đồ ngọt nhưng cũng không cảm thấy ngán, đắt cũng là điều đương nhiên.
H hỏi địa chỉ ký túc xá của cậu, khi Chu Chu không đi làm thêm, buổi chiều đồ ăn đều được giao đến dưới lầu ký túc xá. Đồ ăn mỗi ngày đều không giống nhau, H không cho Chu Chu cơ hội từ chối, lúc nào anh cũng lấy lý do là sẽ đưa cậu đi ăn mặc dù Hạ Hoài đã biết món ưa thích của Chu Chu là món cay Tứ Xuyên rồi.
Điền Miểu tìm Hạ Hoài mấy lần rồi, đều là vì việc ngày lễ kỷ niệm thành lập trường. Biết Hạ Hoài bận rộn, bình thường không có thời gian đến tập luyện, cho nên chỉ sắp xếp cho cậu vai diễn đơn giản thôi, không cần lộ mặt, lời thoại cũng không nhiều, trang phục cũng tùy tiện, đi theo chủ diễn lên sân khấu là được.
Tiết mục lễ kỷ niệm thành lập trường C là tiết mục ca múa biểu diễn của Khoa âm nhạc, năm nay Hạ Hoài vẫn như cũ hát bài mở màn. Điền Miểu không dám chiếm quá nhiều thời gian của Hạ Hoài, hôm nay chỉ luyện tập một lần thôi.
Sau khi kết thúc luyện tập, Tô Đồng tìm đến phòng CLB Kịch nói. Hạ Hoài đang cầm điện thoại, xem tin nhắn mà Chu Chu gửi đến, “Em mập lên rồi, bạn cùng phòng vừa mua cái cân, em thử một chút, đã lên hai cân rưỡi rồi.”
Hạ Hoài len lén đi qua cửa hàng hoa, thấy Chu Chu ngủ gật trên quầy thu ngân, thực sự là không nhìn thấy béo lên chút nào, trong lòng hiện lên chút suy tính, anh trả lời, “Thật sao? Vậy em gửi ảnh cho anh xem thử xem.”
Vẫn chưa nhận được tin trả lời của Chu Chu, trong phòng chợt nổi lên tiếng ồn ào, “Hệ hoa tới rồi.” “Tìm Hạ Hoài hả.” “Không phải đã chia tay rồi sao?” Hạ Hoài ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Đồng.
Sắc mặt Tô Đồng rất bình tĩnh, lập tức đi về phía Hạ Hoài, “Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Hạ Hoài bất giác nhíu mày, không muốn đi, Tô Đồng dựa gần vào Hạ Hoài, nhỏ giọng nói một câu, “Tìm anh có việc, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà từ chối em sao?”
Điện thoại của Hạ Hoài “tinh” lên một tiếng, nhận được một tin nhắn, anh thuận tay lấy điện thoại ra, là tin của Chu Chu. Là một tấm ảnh, có lẽ là vừa mới chụp xong, Hạ Hoài không lập tức mở ra, anh nhìn Tô Đồng đồng ý đi ăn cơm.
H bảo Chu Chu gửi ảnh tự chụp, Chu Chu vẫn có chút ngại ngùng, tự mình nghịch điện thoại cả buổi chụp ra được toàn những hình ngốc ngốc, không được tự nhiên nhìn vào ống kính, cậu chọn trong đó tấm hình đẹp nhất gửi cho H. Nhưng mà H không trả lời tin nhắn, Chu Chu nghĩ có phải bản thân mình quá xấu xí hay không.
Tô Đồng tìm một nhà hàng, cho đến khi thức ăn được mang lên cũng chưa nói cho Hạ Hoài biết là có chuyện gì, trốn tránh nói vào vấn đề chính, cô chỉ nói vài lời hoài niệm quá khứ, “Trước đây anh vẫn thường mang em tới nơi này.”
Hạ Hoài không trả lời, Tô Đồng lại nói, “Cũng ngồi tại vị trí này, anh còn nhớ không?” Hạ Hoài vẫn còn nhớ đến ảnh tự chụp của Chu Chu, không cảm xúc nói, “Có việc thì em nói đi.”
Sau khi chia tay Tô Đồng, Hạ Hoài chưa kịp buồn, Chu Chu thường xuyên xuất hiện ở thế giới của anh, Hạ Hoài gần như không nhớ tới Tô Đồng.
Tô Đồng vươn người nắm lấy bàn tay Hạ Hoài, “Em muốn làm lành, Hạ Hoài, chúng ta quay lại có được không.” Đôi mắt ẩm ướt nhìn Hạ Hoài, Hạ Hoài phản xạ rút lại cánh tay, “Không được.”
