Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 55 : Chương những câu chuyện nhỏ 2

#5 Sáng nay, Tư Du bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc, nhận ra số lạ này đã gọi cho mình 2 cuộc và vẫn còn tiếp tục gọi. Nghe giọng Đông Hạo, cô suýt nữa đánh rơi điện thoại. Nó hỏi cô đang ở đâu, cô trả lời ở nhà bạn, nó hỏi cô địa chỉ, cô chỉ gật đầu đọc như một cái máy. Rồi bên kia ngắt kết nối, cô thở dài, Đông Hạo từ khi nào thái độ lại thờ ơ với cô như vậy, hẳn là giận cô chuyện về nước lần này rồi Dù sao cũng không ngủ lại được, Tư Du xuống nhà thì gặp hắn đang còn ăn sáng - Chào em, Du - thấy cô dậy sớm, hắn híp mắt cười rồi đặt tờ báo sang một bên - Chào anh - Sao sáng nay dậy sớm vậy? - Không phải dậy sớm, mà là anh luôn đi làm sớm hơn nửa giờ - cô chẳng lẽ không để ý sao? Hắn lo sợ bản thân làm việc không tốt, ảnh hưởng đến nhân viên nên lúc nào cũng lo chuẩn bị tất cả - À - Tử Ngạn cúi đầu cười, cô thật hiểu hắn, mà giọng điệu cô nói giống hệt như vợ bắt bài chồng vậy - Cậu chủ, có một vị nói muốn gặp cô Lương, nói là em trai của cô ấy Muỗng trên tay cô rơi xuống, Đông Hạo đang ở đây? Cô chưa kịp nghĩ gì, hắn đã đồng ý cho khách vào nhà, nét mặt lại chợt dãn ra rất nhiều. Cô rất lo lắng, không biết Đông Hạo thấy cô như này, có thể nói ra những gì? Lòng cô lại chùng xuống, cô đã hứa hẹn quá nhiều rồi - Chị - Đông Hạo vừa vào nhà đã thả hết hành lí xuống sàn, dường như là mới từ sân bay đi ra. Không để tâm đến chủ nhà ngồi đối diện, nó chạy đến lay vai cô - chị đi đâu tại sao lại không trở về? Chị có biết ai cũng lo cho chị lắm không, dì vì vậy mà nhập viện rồi - À, vậy sao - nghe tin dì nhập viện, cô có hơi ngạc nhiên, có cần khoa trương như vậy không? Hoặc là bà chỉ ngã bệnh trùng hợp với thời gian về nước của cô. Thấy cô mím môi, Đông Hạo tiếp tục lay vai cô - Chị hai, em rất lo cho chị, ông Jason còn hơn thế nữa, nói là chỉ cần cô chịu về, tội gì ông ta cũng có thể bỏ qua, thậm chỉ là nghỉ quá hạn. Chị, cùng em quay về - Đông Hạo thắm thiết van nài cô, rốt cuộc cô ở đây níu kéo cái gì? - Xin lỗi, nhưng ở đây còn có chủ nhà, cậu có thể ngồi xuống bình tĩnh nói được không? - Tử Ngạn hơi nhíu mày rồi cũng khẽ buông, bắt lấy tay Đông Hạo mà ghì chặt. Tuy môi cười nhưng thái độ lại đầy vẻ đe dọa #6 Trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, vẻ mặt giống như là chuẩn bị đi đánh trận. Còn Tư Du ngồi ở ghế riêng, nhàn nhã uống trà nhưng mắt đã có chút gợn sóng - Tưởng là ai, hóa ra là anh Tử Ngạn, anh nói mình học cùng tiểu học với chị tôi nhỉ? Thật là một tình bạn tốt đẹp - Đông Hạo không có ấn tượng tốt mấy về hắn từ khi hắn có ý định giữ cô lại đây, cho dù trước đây nó rất quý người bạn này của chị mình - Thật ra là trung học, hơn nữa còn là bạn rất tốt - hắn kiêu ngạo nhếch môi, chân này bắt chéo chân kia - mà cậu là em ruột hay em họ hàng của Du ấy nhỉ? - Là em ruột - Đông Hạo gằn từng tiếng. Nó dám cá, hắn đang chơi đểu nó, làm sao lại không