Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu
Chương 365 : Lời giải thích cuối cùng của hắn
“Mạc Lâm Kiêu, anh bị thương rồi!" Áo sơ mi trắng của anh, lập tức nhiễm một mảng máu tươi rất lớn.
Trong mắt của Lâm Khiết Vy, nó vô cùng chói.
Cô ôm lấy Mạc Lâm Kiêu, thanh âm run run: "Đừng nhúc nhích, anh phải được cầm máu.
Nam Cung Hào, hộp thuốc!”
Nam Cung Hào tay run rẩy lấy ra băng gạc, một mặt giúp Mạc Lâm Kiêu bằng bó, một mặt lo lắng mà thấp giọng hỏi: “Cậu Mạc, anh thế nào?" Mạc Lâm Kiêu cảm giác thân thể nhanh chóng nóng dần lên, từng đợt máu cuộn bên trong, đầu anh thoáng lên từng tia đau đớn, chấn thương bên ngoài đã dần phát độc, hơn nữa độc lần này, quả nhiên giống với dự đoán của Nam Cung Hào, so với loại thông thường, loại này lại có vẻ mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng anh không muốn Lâm Khiết Vy lo lắng, thở sâu, có hết sức dùng giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Anh không sao, vết thương nhỏ thôi mà." Nam Cung Hào cúi đầu, cắn răng, đưa đáy mắt hơi ngấn nước kìm xuống.
Mấy chiếc siêu xe của Mạc Lâm Kiêu đã được lệnh xuất phát qua đây.
Lâm Khiết Vy đỡ Mạc Lâm Kiêu lên xe, mấy chiếc xe nhanh chóng khởi động đi.
Phùng Thiên Long hôn mê cũng đã được người của anh ta đưa lên xe, đi tới bệnh viện.
Kim Ngọc đỡ Lâm Thúy Lan run rẩy đi tới, ánh mắt Lâm Thúy Lan nham hiểm nhìn xung quanh, vừa lúc có một sinh viên mặt trắng bệch đi ngang, dò hỏi một phen, mới biết được, vừa rồi đã trải qua một trận khủng bố ám sát.
Lâm Thúy Lan nhíu mày tự hỏi.
"Là ai đã phải người tới?" Cô ta chỉ là cho người đứng trên lầu để ném đá xuống, chứ không cho người ám sát gần như vậy.
Biệt thự Mạc Vũ uy nghiêm, Lâm Khiết Vy cùng với Trần Kiệt một bên nâng Mạc Lâm Kiêu, đưa vào trong thư phòng ở lầu một và đặt anh năm xuống.
Nam Cung Hào vội vàng chen ngang qua, đem một số dụng cụ liên tiếp dùng lên người Mạc Lâm Kiêu.
Lâm Kiều Vy có chút khó hiểu: "Nam Cung Hào, tại sao không khử trùng và cầm máu cho anh ấy, mà lại dùng mấy dụng cụ đấy?”
Nam Cung Hào há miệng thở dốc, mơ hồ nói: "Nên kiểm tra toàn thân trước." Lâm Khiết Vy không hiểu làm sao, lại đến bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, phát hiện sắc mặt của anh nhợt nhạt hơn bình thường, nhưng môi lại hồng như máu, hai tay nằm lại rất chặt, có thể nhìn thấy từng mạch máu dưới lớp da.
Anh ấy đang cố gắng hết sức để kiềm chế! Chắc hẳn anh ấy hiện giờ đang rất đau? Cánh tay chỉ bị đâm mà lại bị thương nặng, còn anh lại bị dày vò như vậy hay sao? Có điểm không thích hợp.
Lâm Khiết Vy tới gần, ôn nhu hỏi: "Mạc Lâm Kiêu, anh thế nào rồi? Có phải là rất khó chịu hay không? Nếu đau anh hãy nói”
Đâu chỉ đau, mà là đau như sắp chết.
Lông mi Mạc Lâm Kiêu run rẩy, nỗ lực mở to mắt, hơi thở có chút hỗn loạn, nói: "Anh không sao, muốn nghỉ ngơi, em ra ngoài đi.”
Anh không muốn cô nhìn thấy cảnh anh sắp chết đi, bộ dạng kia rất đáng sợ.
Cho dù có chết, anh cũng phải để nó thật đẹp trong ký ức cô.
"Em sẽ chăm sóc cho anh, nếu không em cũng không yên tâm”
"Không, không được, em đi ra ngoài, anh không muốn em ở lại đây.”
Mạc Lâm Kiêu kiên quyết nói, đồng thời nhìn về phía Nam Cung Hào, Nam Cung Hào hiểu ý, thanh âm khàn khàn nói: “Cố Lâm, cô vẫn là nên đi ra ngoài, cậu Mạc hiện tại cần tĩnhdưỡng, ở đây có tôi là được.”
Lâm Khiết Vy rất không cao hứng: "Tôi cũng học y, không phải lúc trước anh cầu tôi cứu anh ấy à”
Nam Cung Hào không dám giương mắt, e sợ là đôi mắt đỏ hoe của anh sẽ để lộ cảm xúc, cắn răng nói: “Trần Kiệt, anh tiền cô Lâm ra ngoài đi." “Được.”
Trần Kiệt không nghĩ nhiều, cầm lấy cánh tay của Lâm Khiết Vy, đưa ra ngoài.
Cảnh cửa vừa đóng lại, Mạc Lâm Kiêu liền rốt cuộc cũng không chịu đựng được, phát ra thanh âm cực kỳ thống khổ, xương cốt toàn thân đều đau đớn, tra tấn đến không ngừng run rẩy, mạch máu trên trán như căng lên.
