Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 77 : Anh kiêu của tôi là anh kiêu của tôi

"Đi thì đi." Lâm Khiết Vy giả vờ nói như vậy, xoay người đi vài bước, nhưng nhân lúc phó hiệu trưởng lơ là, đột nhiên xoay người chui qua bên cạnh phó hiệu trưởng, mở cửa phòng của hiệu trưởng xông vào. "Này! Cô quay lại cho tôi! Dám quấy nhiễu hiệu trưởng!" Phó hiệu trưởng chạy vào theo, kéo lấy cổ áo Lâm Khiết Vy từ phía sau. Hiệu trưởng cầm kính lão, kinh ngạc nhìn hai bọn họ. Phó hiệu trưởng cướp lời trước: “Ngại quá hiệu trưởng, tính tình học sinh này kỳ lạ, tôi sẽ bắt cô ta chịu trách nhiệm." Lâm Khiết Vy nở nụ cười xấu hổ với hiệu trưởng, vội nói: "Hiệu trưởng, là em! Lâm Khiết Vy!" Phó hiệu trưởng rất muốn tát chết nữ sinh cả gan làm loạn này, thuận tiện mắng cô một câu, ai quan tâm cô là Khiết Vy Đan Vy nào đó, hiệu trưởng sẽ không để ý tới cô. Tuyệt đối không ngờ tới, hiệu trưởng nghe thấy cái tên này, nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Khiết Vy, lập tức đứng bật dậy, vô cùng kích động đi tới dùng lực nắm lấy tay Lâm Khiết Vy, lay động trên dưới, vừa nhìn là biết vô cùng kích động. "Ai da ai da, bạn học Vy à, nhìn thấy em thật sự rất vui, quá vinh hạnh rồi!" Đột nhiên phát hiện cổ áo của Lâm Khiết Vy còn bị phó hiệu trưởng nắm lấy, đã kéo biến dạng, ông ta lập tức trừng mắt quát: “Ông làm gì thế? Làm gì mà nắm lấy áo của bạn học Vy người ta? Phó hiệu trưởng là người không biết lễ nghi như thế sao? Mau buông bạn học Vy ra!" Cả người phó hiệu trưởng đã mơ hồ, ngổn ngang trong gió, ngây ngốc buông Lâm Khiết Vy ra, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng bị hiệu trưởng ghét bỏ vẫy tay, bảo ông ta ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, ông ta còn nghe hiệu trưởng cung kính cười hỏi Lâm Khiết Vy: “Bạn học Vy, lúc tới có mệt không? Muốn uống chút gì không? Tôi tự mình lấy cho em." Phó hiệu trưởng vô tri vô giác bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, cả người đều đã hoài nghi bản thân rồi. Cảm giác nhân sinh như tới địa ngục, không sống được! Ông ta là ai, ông ta đang ở đâu, có phải là ông ta không cẩn thận đuổi nhầm người rồi không? Trời đất xoay chuyển. Trên ghế sô pha dài trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Lâm Khiết Vy đang ngồi trên đó. "Bạn học Vy, nào, đây là nước lọc của em." Hiệu trưởng thực sự tự rót nước cho Lâm Khiết Vy, vô cùng cung kính đưa tới. "Cảm ơn hiệu trưởng." “Ai da, bạn học Vy khách sáo quá rồi, em là cứu tinh của trường chúng ta, trường học chúng ta có thể phát triển huy hoàng hay không đều trông cậy vào một viên gạch bạn họ Vy đóng góp!” Vẻ mặt hiệu trưởng từ ái, ngồi bên cạnh, cười tít mắt nhìn Lâm Khiết Vy, giống như đang nhìn thần tài của mình. Lâm Khiết Vy không ngốc, trong tay cô nắm tin Mạc Lâm Kiêu quyền góp, chẳng khác nào nắm quyền nói chuyện, cô không vội, cô dùng bộ dạng thản nhiên thiên hạ thái bình, không nói nhiều một chữ, mà bưng nước lọc lên, chậm rãi uống. Quả nhiên hiệu trưởng không nhẫn nại được, xoa tay, nở nụ cười tươi như hoa: "Bạn họ Vy à, chúng ta nói chuyện này trước đi, thế nào, có tiến triển gì không?" Vậy thì nói về chuyện này trước đã! Lâm Khiết Vy đặt chén trà xuống, nở nụ cười tràn ngập tự tin: "Em không phụ sự mong đợi của mọi người, đã lấy được chút tiến triển." "Ai da, tốt quá rồi!" Đôi mắt của hiệu trưởng lập tức tỏa sáng, kích động tới mức đã đứng dậy, cảm thấy mình hơi thất thố, lại cười ngượng ngùng ngôi xuống. "Tôi biết mà, chỉ cần bạn học Vy ra tay, nhất định sẽ mã đáo thành công! Có phải chủ tịch Kiêu đã đồng ý quyên góp cho trường học chúng ta rồi không?" Trong mắt Lâm Khiết Vy lóe lên chút giảo hoạt: "Đúng