Tô Đồng đứng bật dậy, tiến đến bên cạnh Hạ Hoài, tư thế vô cùng buông thả, may mắn thay họ đang ở trong phòng, nếu không chắc chắn sẽ bị người vây xem.
“Hạ Hoài, em xin anh.” Hạ Hoài tự giác lui về phía sau một chút, bảo trì khoảng cách với Tô Đồng, “Bây giờ anh đã thích một người rồi.” Tô Đồng khăng khăng muốn chạm vào Hạ Hoài, dường như không hề để ý Hạ Hoài có người mình thích hay không, “Hạ Hoài anh giúp em đi, em xin anh đấy.”
Hạ Hoài né tránh Tô Đồng, nhíu mày, “Em muốn anh giúp cái gì? Trừ việc làm lành ra.” Tô Đồng vẫn liên tục gật đầu, “Sau khi em với anh chia tay, em quen Vương Tranh, anh ta đánh em, em chia tay với anh ta rồi anh ta còn uy hiếp em, em xin anh, anh giúp em được không, Hạ Hoài… em thực sự không còn cách nào khác.
Nói xong, Tô Đồng ngồi dưới đất khóc lên. Hạ Hoài vốn định nói với Tô Đồng chuyện này trực tiếp nói với cảnh sát là xong. Không ngờ rằng Tô Đồng lập tức nói, “Em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh giúp em một lần này thôi, em không muốn ầm ĩ đến cảnh sát, quá mất mặt.” Hạ Hoài không nói nữa, im lặng nhìn Tô Đồng.
Tô Đồng thay đổi rồi, trở nên ham hư vinh, thay đổi đến nỗi không thể hiểu được. Cô gần như điên cuồng nắm lấy ống quần Hạ Hoài, Hạ Hoài không còn lui được nữa, hít một hơi thật sâu, “Được, tôi giúp cô lần này thôi, lần sau còn xảy ra chuyện gì, cô tự mình giải quyết.”
Đi ra từ nhà hàng, Hạ Hoài vội vàng mở phần mềm xã giao, ảnh tự chụp của Chu Chu đập vào mắt. Cằm vẫn rất gầy, căn bản chẳng nhìn ra béo chỗ nào, ngốc ngốc nhìn vào ống kính, con mắt mở lớn, không có biểu tình gì khác, cũng không biết cười một cái. Hạ Hoài thiết lập ảnh chụp thành hình nền khung trò chuyện, trả lời, “Nhóc ngốc.”
Chút phiền não ban nãy bị Hạ Hoài quẳng ra sau đầu. Chu Chu nhận được tin nhắn, vỗ vỗ gáy, H nói cậu ngốc, “Em không biết chụp ảnh.” H trả lời trong vòng vài giây, “Ừ, sau này anh sẽ chụp giúp em.” Làm cho Chu Chu đang nằm bò ra bàn đỏ mặt lên, Phó Thần quay đầu qua liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Phó Thần đập vào vai Chu Chu, làm dấu, “Sao mặt câu đỏ thế, ốm rồi hả?” Chu Chu lắc đầu, úp mặt vào bàn tay. Phó Thần không nghi ngờ gì, “Chu Chu cậu có còn nhớ đã hứa vói tớ đi xem lễ kỷ niệm thành lập trường C không.”
Chu Chu còn nhớ rõ, lúc ấy Phó Thần nhất định muốn đi xem Hạ Hoài hát. Chu Chu gật đầu, làm thủ ngữ, “Triệu Kha theo đuổi cậu như vậy cậu vẫn còn muốn đi xem Hạ Hoài hát sao.” Phó Thần lúc này không muốn đi xem Hạ Hoài hát mà chỉ muốn đến trường C gặp Triệu Kha thôi.
Phó Thần ngại thừa nhận, “Không cần biết, cậu đồng ý với tớ rồi, kỷ niệm thành lập trường C phải đi xem cùng tớ.” Chu Chu biểu thị mình biết rồi. Mặc dù cậu không muốn đi xem Hạ Hoài hát nhưng mà cậu có thể nhân cơ hội này hẹn H gặp mặt.
Ký hiệu đánh dấu tạm thời đã hoàn toàn biến mất, Chu Chu cảm thấy mình có thể gặp H rồi. Cậu vô cùng hưng phấn gửi cho H một tin nhắn, “Ngày kỷ niệm thành lập trường chúng ta gặp nhau né.”