nhận ra đây là em ruột của cô - À, thì ra là em ruột - Tử Ngạn vỗ đùi cảm thán, làm ra vẻ ngạc nhiên khó đỡ - làm tôi cứ tưởng cậu em họ hàng nào thích lo chuyện bao đồng như vậy. Vậy cho hỏi, em trai lặn lội đến tận đây làm gì vậy? - Làm gì ư? Đương nhiên là đưa chị tôi trở về, không lẽ anh định nhốt chị ấy trong cái nhà như nhà tù này sao? - Đương nhiên là không, cô ấy phải đi Mĩ giải quyết những chuyện bên đó xong thì năm sau chúng tôi mới kết hôn được chứ, đúng không em vợ? - Đừng có gọi tôi là em vợ - Đông Hạo gạt phăng lời của hắn, ghét cái nụ cười tự mãn kia, mặc dù gương mặt hắn hoàn hảo đến từng góc độ - mà năm sau cái gì? Kết hôn? Tư Du cười méo, cô đã từng nói qua chuyện kết hôn với hắn sao? Cô nhận được ánh mắt cười nham hiểm của hắn không khỏi lắc đầu, người này thật trẻ con, còn dùng chiêu này với cả em cô. Hai người đang đấu khẩu với nhau, đột nhiên từ cửa chính xông vào một thiếu nữ trên người đầy túi xách lởm cởm - ANH TỬ NGẠN, EM VỀ RỒI ĐÂY! - cô nàng to tiếng nói, rồi chợt nhận ra không khí tịch mịch trong nhà, vội bịt miệng. Trong nhà, còn có khách??!! #6 Trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, vẻ mặt giống như là chuẩn bị đi đánh trận. Còn Tư Du ngồi ở ghế riêng, nhàn nhã uống trà nhưng mắt đã có chút gợn sóng. Bây giờ, đã xuất hiện thêm một phần tử khác nữa, e ấp ngồi cạnh Tử Ngạn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu con trai trẻ tuổi có phần phong trần trước mặt, lại thêm phần lúng túng - Anh à, người này là.... - mãi một lúc sau, khi thấy bản thân sắp chết ngạt trong cái không khí kinh dị này, Hồ Nhi mới chậm rãi lên tiếng - Là Lương Đông Hạo, em ruột của Du - hắn trút một hơi thở dài nói Hồ Nhi đảo mắt qua Đông Hạo rồi lại dừng trên người cô, thoáng rùng mình một cái. Lần trước nếu không phải bác Tạ can ngăn cô đừng làm xằng bậy thì còn lâu cô mới chịu đi du lịch một chuyến. Bằng không, bằng không Hồ Nhi cô cũng tự giác không can dự vào chuyện nhà hắn. Hôm đó trở về, vì nỗi nhớ dạt dào vô bờ bến, lại thấy mặt lạ trong nhà nên cô mới buột miệng nói vài câu đanh đá, thật không ngờ Tư Du kia ở bên ngoài lại đáng sợ như vậy, Hồ Nhi dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng chỉ muốn sống cuộc sống yên bình qua ngày mà thôi. Thở dài, lại rùng mình, cùng là chị em nhưng sao hai gương mặt lại khác nhau đến vậy. Một người tao nhã lịch sự, lại có khí thế nam nhi, còn người kia lạnh lùng vô cảm, nói trắng ra là máu lạnh Sau đó nghe bác Tạ kể lại mọi chuyện, Hồ Nhi tự nhiên cảm thấy xấu hổ cùng nhỏ nhen. Cô vậy mà đi so với tấm lòng son sắt 10 năm của người ta. Rồi cách đây vài ngày nhận được tin mắt hắn đã hồi phục, cô vốn muốn lập tức trở về nhưng lại xảy ra một số chuyện ở đại sứ quán. Càng nghĩ, cô càng thêm ngưỡng mộ Lương Tư Du, lại càng muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc như vậy - Vậy chừng nào chị về? - bỏ mặc ánh mắt tròn vo nhìn mình nãy giờ, Đông Hạo quay sang hỏi chị - Dù sao em cũng mới