Chương 06: Học cách sống phù hợp với anh “Buổi tối anh muốn ăn cái gì?” Diệp Tĩnh Gia mở miệng hỏi. “Tùy thôi”. “Tôi có thể ăn cơm cùng anh không?” “Ừm, Một cuộc nói chuyện không tính là quá lâu, nhưng cũng không tệ rồi, chí ít những lời này cô chưa hề nói gì xúc phạm tới anh, cô yên lặng lẽ nghĩ lại mấy lời vừa rồi đã nói. Có thể nói hay không cô không còn nhớ rõ ràng lắm. Để cho người nhà họ Hoắc không bài xích cô, trong đó cũng chỉ có Hoắc Minh Dương, chỉ cần Hoắc Minh Dương không hài lòng, cho dù cô lấy lòng bất kì ai cũng không có ích gì cả. Cách thời gian dùng cơm tối chừng khoảng hai giờ, cô còn muốn thăm dò chỗ người giúp việc về thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hoắc Minh Dương. Hoặc Minh Dương đang đọc sách, trước mặt anh cô cũng không dám tìm chủ đề nói chuyện, cho nên cô vẫn có ý muốn là nói ít nhưng làm nhiều. Trong phòng bếp, nhóm người làm đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn, Diệp Tĩnh Gia nhìn một đống thức ăn bày ra rồi chọn ra một cái. Lúc cô đi học, thứ cô học chính là y tá, trong vấn đề chữa trị bằng thức ăn cô cũng biết một ít. Nấu canh nên cần thêm chút thời gian, còn đồ ăn khác đều đã làm xong rồi. Cô thăm dò được từ nhóm người giúp việc, Hoặc Minh Dương thích ăn đồ có vị nhạt một chút, mà cô lại thích ăn cay, còn là kiểu mà không cay thì không thoả mãn, không cay thì ăn không thấy ngon chút nào. Vừa rồi cô đề nghị cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương, nên đồ ăn đều dựa theo khẩu vị của anh mà làm, nên không còn cách nào khác cô chỉ đành chuẩn bị thêm tương ớt, lát nữa ăn cơm thì chấm với đồ ăn. Trong nhà bếp người giúp việc đang nấu đồ ăn, Diệp Tĩnh Gia gọi cho chị Tiết, bởi vì toàn bộ nhà họ Hoắc, cô hỏi chuyện gì liên quan tới Hoắc Minh Dương thì họ đều không có phản ứng chút gì với cô, cũng chỉ có duy nhất một mình chị Tiết lớn tuổi hơn mới đồng ý trả lời vấn đề của cô. Từ trong miệng chị Tiết cô biết được một ít chuyện có liên quan tới Hoắc Minh Dương, cũng không tính là gì nhưng cũng có cái để phòng ngừa chọc giận anh. Chị Tiết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia làm đồ ăn, trên mặt lộ ra tươi cười: “Không nghĩ tới cô chủ cả lại có thể biết làm đồ ăn. Hiện tại các cô gái biết nấu ăn thì không nhiều lắm, càng sinh ra trong chỗ tốt một chút thì chính là mười ngón tay không dính chút nước xuân, bởi tất cả đều muốn làm móng tay hết”. Nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia cười cười. Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Diệp Tĩnh Gia đi ra gọi mẹ Hoắc một tiếng, hôm nay cô sẽ cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương. Sắc mặt của mẹ Hoắc tốt hơn rất nhiều rồi, tuy bà ấy chọn ra một cô vợ trẻ cho con mình nhưng cũng may không có chọn lầm người. Trong phòng làm việc, trên đùi Hoắc Minh Dương vẫn đặt quyển sách như cũ, Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quyển sách trên đùi anh mở ra, nhưng không nhìn thấy số trang đang lật qua, càng nhìn không rõ anh đang xem sách gì. Ở chung với anh, cô phải thích nghỉ với kiểu ánh sáng như vậy. Lúc Diệp Tĩnh Gia vào cửa liền bưng đồ ăn để trên mặt bàn: “Ăn cơm đi”. Đồ ăn trên bàn, Hoắc Minh Dương thấy rất rõ ràng toàn là đồ anh thích. Xe lăn của anh hơi hoạt động, tiến lại trước bàn. Diệp Tĩnh Gia lấy ra khăn tay ẩm: “Lau tay trước đi rồi hãy ăn”. Lúc học cách chăm sóc người khác, cô cũng liền được thực tập, nên bây giờ cũng có chút kinh nghiệm, lúc cô chăm sóc Hoắc Minh Dương, tất cả đều rất hoàn hảo. Hoắc Minh Dương hơi nheo nheo lại con ngươi, nhận khăn tay ẩm ướt, chà xát xong thì bắt đầu cầm đũa ăn cơm. Ăn rất ngon, nhưng hương vị không giống như chị Tiết làm bình thường cho anh ăn, trong thức ăn có thêm vị Hồi Hương. Anh nhai nuốt xong thì chỉ ăn đúng một khối nhỏ, sau đó không ăn tiếp nữa. “Không ăn được sao?” Thấy anh không gắp thức ăn nữa, Diệp Tĩnh Gia có hơi lo âu, có phải anh lại nổi giận không? Chỗ này ánh sáng yếu ớt, cô không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh. Thật lâu sau, Hoắc Minh Dương mới mở miệng nói: “Đồ ăn này là do cô làm?” “Ừm. “Cũng không khó ăn lắm”. Hoắc Minh Dương hờ hững nói ra mấy chữ này. Còn đối với Diệp Tĩnh Gia lại như trút được gánh nặng. Thấy Hoắc Minh Dương lại gắp đồ ăn nữa, cô cũng yên tâm cầm bát lên, gắp một đồ ăn xong thì chấm một chút vào đĩa nhỏ tương ớt mà cô đã chuẩn bị, đưa vào miệng ăn thôi.