Hạ Hoài vẫn còn đang xem ảnh Chu Chu, phóng to thu nhỏ xem đi xem lại nhiều lần, nhận được tin nhắn của Chu Chu chút nữa anh làm rơi điện thoại, Chu Chu đã chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt anh rồi, anh lập tức trả lời, “Được.”
Kỷ niệm ngày thành lập trường C, H lại là một sinh viên ngành âm nhạc, Chu Chu không nhịn được hỏi một câu, “Anh có tiết mục gì không?” Hạ Hoài không dám nói mình có tiết mục hát mở màn, “Có, có một vai kịch nói.” Chu Chu hưng phấn, “Vậy em sẽ đi xem tiết mục của anh.” “Được.”
Từ ngày hai người quyết định gặp mặt, Chu Chu tỏ ra vô cùng vui vẻ, ngay cả những người trong ký túc xá đều có thể nhận ra, Phó Thần rất tò mò hỏi mấy lần đều không thu được câu trả lời.
Trên cơ thể không còn mùi pheromone của Hạ Hoài, dấu răng sau gáy cũng biến mất rồi. Nhưng Chu Chu vẫn chưa yên tâm, cậu nhờ Phó Thần xem đi xem lại mấy lần, Phó Thần phải lấy điện thoại chụp, Chu Chu mới thở phào một hơi.
Phó Thần nhìn thấy Chu Chu luôn cười ngây ngốc, nheo mắt lại, “Cậu rất kỳ lạ đấy! Ký hiệu tạm thời biến mất rồi cậu còn vui như vậy!” Phó Thần luôn bị Triệu Kha quấn lấy, khì thực không có thời gian quản Chu Chu, cho nên việc Chu Chu lên mạng tán gẫu cậu cũng không biết rõ. Phó Thần truy hỏi rất lâu, Chu Chu mới thừa nhận, cậu sắp gặp bạn quen trên mạng, đối phương cũng là học sinh trường C.
Nhưng có đôi khi sự việc không được như mong muốn, ký hiệu tạm thời biến mất, làm cho Chu Chu có cơ hội gặp H, nhưng đồng thời cũng dẫn theo kỳ phát tình tiếp theo, Chu Chu không ngờ rằng lần phát tình này lại đến sớm như thế.
Thời tiết đã chuyển lạnh rồi, bình thường khi Chu Chu tắm xong ra ngoài sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhanh chóng lên giường nằm. Tối nay, từ lúc đi vào phòng tắm Chu Chu đã cảm thấy khô nóng. Lúc chín giờ, H theo thường lệ gọi điện tới.
Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Hoài liền phát hiện Chu Chu có gì đó không bình thường, thở dốc rất nhiều, âm thanh này anh vẫn còn nhớ như in, lần trước ở trường C, lúc Chu Chu phát tình, cũng phát ra những âm thanh thế này.
Hạ Hoài vội vàng gõ chữ, “Chu Chu, em vẫn ổn chứ?” Đây không phải là lần đầu tiên Chu Chu phát tình, cơ thể xuất hiện thay đổi, cậu đã biết bản thân mình bị sao rồi, kỳ phát tình đến thật không đúng lúc.
Chu Chu hiện tại thầm nghĩ muốn tắt máy, cậu cũng không dám nhìn tin nhắn H gửi tới, cũng không dám nói cho anh mình bị làm sao, thậm chí còn không dám nhớ tới H, càng nghĩ tới H cậu càng trống rỗng khó nhịn, cậu run rẩy nói, “Em treo máy trước…em…có việc…”
Chu Chu không nghe được thanh âm của chính mình, cậu căn bản sẽ không biết được hô hấp cậu trở nên run rẩy, thở dốc kịch liệt. Cách di động Hạ Hoài vẫn cảm nhận được dường như Chu Chu đang ghé vào tai anh thở. Hạ Hoài vội vàng gõ rất nhiều chữ, đều không nhận được Chu Chu trả lời.
Ai có thể giúp cậu lúc này, Chu Chu nghĩ tới Alpha lần trước, cho dù lần trước Hạ Hoài đã từ chối chuyện lấy thuốc ức chế, Chu Chu vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng này hỏi anh ta.
Kỳ phát tình cắn nuốt lý trí Chu Chu, may thay bạn bè của cậu ở phần mềm xã giao không nhiều, rất dễ dàng tìm được tài khoản của Hạ Hoài, hai bàn tay run lẩy bẩy, cậu chỉ có thể gửi tin nhắn âm thanh đến cho Hạ Hoài.
