Ánh bình minh chan hòa trên cành lá, đàn sơn ca liệng cánh hót la đà.
Hôm nay trời rất trong và cũng rất đẹp. Nhưng đó không phải điều quan trọng mà quan trọng nhất chính là đại tiểu thư mang biệt danh sâu lười thích ngủ ngày của chúng ta lại dậy sớm hơn bình thường!
Mà đây quả đúng là bất bình thường nha!
Hồi còn ở học viện cảnh sát thì tầm khoảng bốn năm giờ sáng là phải dựng mắt, thẳng lưng chờ sếp tới kiểm tra... haiz.. kể từ khi xuyên không thì... Trần Ngôn Lệ đâm ra thích ngủ ngày! Điều này thì đến A Lan cũng vô cùng bó tay.
Hôm nay gà vừa mới gáy A Lan đã thấy nàng ngồi bất động trên bàn đá đến tận trời sáng, cái dáng ngồi thì... haiz.. còn đâu tiểu thư cao quý, còn đâu đâu lá ngọc cành vàng?
- Tiểu thư, tỷ ngồi đây lâu lắm rồi đó. - A Lan bước đến gần, răng khẽ cắn vào môi.
Trần Ngôn Lệ vẫn không có phản ứng, hai nắm tay chống vào mặt làm khuôn mặt bị... biến dạng!
- Tiểu thư! - A Lan huơ tay trước mặt nàng.
Trần Ngôn Lệ bắt tay A Lan lại áp xuống bàn, chân trái vốn gác trên ghế cũng bỏ xuống, nàng uể oải nói:
- Ta không có làm sao cả, chỉ đang nghĩ một chút thôi!
A Lan A lên một tiếng, hai mắt liền sáng lên hỏi tiếp:
- Vậy tiểu thư đang nghĩ cái gì? Có cần A Lan nghĩ cùng tiểu thư không?
Trần Ngôn Lệ cảm động. (Mới nhiu đó mà cảm động rồi...)))!) Nàng chớp chớp mắt:
- Đa tạ nhưng cái này muội không biết đâu. Vẫn là nên để ta nghĩ thì hơn.
A Lan thầm cầu trời phật cho chuyện tiểu thư nàng đang nghĩ không phải là chuyện gì động thiên địa, nếu không nàng sẽ rất khó ăn nói, rất khó ăn nói.
- Dạ, vậy tiểu thư ăn sáng nhé, để muội vào thiện phòng lấy.
Trần Ngôn Lệ gật đầu, nàng cũng không nhìn A Lan mà lại rơi vào trầm mặc. Trong đầu hiện lên một tràng câu hỏi.
Có thật mình muốn trả thân thể cho Nhược Giai không? Thật ra mình có cao thượng như vậy hay không? Sau khi trả lại mình sẽ thế nào nhỉ? Đi đầu thai sao? Nếu không đi đầu thai thì sao? Mà quan trọng là làm sao để lão đầu tự nhiên chọn Nhược Giai? Lỡ hắn chọn mình mình có vui không? Mình sẽ để Nhược Giai rời đi sao?
Aiiii không biết không biết! Không nghĩ nữa, đầu ta sắp nổ tung rồi!
Đúng lúc đó A Lan mang vào điểm tâm sáng, có món rau xào thập cẩm, trứng chiên khoai tây, cá nấu canh bầu, một đĩa bánh bao và hai chén cơm trắng.. toàn là món nàng thích.
Trần Ngôn Lệ thầm nghĩ: có thực mới vực được đạo, cứ ăn no trước đã.
***
- Triệu công tử, có thư từ Thanh Long quốc.
Triệu Nhất Phong nhận phong thư từ tay hắc y nhân rồi uy mãnh phất tay áo:
- Ngươi về trước, có gì ta sẽ bắn ám hiệu.
Hắc y nhân cung kính cúi đầu đáp dạ rồi lại từ cửa sổ bay đi.
Triệu Nhất Phong cầm phong thư trong lòng có một chút do dự, cuối cùng vẫn khó khăn mở ra. Quả nhiên.. sắc mặt đại biến. Hắn xếp phong thư lại rồi lặng lẽ thở dài một cái.
- Người lại ép con!
