Chương 14: Mẹ biết cô kết hôn với Hoắc Minh Dương “Được rồi, mấy người đều là người một nhà, tôi chỉ là người ngoài thôi. Tôi đi là được đúng không?” Diệp Thiến Nhi tránh khỏi tay của Diệp Bách Nhiên, giọng điệu hờ hững nhưng bên trong sắc bén khiến người nghe cảm thấy đau xót. Hà Thúy Mai giơ tay với lấy cái túi ở trên bàn cạnh giường, gọi Diệp Thiến Nhi: “Thiến Nhi, dì biết cháu quan tâm đến dì, biết dì ốm nên đã đặc biệt tới bệnh viện thăm dì. Cuối tuần này, dì phải ở lại bệnh viện, công ty của bố cháu rất bận rộn, lại phải đến chăm sóc dì. Thế nên, cuối tuần này không thể quan tâm tới cháu được, trong thẻ này có ít tiền, cháu hãy mua chút đồ ăn ngon, tự chăm sóc lấy bản thân nhé”. Thấy Hà Thúy Mai cầm lấy một cái thẻ đưa cho cô ta, Diệp Thiến Nhi vui sướng nói: “Thế này được rồi”. Sau khi nhận lấy thẻ, Diệp Thiến Nhi liếc nhìn Diệp Bách Nhiên: “Chờ đến khi có thời gian, tôi và ông cùng nhau xét nghiệm DNA, tôi nghi ngờ ông không phải là bố ruột của tôi”. Hà Thúy Mai lo lắng bạn gái của Hoắc Minh Vũ đang ở bên ngoài, chỉ muốn nói gần nói xa một chút, bà không định khiến cho chuyện này rắc rối thêm nên gọi điện thoại cho Hoắc Minh Vũ. Nhân lúc Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài mua hoa quả cho bà, Hà Thúy Mai đã gọi điện thoại. “Minh Dương à, con vẫn đang đi công tác hả? Tối này, con có thể đến đón Tĩnh Gia về nhà không?” Hoắc Minh Vũ giống như quả bom phát nổ, hét vào trong điện thoại: “Cô ta cũng không phải là không có chân, cũng không phải không biết tự tìm cửa nhà họ Hoắc để mà về”. Hà Thúy Mai bị hét lên, trong chốc lát không biết phải nói cái gì, chân thành nói: “Tĩnh Gia là vợ của con. Con tan làm thuận tiện đón nó về cũng không phải là chuyện gì khó khăn mà. “Cô ta không phải là vợ của tôi! Cô ta là vợ của anh trai tôi, là chị dâu của tôi”. Hoắc Minh Vũ lại hét vào điện thoại sau đó lập tức cúp máy. Hà Thúy Mai nắm chặt điện thoại di động trên tay, giống như bị sét đánh trúng, con gái của bà được gả cho con trai lớn của nhà họ Hoắc, là người bị liệt phải ngồi trên xe lăn Hoắc Minh Dương. Khi Diệp Tĩnh Gia xách hoa quả về phòng thì thấy mẹ vẫn đang ngồi không nhúc nhích. Diệp Tĩnh Gia đặt túi hoa quả xuống, khó hiểu nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ à, mẹ làm sao vậy?” Nghe được tiếng của Diệp Tĩnh Gia, Hà Thúy Mai xúc động đi xuống giường, kéo lấy tay của Diệp Tĩnh Gia: “Tĩnh Gia, con nói cho mẹ biết, Minh Vũ nói chồng của con không phải cậu ta mà là Hoắc Minh Dương có đúng không? Con nói cho mẹ là Minh Vũ đang nói dối mẹ đi”. Nhìn thấy mẹ kích động như vậy, cô vội vàng đỡ lấy mẹ, nhìn hai mắt của mẹ dường như còn có nước mắt, cô không thể nói được gì hơn nữa. Nếu như mẹ đã hỏi như vậy thì xác định là Hoắc Minh Vũ không nói dối bà. Diệp Tĩnh Gia không định lừa dối mẹ mình nữa, nhưng mà mẹ cô không thể chịu đựng được kích thích nên cô không biết phải nói thế nào cho tốt. Thấy Diệp Tĩnh Gia không nói gì tức là đã ngầm thừa nhận, Hà Thúy Mai khóc to lên: “Đều là do mẹ! Mẹ đã tự mình đẩy con vào trong cái chỗ chết đó. Đều do mẹ đã sai lầm, do mẹ không tốt, tại sao cứ bắt còn gả vào nhà họ Hoắc cơ chứ…” Bà càng nói càng khóc không thành tiếng, trong lúc đó, trên mặt của Hà Thúy Mai lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, tay giữ chặt nơi trái tim. Mẹ bị dọa cho sợ hãi trở nên có chút kích động. Hà Thúy Mai nắm chặt cổ tay của Diệp Tĩnh Gia: “Mẹ không cho phép con quay về nhà họ Hoắc, nếu không mẹ sẽ chết luôn tại đây”. Cô vội vàng đồng ý với mẹ, cô sợ hãi và sốt ruột đến hốc mắt đỏ hết lên: “Vâng, con không có về nhà họ Hoäc, không về nhà họ Hoắc đâu”. Cho dù cô đã đồng ý không trở về nhà họ Hoắc nữa nhưng Hà Thúy Mai vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cô, không chịu buông ra. Chú Diệp vừa mới trở về công ty, cô định gọi điện thoại cho chú Diệp lại đây với mẹ, có lẽ mẹ sẽ bình tĩnh hơn. Bác sĩ đi vào kiểm tra thân thể của mẹ cô xong xuôi thì dặn dò không được để cho mẹ cô kích động thêm một lần nữa.