Nam Cung Hào rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt, gục xuống mặt đất: "Cậu Mạc, là tôi vô dụng, tôi thực xin lỗi anh”
Mạc Lâm Kiêu đau đến hoa mắt ù tai, thở hổn hển: "Sống chết có số...
Không trách anh.
Sau khi tôi chết, anh và Phùng Thiên Long phải đối xử tốt với Lâm Khiết Vy, đem thỏa thuận của chúng ta đi đốt hết, tài sản của tôi..
Tất cả đều giao cho Lâm Khiết Vy”
Cậu Mạc đây là đang nói những lời cuối cùng sao? Nam Cung Hào khóc rất nhiều: "Không, cậu Mạc, anh sẽ không chết, xin anh hay sống sót, kiên trì một chút, tôi đem tất cả thuốc của tôi, tất cả đều cho anh dùng”
Khi có một con ngựa chết thì những con ngựa còn lại đều sẽ rất đau buồn.
"Không, vô dụng...
Vết thương lần này rất nặng, tôi, tôi chịu không nổi, chỉ là, là có điều.." Không cam lòng.
Mạc Lâm Kiêu không nói được nữa, vành mắt cũng hơi hơi đỏ lên.
Anh trước kia chưa bao giờ cảm thấy cái mạng này của anh thật nhiên không muốn như vậy mà rời bỏ, bởi vì ở đây có người con gái mà anh thương nhớ, anh còn chưa từng kết hôn sinh con, còn chưa có sự quan trọng, chưa bao giờ tồn tại ý nghĩ ấy, nhưng hiện tại, đột nhấm nháp mùi vị yêu thương.
Thật không cam lòng! Mạc Lâm Kiêu duỗi tay, run rẩy nắm lấy Nam Cung Hào, đứt quãng mà nói: "Anh, anh về sau, đi theo cô ấy, báo vệ cô ấy, đối xử với cô ấy như cách anh đối xử với tôi." Nam Cung Hào khóc lóc gật đầu, đáp lời: "Được, tôi biết rồi, tôi nhất định làm được.”
"Còn Trân Kiệt...
Anh ta, cần anh quản lí anh ta, làm anh ta tôn trọng Lâm Khiết Vy.”
"Tôi biết, tôi biết rồi.
Cậu Mạc, còn có một ít thuốc, tất cả đều cho anh dùng, nói không chừng có thể có tác dụng.”
Mạc Lâm Kiêu há to miệng thở dốc, trên gương mặt điển trai của anh đều là vẻ mặt khổ sở: "Độc của tôi, sẽ làm tôi chết rất kinh khủng, nhất định, nhất định không được nói cho cô ấy biết hoặc nhìn thấy, được không?”
"Được, không cho cô ấy vào, đều nghe theo anh" Một đợt đau nữa lại truyền đến, Mạc Lâm Kiêu cơ hồ cản chặt răng, không muốn phát ra tiếng kêu quá lớn, khóe miệng rơi xuống một chút máu tươi, Mạc Lâm Kiêu híp nửa mắt, một lúc sau liền không còn tiếng động, chỉ là cơ thể đột nhiên co rút lại.
Nam Cung Hào sợ tới mức hồn phi phách tán, đôi tay run rẩy, đem rất nhiều thuốc chích vào cơ thể của Mạc Lâm Kiêu.
“Cậu Mạc, cậu Mạc, anh mau tỉnh lại, anh sẽ không chuyện gì, cậu Mạc, cầu xin anh.”
Trong phòng khách, bác Trần, ngày thường cả ngày đều cười nói vui vẻ, ngồi trên số pha vẻ mặt nghiêm nghị, trông rất phiền muộn.
Lâm Khiết Vy trong lòng lại nôn nao khó hiểu, ở trong phòng khách đi qua đi lại.
Trần Kiệt dựa vào cửa thư phòng, giống một vị thần cửa.
“Vì cái gì mà đưa tôi ra đây? Tôi tốt xấu gì cũng học y, vào trong xem bệnh thì sao?”
Lâm Khiết Vy trừng mắt nhìn Trần Kiệt, thật muốn lấy búa đánh lên người Trần Kiệt.
"Nhìn trình độ của cô xem, còn ở đây khoe khoang trước mặt cậu Mặc, cô bỏ cuộc đi.
Có Nam Cung Hào ở đây rồi còn cần cô làm gì? "Không cần! Hiện tại Nam Cung Hào tay nghề rất có tiến bộ lớn, "Tôi sẽ cho Nam Cung Hào biết tay” đã có thể chăm sóc tốt cho cậu Mặc.
Đến nỗi cô còn mau chóng bị đuổi đi.”
Ở trong lòng Trần Kiệt, anh ta vẫn luôn hiểu lầm Nam Cung Hào nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị tận gốc độc dược cho Mạc Lâm Kiêu, cho nên anh ta một chút cũng không lo lắng.
Hai người cũng chưa chú ý tới, bác Trần ngồi trên ghế sô pha, cùng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, bác Trần nói một câu: "Cho cô ấy vào đi”
Hai người bên kia đang giằng co, đồng thời sửng sốt.
“Bố đang nói gì vậy? Cậu Mặc tự mình ra lệnh, đưa cô ta ra ngoài, vì nhìn cô ta có chút chướng mắt”
Bác Trần đứng lên, hai mắt đỏ âu, cơ hồ gào lên: "Ta nói là cho cô Lâm vào, con không nghe thấy à?" Trần Kiệt bị dọa đến cả người lúng túng, thiếu chút nữa ngã quy.
Rất lâu anh chưa thấy bố anh nổi giận, thật giống khủng long bạo chúa, thật là khủng khiếp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
129 chương
62 chương
51 chương
25 chương