Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 397 : Anh quan tâm sẽ bị loạn

"Lập tức về nước bằng chuyên cơ riêng." Mạc Lâm Kiêu vừa nhanh chóng thoát ra lên xe vừa truyền đạt mệnh lệnh." Từ khắp người anh tản ra khí lạnh lẽo đáng sợ có thể so với la sát. Một giờ sau, Mạc Lâm Kiêu ngồi ở chuyên cơ màu xanh bay qua đường bay, đã cất cánh. "Hạ Dịch Sâm, tao phải giết mày" Có thể trắng trợn cướp đi người của Mạc Lâm Kiêu, cũng chỉ còn lại Hạ Dịch Sâm kia. Thằng bỉ ổi kia, tâm tư xấu xa đối với Lâm Khiết Vy vẫn luôn chưa từng buông bỏ. Mạc Lâm Kiêu con ngươi chim ưng híp mắt, nhìn thấy tầng mây ở ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên từng đợt sợ hãi. Nắm chặt nắm tay, cũng nhịn không được có chút rùng mình. "Cậu Mạc, điện thoại mới, còn có mời ngài nhìn xem tin tức trong nước mới nhất." Thuộc hạ đưa điện thoại qua, mở tin tức ra, chỉ nhìn liếc mắt một cái thì cả khuôn mặt liền đen lại. Đơn ly hôn! Truyền thông uy tín tuyên bố Lâm Khiết Vy đưa ra đơn li hôn, lí do là tình cảm bất hòa. Tình cảm bất hòa? Đầu óc Mạc Lâm Kiêu nổ ong ong, trước mắt một trận chóng mặt. Không dễ dàng mới bình tĩnh lại, giọng anh đanh lại: "Nhanh phong tỏa truyền thông, đồng thời chặn tất cả bình luận liên quan, không tiếc mọi giá phải trả Thuộc hạ sợ tới mức gật đầu, chạy nhanh đi làm. Tiếp đó Mạc Lâm Kiêu nhận được một tin nhắn, mở ra vừa thấy là một bức ảnh, Bên trong tấm hình là Hạ Dịch Sâm bên trên trần trụi ôm Lâm Khiết Vy ở trên đùi hôn môi. Mạc Lâm Kiêu trong lòng đau đớn, giây tiếp theo điện thoại mới lại bị anh ta bóp nát. "Hạ Dịch Sâm, cái thắng bỉ ổi. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mày" Trên máy bay người đàn ông bộc phát tiếng gầm gừ nổi giận. Bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên cậu Mạc thất thố như vậy. Trần Kiệt khó có được cảm giác ngủ nướng, xoa đầu tóc rối bời, chậm rì rì mà đi xuống lầu. Gần đây vì dưỡng thương, anh ta đều ngủ ở trên lầu của Nam Cung Hào, "Thế nào rồi, có tin tức gì không?" "Bất động sản dưới tên Hạ Dịch Sâm quá nhiều, trước mắt vẫn chưa có manh mối." "Vậy thì kiểm tra từng cái một, nếu không được thì cứ cố gắng lên!" Nghe thấy tên Hạ Dịch Sâm này, Trần Kiệt mày nhảy dựng: "Chuyện gì liên quan Hạ Dịch Sâm? xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Hào luống cuống, quay mặt nhìn Trần Kiệt, há miệng thở dốc không hé răng. Trần Kiệt nhìn kỹ biểu cảm lo lắng muốn nói lại không của anh ta, không hiểu liền cảm thấy lo sợ bất an, truy hỏi: "Nói đi. Câm rồi à? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Hào vành mắt dần dần đỏ, thanh âm nức nở nói: "Là tôi không làm tốt, không bảo vệ được cô ấy." Trần Kiệt mặt tái nhợt: "Cô ấy? Là ai? Lâm Khiết Vy sao?" Nam Cung Hào gật đầu: "Tối qua ở dưới lầu viện nghiên cứu y dược Mạc Thiên, cô ấy bị người ta bắt đi, đến nay không có tin tức." Trần Kiệt một quyền đánh lên mặt của Nam Cung Hào. "Cái đồ ngu xuẩn này." Nói xong, Trần Kiệt đã chạy ra ngoài. Nam Cung Hào xoa xoa gương mặt biến xanh, đuổi theo: "Trần Kiệt. Anh quay lại đi. Anh cần tịnh dưỡng." Trần Kiệt đã ngồi ở trên xe, chạy xe ra khỏi biệt thự Mạc Vũ. Hai giờ sau, cả thành phố đều bị cuốn vào một cuộc chạy đua. Rất nhiều ngã tư đường bị cảnh giới nghiêm, ô tô từng chiếc đều bị kiểm tra, sân bay dừng hoạt động, nhà ga dừng chuyển động. Trần Kiệt tập hợp tất cả thuộc hạ, thêm thuộc hạ của ta nữa, vô số người đang tìm người. Trần Kiệt mang đội ngũ xâm nhập bất động sản dưới tên của tập đoàn Hạ Thức, dáng vẻ giống như thổ phỉ. Anh ta còn mang theo vũ khí sáng chói hễ có người ngăn cản, Trần Kiệt đều giống như Diêm Vương trực tiếp đem người đó đá bay. "Khụ khụ Khụ." Trần Kiệt tựa trên ô tô, ho khan mãnh liệt, quần áo bảo hộ màu đen có vài mảnh ẩm ướt. "Anh kiệt, Trên người anh có máu." Một thằng em cẩn thẩn phát hiện ra không bình thường, kinh sợ kêu lên. Trần Kiệt dùng