Và thế là hai linh hồn cứ thế mà trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình, họ không hề để ý đến thời gian trong khi những người bên ngoài đều xót ruột xót gan!
- Sao đã lâu vậy rồi mà vương phi vẫn chưa tỉnh?
- Mạch tượng có vẻ đã ổn định, các vết thương ngoài da cũng đã lành lại cả rồi. Nếu vương phi vẫn chưa tỉnh lại thì theo tôi suy đoán... có lẽ.. người không muốn tỉnh dậy nữa!
A Lan nghe vậy, cô vô cùng lo lắng:
- Ý ông là sao?
Vị lang trung thu lại kim châm rồi thở dài:
- Là do tâm bệnh mà ra!
Bỗng bên ngoài vang lên những âm thanh kinh hãi:
- Vương gia! Vương gia! Xin ngài bớt giận... hiện... hiện tại vương.. vương phi vẫn chưa tỉnh lại! Đại phu đang thăm khám bênh trong.. xin.. xin vương gia đừng...
- Ngươi tránh ra cho ta!
Nói rồi dùng chân đạp tên nô tài một phát ngã lăn, tay phải vun mạnh chiếc roi vào cánh cửa khiến nó bật vào trong đánh rầm! A Lan nhìn thấy mặt hắn sát khí đằng đằng, cô vô cùng sợ hãi vội quỳ xuống thi lễ:
- Tham... tham kiến vương gia!
- Tham kiến vương gia!
- Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!
- Vương gia nhưng..
Thấy người dưới có vẻ không tuân.. hắn liền quất mạnh chiếc roi khiến chiếc bình đựng hoa oải hương rơi xuống đất vỡ tan tành:
- Còn không mau cút!
A Lan mặt mày xanh mét vội vàng cùng Triệu đại phu rời khỏi đó.
Tiếng bình vỡ làm cho Nam Cung Nhược Giai giật mình, nàng chợt theo quán tính co rút người lại, thấy vậy Trần Ngôn Lệ không khỏi ngạc nhiên:
- Muội làm sao vậy?
Nam Cung Nhược Giai cất giọng run run, đôi mắt đẫm lệ:
- Hạo.. Hạo Nhiên... chàng.. chàng tới rồi!
- Bình tĩnh.. không gì phải sợ hắn.. đã có tỷ rồi! Muội yên tâm!
- Hắn... hắn có chiếc roi.. đau.. đau.. lắm huhu!
- Thật tội nghiệp cho một cô nương tiểu thư danh giá lại bị cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc hành hạ đến nông nỗi này! Nhược Giai muội yên tâm! Lệ tỷ tỷ đây.. nhất định sẽ trả thù cho muội! Nhưng muội phải hứa với ta là khi ta gọi muội mới được lên tiếng còn không thì hãy ở yên trong này biết không?
- B...biết! Tỷ.. cẩnn.. thậnn!
- Ta biết rồi!
Hắn đưa cặp mắt dã thú nhìn khắp xung quanh, trong phòng chỉ còn lại mình hắn. Hắn bước đến cạnh giường, tay vun roi một lượt quất thật mạnh lên người nàng và quát:
- Tiện nhân ngươi mau dậy cho ta! Ta còn chưa chết sao ngươi có thể chết? Mau dậy cho ta! Còn giả bộ sao?
Nàng từ từ mở mắt... trưng ra một ánh lạnh như băng tưởng chừng có thể phóng thành ngàn vạn giáo nhọn xuyên thẳng vào tâm tên dã thú điên cuồng trước mặt:
- Ngươi làm phiền ta đánh cờ với Chu Công đó!
Trước ánh mắt và thái độ của nàng làm cho hắn bị đứng hình vài giây, từ trước tới giờ có khi nào nàng nhìn hắn như vậy đâu? Có khi nào nàng tỏ vẻ tức giận như vậy đâu? Lúc nào nàng cũng như một chú chó nhỏ vẫy đuôi cẩn mật, tỏ ra thương yêu, chiều chuộng hắn, mỗi khi thấy hắn giận dữ nàng đều khóc lóc quỳ xuống xin tha.. nhưng.. nhưng... nhưng... lần này...
- To gan! Dám nói chuyện với bổn vương như vậy à?
Nàng bật phắt dậy, tiến dần một bước khiến hắn phải lùi một bước:
- Tại sao ta lại không dám? Ta là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng! Ta đâu phải bao cát hay là cái thứ gì đó để ngươi thích đánh thì đánh thích mắng thì mắng!
- Ngươi.. ngươi..
- Ta?! Ta làm sao? Thấy lạ lắm chứ gì? - nàng nhìn hắn bị mình ép sát ra mép cửa thì tỏ ra điệu khinh khỉnh, hai tay khoanh trước ngực rồi tiếp - ta bây giờ không giống như Nam Cung Nhược Giai lúc trước nhu nhược yếu hèn! Mà ta.. ta bây giờ sẽ đòi lại tất cạ những gì ngươi đã nợ ta!
Sau một hồi bị công kích, hắn cũng đã lấy lại được tinh thần, hắn cầm roi một lần nữa quất mạnh lên người nàng, quất một cái là hằn sâu một đường, máu đỏ lại rỉ ra... đau đó nhưng nàng vẫn tỏ ra vẻ bình thường bởi khi còn ở học viện cảnh sát.. loại vết thương nào mà nàng chưa từng nếm!
- Ngươi đánh đi! Đánh nữa đi! Tốt nhất là ngươi nên đánh chết ta.. bằng không... ngươi sẽ phải hối hận!
- Ngươi...
Trước nay hắn hành hạ nàng chính là muốn nghe được tiếng khóc lóc thảm thương của nàng, hôm nay.. hắn đã mắc phải sai lầm lớn!
Cảm thấy không còn gì thú vị hắn liền phất tay áo bỏ đi. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, nàng mới ngã quỵ xuống, nhưng mà vẫn còn sức chửi à nghen:
- Cảnh Hạo Nhiên! Ngươi giỏi lắm! Nếu không phải thân thể Nhược Giai yếu ớt.. ta đã cho ngươi nếm mùi lợi hại lâu rồi! Ui da... hic! Không được! Ta phải tẩm bổ cho cái thể chất nó tốt lên mới được!
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
142 chương
140 chương
11 chương
13 chương
25 chương
44 chương