về, thôi thì nghỉ ngơi 2 ngày rồi chúng ta đi - Tư Du thở dài. Đông Hạo nói đúng, cô quá ngu muội rồi, cô bị chỗ này làm cho hấp dẫn đến quên đường về nhà - 2 ngày là quá dài, 1 ngày thôi, ngày kia chúng ta đi. Sang đó có rất nhiều việc phải làm - Hồ Nhi xin rút lại lời mình vừa nhận xét về cậu con trai này. Lời nói cậu ta thật đanh thép, khiến cho cả Tư Du đều phải nhún nhường hai phần. Đúng là chị em - Vậy được. Tối nay em nghỉ ở đây đi - Không, em thuê khách sạn rồi, có chết em cũng không ngủ trong cái nhà này - nói rồi nó liếc hắn một cái sắc lẻm. Tử Ngạn khoanh tay giương mắt khiêu khích #7 Taxi dừng lại trước một khách sạn sang trọng 4 sao. Đông Hạo xách va li nhỏ của mình xuống xe. Cảm giác trở về quê hương, đúng thật chẳng có gì khác biệt. Chỉ là một chút xúc động nhất thời. Nếu còn là lúc nhỏ, hắn chắc chắn sẽ khóc thét lên, nhưng bây giờ cũng chỉ gói gọn trong một cái nhìn. Con người thật dễ đổi thay. Bạn bè, có lẽ không còn nhớ mặt nhau nên cũng không cần liên lạc gì nhiều Đang đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên một chiếc vali nặng trịch khác đặt ngay bên cạnh hắn. Đông Hạo ngạc nhiên lướt mắt qua, một cô gái nhỏ con đang lau vài giọt mồ hôi trên trán. Đôi mắt tròn vo và mái tóc dài ngang lưng là đặc điểm nổi bật nhất của cô. Đang thở hì hà hì hục, cô gái bỗng ngước nhìn - A, em trai của Tư Du, chúng ta lại gặp rồi - cô gái reo lên bất ngờ, thật khó tin bọn họ vừa tạm biệt vài chục phút trước, bây giờ lại gặp nhau - Cô có nhà không về? Đến đây làm gì? - hắn thờ ơ hỏi, tay xách vali đi. Hồ Nhi quệt giọt mồ hôi rồi cũng đi theo. Vali của cô khá nặng, ít nhất là so với một người con gái chỉ cao 1m55 - Thỉnh thoảng tôi thích ở khách sạn mà - cô cười híp mắt. Đông Hạo không hiểu ý tứ của cô lắm nên cũng không hỏi thêm nữa Nhận chìa khoá, cả 2 nhận ra mình là hàng xóm của nhau, Hồ Nhi không khỏi bật cười, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Còn Đông Hạo thì thoáng bối rối, sự vô tư của cô gái này làm hắn lần đầu thấy thoải mái sau chuyến bay. Đông Hạo không phải tính là lạnh nhạt hẹp hòi, thấy cũng gần phòng nên hắn chủ động xách hành lí giúp cô, Hồ Nhi cười tít mắt Đường đến tầng 6 không xa nhưng cũng không phải gần. Hồ Nhi hỏi về cuộc sống của hắn ở nước ngoài, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chị hắn. Mà thái độ cởi mở đôi lúc thẹn thùng lại khiến hắn muốn trả lời, muốn nói nhiều hơn. Phút chốc đã đến nơi - Cảm ơn anh - Hồ Nhi lấy chìa khoá mở cửa phòng - Không có gì - hắn gật đầu. Rồi chợt nghĩ gì đó, hắn chặn cửa lại trước khi cô kịp đóng - à, ngày mai, cô nếu có thời gian, khụ....có thể dẫn tôi đi tham quan vài nơi được không? Dù sao thời gian 1 ngày rất dài - hắn nói mà cổ họng nóng ran cả lên. Hồ Nhi tròn mắt, rồi lại mỉm cười - Được thôi - cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng như làn nước, sau đó hắn nghe thấy tiếng đóng cửa. Dẫu sao, hắn chỉ không muốn mình trở thành kẻ không yêu tổ quốc