giấy lau máu bên miệng, quát: "Câm miệng, lo chuyện bao đồng, ông đây không sao" "Anh Kiệt, nếu không anh nghỉ ngơi chút đi, mấy nơi phía sau mấy người chúng em đi là được rồi." "ít nói nhảm, đi" Trần Kiệt tiến vào trong xe, dùng tay chạm lên vị trí vết thương rớm máu, âm thâm hít sau mấy hơi rồi từ từ nhắm mắt. Không chú ý thân thể và đau đớn của bản thân, bây giờ đầu óc anh hoàn toàn đều là Lâm Khiết Vy. Anh cực kì lo lắng, trong lòng bất ổn. Lúc Trần Kiệt dẫn người đuổi theo Hạ Dịch Sâm đến biệt thự bên biển của Hạ Dịch Sâm. Gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt như tờ giấy. "Anh Kiệt, phía trước có rất nhiều người có vũ khí ngăn cản chúng ta." Trần Kiệt đột nhiên mở to mắt: "Vậy đúng rồi, chính là nơi này. Lâm Khiết Vy nhất định bị giam giữ ở đây, tấn công cho tôi." Người hai bên ở bên ngoài cửa chính của biệt thự triển khai đối chiến, có thể so với bắn nhau trong phim ảnh. Ở trong phòng khách nhìn thấy Lâm Khiết Vy xem kênh y học, nhìn ra bên ngoài nói thầm: "Vì sao có tiếng nổ?" Mắt xem xét vệ sĩ ở bên ngoài bày thế trận chờ quân địch, như thể sắp đối mặt với kẻ thù. Hạ Dịch Sâm ở trên lầu nghỉ ngơi, sửng sốt được người đỡ xuống dưới, trên cánh tay vẫn còn treo kim tiêm. "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?" Lâm Khiết Vy đứng dậy, nhìn thấy Hạ Dịch Sâm suy yếu thì hỏi. Hạ Dịch Sâm yếu ớt mà liếc nhìn Lâm Khiết Vy: "Cho dù người của Mạc Lâm Kiêu tìm đến, mạng của em đang ở trong tay tôi. Em cho rằng chúng dám hành động thiếu suy nghĩ?" Lâm Khiết Vy âm thầm kích động, làm bộ như lỡ đễnh mà ngồi xuống tiếp tục xem ti vi: "Anh nếu muốn giết tôi, xin dứt khoát một chút đừng giày vò. "Em không khoét vào tim của anh là không được? Phải nói những lời khiến anh khó chịu. Em rõ ràng biết anh sẽ không làm hại em lại vì sao sẽ giết em. Anh chính là dùng em kiểm soát thái độ này của Mạc Lâm Kiêu một chút." Thuộc hạ dìu Hạ Dịch Sâm lo lắng mà thấp giọng nói: "Cậu chủ, cửa lớn nên kia không quá lạc quan. Người của Trần Kiệt dẫn theo rất nhiều, chúng ta e rằng áp chế không được." Hạ Dịch Sâm cúi đầu suy nghĩ, thở dài nói: "Chuẩn bị máy bay trực thăng dời đi." Lúc cửa chính bị đánh chiếm Trần Kiệt dẫn người xông vào biệt thự, nhìn thấy mấy cái máy bay trực thăng từ từ cất cánh. "Bọn chúng muốn chạy, điều động vệ tinh theo dõn bọn họ bay về phía nào" Trần Kiệt gào thét nhảy xuống ô tô, chạy về hướng máy bay gần nhất. Hạ Dịch Sâm dùng loa lớn nói to với Trần Kiệt: "Trần Kiệt. Mày từng bước ép sát như vậy, là ép tôi ra tay tàn ác sao? Được. nếu tôi không thể có được Lâm Khiết Vy vậy thì ai cũng đừng hòng đoạt được. Thà rằng ngọc nát chứ không nói lành. Tôi thà rằng để cô ấy chết cũng sẽ không để cô ấy thuộc về Mạc Lâm Kiêu. Nói xong, Hạ Dịch Sâm khoắt tay, một thuộc hạ đem một người phụ nữ từ máy bay trực thăng ném xuống. "Không" Trần Kiệt ruột gan muốn vỡ ra, khàn giọng gào một tiếng. Chạy như bay qua đỡ lấy người phụ nữ rơi xuống. Bang một tiếng, độ cao hơn chục mét với sức nặng của một người trưởng thành, rơi vào Trần Kiệt cả người đau nhức đồng thời ngã xuống mặt đất. "Họ Liên kia, cô không sao chứ?" Trần Kiệt miệng và mũi chảy máu, yếu ớt mà lên tiếng. Người phụ nữa ở trên người hắn ngẩng đầu lên. hung ác mà dơ tay cầm một con dao tàn nhẫn đâm vào trong cơ thể của Trần Kiệt. Cô ta căn bản không phải là Lâm Khiết Vy. Quan tâm sẽ bị loạn. Anh ta quá quan tâm Lâm Khiết Vy cho nên trong lòng đã sớm rối loạn. Nếu như anh ta chết, Lâm Khiết Vy người phụ nữa kia có thể vì anh ta rơi lệ không? "Anh Kiệt" Mấy tên thuộc hạ kêu sợ hãi, đem người phụ nữa kia đá bất tỉnh. Trên người Trần Kiệt nằm bất tỉnh nhân sự, đau lòng mà kêu. Máy bay trực thăng càng bay càng cao. Hạ Dịch Sâm nhìn xuống dưới, khóe miệng vì đạt được mục đích mà cười xấu xa: "Trần Kiệt, cái tên đầu đất" Lâm Khiết Vy bên cạnh tay bị trói, bịt miệng đã khóc không ra hơi.