Không ngờ rằng, cậu vừa mới ấn nút ghi âm, Hạ Hoài chủ động gửi tin nhắn cho cậu, “Ký hiệu tạm thời của cậu có phải vừa biến mất không?” Dùng tài khoản H không thể liên hệ được Chu Chu, anh chỉ có thể thử sử dụng tài khoản khác.
Chu Chu trả lời anh, không phải là tin nhắn văm bản mà là một tin âm thanh, “Anh có thể…có thể giúp tôi…tôi muốn…thuốc ức chế…” Tin trả lời của Hạ Hoài làm Chu Chu cảm thấy nhẹ nhõm, “Nói địa chỉ cho tôi, tôi mang qua cho cậu.”
Vẫn như trước đây, Hạ Hoài đánh chữ rất nhanh, “Cậu còn có thể xuống lầu không? Có cần tôi lên đó không?” Chu Chu gửi tới một tin âm thanh, “Không…không cần…tôi tự xuống được…”
Giờ này bạn cùng phòng của cậu đều đang nằm trên giường, Chu Chu run rẩy đứng dậy, tay chân bủn rủn, không còn sức lực đi xuống dưới, mấy lần suýt nữa ngã từ cầu thang xuống.
May là giường tầng ký túc xá không cao, cậu đi xuống dựa vào tường. Chu Chu chưa từng nghĩ đi từ phòng đến cổng ký túc lại xa như thế, tới tầng một Chu Chu suýt chút nữa đã gục xuống.
Hạ Hoài đến rất nhanh, còn tới sớm hơn cả Chu Chu, anh gọi quản lý ký túc dậy, “Bạn trai cháu bị ốm rồi, cháu muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện.” Quản lý ký túc hoài nghi nhìn Hạ Hoài một cái, không mấy tin tưởng, đúng lúc đó Chu Chu đi tới.
Hạ Hoài không kìm nổi gọi một tiếng, “Chu Chu.” Chu Chu không nghe được tiếng Hạ Hoài gọi, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Hạ Hoài. Cách xa mấy mét vẫn ngửi thấy mùi pheromone của Hạ Hoài, Chu Chu vốn đã không còn sức lực, chân mềm ra, ngã xuống đất.
Hạ Hoài tiến tới ôm lấy người, quản lý ký túc có thể nhìn ra chút điểm đáng nghi, bắt Hạ Hoài cầm chứng minh thư đăng ký mới cho đi.
Chu Chu mơ hồ bị người ôm đi khách sạn, mềm mại nằm ở trên giường, cậu cảm giác được có người đang cởi quần áo mình, cố lấy chút lý trí còn lại nhìn cho rõ, là Hạ Hoài.
“Thuốc…thuốc ức chế…” quần của Chu Chu đều ướt cả, Hạ Hoài cởi quần cậu ra, Chu Chu cũng không thể phản kháng nữa rồi. Hạ Hoài nâng mặt Chu Chu lên, áp trán mình vào trán cậu nói, “Thuốc ức chế bây giờ không thể có tác dụng, Chu Chu.”
Sau khi nhìn rõ Hạ Hoài nói gì, Chu Chu ra sức vùng vẫy, “Thuốc…ức chế…tôi không muốn…” không cần Hạ Hoài, chỉ cần thuốc ức chế, Hạ Hoài chưa bao giờ thất bại thế này.
Chu Chu trong lúc phát tình không thể khống chế, tâm lý bài xích Hạ Hoài, nhưng mà sinh lí lại chịu ảnh hưởng của pheromone trên người Hạ Hoài, cậu điên cuồng tỏa ra mùi thơm của mình.
Hạ Hoài đè lên Chu Chu, thừa dịp điều động pheromone của mình, trầm giọng nói, “Anh là thuốc ức chế của em, hiện tại thuốc ức chế đã không thể có tác dụng với em nữa rồi, chỉ anh mới có thể giúp em.”
Tác dụng của pheromone quả nhiên rất mạnh, Chu Chu lắc đầu nhưng thân thể đã không thể từ chối. Hạ Hoài cúi đầu hôn lên môi cậu, “Chu Chu ngoan quá.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu không nghe được nhưng có thể nói, có thể đọc ngôn ngữ môi người đối diện, cậu có thể nhìn được người khác nói gì. Hạ Hoài biết Chu Chu không nghe được, hai người gọi điện thì Chu Chu nói, Hạ Hoài đánh chữ.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
24 chương
24 chương
4 chương
100 chương