Cùng lúc đó một chiếc phi tiêu phóng từ ngoài vào trong được Nhất Phong bắt lấy, trên đó lại là một lá thư.
Hắn thở dài lần nữa.
- Xem ra các ngươi cũng không nhịn được nữa rồi.
***
Ngoại thành Chu Tước quốc.
Triệu Nhất Phong mặc áo bào màu trắng có hoa văn viền hình những đợt sóng nhấp nhô màu xanh nước biển. Trường kiếm nạm ngọc đeo một bên thắt lưng, mái tóc đen dài được buộc đơn sơ bằng một mảnh vải trắng buông dài xuống tấm áo choàng đen khoát trên người. Hắn đứng một mình trên mõm đá gần bờ biển. Từng đợt sóng đập mạnh vào bờ, bọt nước văng tung toé khắp người nhưng hắn không hề tránh bởi vì hắn thích biển, yêu tất cả của biển, nơi hắn ở cũng từng có một cái biển lớn như vậy, còn có vài kỷ niệm thời thơ ấu quấn quanh với biển.
Hắn nhìn biển một cách say mê mà không để ý đến tiếng bước chân đang ngày càng tới gần.
Đó là một vị cô nương, trạc mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tuyệt mĩ. Nàng một thân thanh y, trên tay cầm theo trường kiếm đơn giản nhưng lại toả ra đầy sát khí.
Nàng nhỏ giọng cười:
- Triệu công tử chắc đợi đã lâu, tại hạ thất lễ.
Triệu Nhất Phong giật mình, hắn khẽ xoay người hướng vị cô nương, hỏi:
- Hoá ra lại là nữ nhân? Thảo nào nét chữ lại thanh tú như vậy.
Thanh y cô nương nghe vậy, bật cười:
- Triệu công tử cứ nghĩ tại hạ là nam nhân sao?
Hắn không phủ nhận.
Thanh y cô nương lại tiếp:
- Nhưng mà Triệu công tử mất cảnh giác như thế này, ngay cả tại hạ đã đến gần mà cũng chưa hay biết, vậy nếu lỡ lại gặp kẻ thù muốn giết công tử thì sao?
Triệu Nhất Phong cười như không cười:
- Ta không có kẻ thù nên không sợ bị người ám toán.
Thanh y cô nương không nhịn được cười lớn:
- Nha? Vậy chúng ta có lẽ không cần hợp tác, Triệu công tử, tại hạ cáo từ! - nói rồi nàng xoay người bước đi nhưng chưa được ba bước nàng đã bị hắn gọi lại.
- Các ngươi là ai? Tại sao muốn hợp tác với ta? Hợp tác về vấn đề gì?
Thanh y cô nương mỉm cười, nụ cười mang dao, nàng dừng bước.
- Ta là Thanh Hoa, người của quý phi nương nương, muốn hợp tác cùng công tử hạ Cảnh Hạo Nhiên.
Triệu Nhất Phong giật mình.
- Chắc ngươi cũng biết ta chính là cận vệ của Vương gia, ta làm sao có thể...
- Công tử hoàn toàn có thể! - nàng xoay người đối diện với khuôn mặt tuấn lãng - Một khi quý phi nương nương tìm đối tượng để hợp tác thì sẽ không bao giờ bỏ sót bất kì chi tiết nào về thân phận của họ.
Triệu Nhất Phong nghe thế cũng không lấy làm lạ, hắn nghiêng đầu tiếp tục nghe nàng nói.
- Công tử không có thù với Cảnh Hạo Nhiên nhưng công tử có thù với cả dòng họ Cảnh. Năm xưa tiên đế vì muốn mở rộng lãnh thổ mà đem quân đánh cướp Thanh Long quốc, tiếc là không cướp được cả Thanh Long chỉ cướp được một phần, cũng chính là Kinh thành hiện nay và còn... cả cái biển này nữa. - Ngừng một chút nàng lại tiếp - Năm xưa khi Tiên đế tấn công vào vùng biển này, không may... vương hậu của Thanh Long quốc cũng đang ngự giá và... bà ấy đã chết trong trận càn quét của quân địch.
Nghe tới đây mặt Nhất Phong biến sắc, hai cánh tay chợt run lên.
Thanh Hoa đắc ý cười:
- Ta nói, có phải không Hoàng Ly Bất Thiếu điện hạ?