vậy, em phế đi sức chín trâu hai hổ, nói tới mức miệng đắng lưỡi khô, mới khuyên được anh ta đồng ý quyền góp xây dựng tòa nhà cho chúng ta..." %3D Hiệu trưởng vui vẻ tới mức lộ rõ hàm răng. "Chẳng qua..." Vừa chuyển lời như vậy, hiệu trưởng sợ tới mức gương mặt xanh mét, lo lắng truy hỏi: "Chẳng qua cái gì?" "Haizz! Sao lại không đúng dịp như vậy?" Lâm Khiết Vy làm như thật nói, giống như không liên quan tới cô: “Ngày đó anh Kiêu của em tới trường học xảy ra chút chuyện, khiến anh Kiêu của em vô cùng khó chịu." Cô cố ý nghiến răng nói bốn chữ "anh Kiêu của em", nói cho hiệu trưởng nghe. Nghe xem, em và Mạc Lâm Kiêu kia thân thiết cỡ nào, đều đã xưng anh gọi em rồi! Dù sao ở trong mắt hiệu trưởng, Mạc Lâm Kiêu là nhân vật cao không với tới được, ông ta sẽ không biết được mối quan hệ thật sự giữa cô và Mạc Lâm Kiêu. Nếu để hiệu trưởng biết Mạc Lâm Kiêu coi cô như động vật, không có một chút thương hại và đồng tình nào, có lẽ hiệu trưởng sẽ điên mất. Quả nhiên hiệu trưởng nghe cô gọi thân thiết như thế, cơ thể hơi run run, đôi mắt nhìn về phía Lâm Khiết Vy, đã có thêm tín ngưỡng. Theo lời đồn Mạc Lâm Kiêu không gần nữ sắc, chưa bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào có thể tới gần người, nếu cô gái này có thể tới gần Mạc Lâm Kiêu, vậy không phải người đơn giản. "Bạn học Vy, mong em chỉ rõ, rốt cuộc trường học chúng ta có chuyện gì, mà khiến chủ tịch Kiêu không vui? Chúng tôi nhất định sẽ thay đổi!" "Phó hiệu trưởng vừa mới ra ngoài kia, lúc anh Kiêu của em tới trường điều tra nghiên cứu, vừa khéo đuổi học em." Lâm Khiết Vy nói xong thì nhìn thẳng vào hiệu trưởng, trên mặt không có một chút để ý và khẩn trương. Mà thực ra, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, tim đập nhanh như trống lắc. Hiệu trưởng nghe xong lời Lâm Khiết Vy nói, trợn tròn mắt khoảng nửa phút, mới tiêu hóa được hàm nghĩa trong lời nói của cô. Chơi trò gì thế? Người quen của Mạc Lâm Kiêu bị đuổi sao? Đây không phải là đang nói đùa đúng không? Hiệu trưởng lắc mạnh đầu: "Bạn học Vy, không phải là em đang đùa đấy chứ? Sao trường học chúng ta có thể đuổi em được?" Lâm Khiết Vy chẳng quan tâm lắm, dùng tay nhẹ nhàng gãi trán, lạnh nhạt nói: "Thực ra cũng không sao cả, đuổi thì đuổi, nhưng mà vì sao lại cứ chọn ngày anh Kiêu của em tới, giống như đang thị uy với anh Kiêu của em, đương nhiên là anh ấy không vui rồi." Hiệu trưởng trợn to mắt: "Sao có thể nói không sao cả? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ! Sinh viên ưu tú giống như bạn học Vy, có phải đám lão già cổ hủ trong trường bị hồ đồ hay không, sao có thể đuổi học em được? Kỳ cục!" Lâm Khiết Vy diễn thành nghiện, làm bộ làm tịch khoa trương nói: "Ai da, tối hôm đó anh Kiêu của em tức giận tới mức đập bàn, nói là muốn em lập tức chuyển trường, bảo em tùy ý chọn lựa trường đại học trong thành phố, em chọn trường đại học sư phạm trước rồi. Em tới đây là muốn nói xin lỗi với hiệu trưởng, em thấy em đến đại học sư phạm học, anh em sẽ quyên góp cho trường này rồi. Nhiệm vụ mà hiệu trưởng cho em, em không thể hoàn thành được. Tính tình của anh Kiêu nhà em rất thối, thần là thầy cũng nghe được một ít. Chậc chậc, đúng thật là nổi giận lên, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, à... Không, là tai họa ngập đầu!" Mở miệng một tiếng anh Kiêu của em, nói vô cùng thân thiết như vậy, nếu Mạc Lâm Kiêu ở đây, sẽ khinh thường cho mà xem. Hiệu trưởng bị đả kích tới mức sửng sốt, không chỉ gương mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn huyết sắc, tay không nhịn được run rẩy, nếp nhăn trên gương mặt không ngừng run rẩy theo, sốt ruột tới mức những lời sau đó đều đã lắp bắp rồi.