Triệu Nhất Phong lấy lại vẻ tĩnh lặng như nước, vân đạm phong khuynh:
- Quý phi nương nương thật có lòng, điều tra tới rõ như vậy. Đã thế thì... phải chăng là muốn hai tay dâng Chu Tước cho ta? Ha ha, chỉ sợ... bà ta có lòng nhưng không đủ sức!
Thanh Hoa thấy vẻ khinh bỉ của hắn bèn khẳng định:
- Dâng Chu Tước thì kì thực không thể được nhưng mà trả lại cho quý quốc mảnh đất này thì không thành vấn đề.
- Chỉ một mảnh đất mà có thể đổi mạng của mẫu hậu ta sao? Đất là của ta, ta ắt phải lấy lại là điều hiển nhiên, không cần các ngươi giả bộ làm người tốt. - Nhất Phong kì thực đã tức giận.
Mắt Thanh Hoa hiện lên ý cười:
- Vậy nên quý phi nương nương mới cùng điện hạ hợp tác, đền bù cho người không chỉ có phần đất này mà còn... mạng của Cảnh Hạo Nhiên và... một lễ vật để tỏ rõ thành ý chính là... Nam Cung Nhược Giai.
Nhất Phong nghe đến bốn chữ Nam Cung Nhược Giai thì sững sờ trong chốc lát. Hận thù của hắn cuối cùng cũng phải kéo nàng vào hay sao? Nàng rõ ràng vô tội. Sao hắn có thể thừa nước đục thả câu?
Thấy hắn im lặng không trả lời, Thanh Hoa vội nói:
- Chẳng lẽ điện hạ không thích Nam Cung cô nương?
Triệu Nhất Phong lấy lại thần sắc liếc xéo nàng một cái:
- Không liên quan đến ngươi. Nhưng mà ta vẫn không hiểu, tại sao các ngươi lại muốn giết Cảnh Hạo Nhiên? Không phải Cảnh Hạo Nhiên là do quý phi đứt ruột sinh ra sao? Trên đời làm gì có mẫu thân muốn hại - chết nhi tử của mình?
Thanh Hoa vừa mở miệng định nói nhưng chợt nhớ tới lời quý phi dặn, nàng liền lảng sang chuyện khác.
- Chuyện này điện hạ không cần nghĩ nhiều, nhưng điện hạ cũng đừng quên, Cảnh Hạo Nhiên mang họ Cảnh và mục đích khiến điện hạ nhiều năm tình nguyện hạ mình chịu nhục làm một hộ vệ nhỏ bé là gì!
Triệu Nhất Phong không quên, hắn chỉ là không muốn thương tổn người vô tội, đặc biệt là Nhược nhi. Sở dĩ hắn ẩn mình lâu như vậy cũng chỉ vì muốn thăm dò tình hình Chu Tước mong một ngày nào đó sẽ tìm được cơ hội phục thù rửa hận.
Nhưng xét lại, hắn vẫn không bằng một Dương quý phi! Quả nhiên độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà. Hắn thăm dò lâu như vậy cũng chỉ đoán ra rằng Cảnh Hạo Nhiên không phải con ruột của Dương quý phi, đến hôm nay thì hắn mới khẳng định. Nhưng mà cũng không vội bứt dây động rừng.
Triệu Nhất Phong khẽ cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười, hắn gằn giọng:
- Đa tạ Thanh Hoa nhắc nhở nhưng mà ta không hề quên. Cô nương thân là nữ tử lại có thể được quý phi nương nương tin dùng đến mức này,.. hẳn rằng không hề đơn giản.
Đối với giọng điệu này của hắn Thanh Hoa cũng không có biểu hiện gì, nàng thuận miệng buông một câu:
- Điện hạ quá lời.
Triệu Nhất Phong xoay mặt về phía biển nhìn đàn hải âu chậm chạp sà xuống mặt biển:
- Hợp tác thế nào?
Thanh Hoa nghe vậy liền mừng như mở cờ trong bụng, nàng nói:
- Năm ngày sau nương nương sẽ có chỉ thị.
Triệu Nhất Phong gật đầu, Thanh Hoa cáo từ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
392 chương
118 chương
308 chương
339 chương
10 chương