Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu
Chương 355 : Yêu em đến phát điên
Mạc Lâm Kiêu, người vừa "lỡ tay" đập vỡ một ly trà, nghe thấy thanh âm trong trẻo của Lâm Khiết Vy, sát ý vừa mới tỏa ra nồng đậm trong mắt giảm đi mấy phần.
Hạ Dịch Sâm sắc mặt tái nhợt, anh ta chưa từng nghĩ tới có một ngày, Lâm Khiết Vy sẽ nói những lời tuyệt tình tàn nhẫn như vậy với anh ta, đã thế còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Đau lòng đến không thể đau lòng hơn được nữa. Nhưng tình yêu và sự chiếm hữu đối với cô lại càng thêm mãnh liệt.
Anh ta lịch lãm cười một tiếng, kiên định nói: "Bạn trai của em là ai, sao trước giờ chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng nghe em nhắc đến, không phải là em nói dối để từ chối anh đấy chứ?"
Lâm Khiết Vy cũng bực bội rồi: "Hạ Dịch Sâm, đừng quản nhiều chuyện như vậy, anh chỉ cần biết rõ một chuyện là em đã từ chối anh là được."
"Từ chối là việc của em, còn tiếp tục thích em là việc của anh. Anh chưa bao giờ bỏ dở việc gì giữa chừng. Đã muốn đạt được thứ gì thì nhất định phải đạt được. Trước mặt bao nhiêu bạn học, anh muốn ở tại đây nói rằng cả đời này, anh đều sẽ không từ bỏ em. Đừng nói là em có bạn trai rồi, cho dù em có kết hôn, sinh con rồi, anh cũng vẫn sẽ thích em như vậy. Em có dám cùng anh đánh cược toàn bộ thời gian của cuộc đời này không? 11
Tất cả mọi người đều những lời bất chấp tất cả của Hạ Dịch Sâm làm cho kinh ngạc.
Nhất thời cả hội trường đều im lặng như tờ.
Là cả một đời đó. Hạ Dịch Sâm vậy mà lại dùng cả đời khăng khăng cố chấp với Lâm Khiết Vy, cho dù cô có kết hồn sinh con cũng không để ý!
Đây là... tình cảm cố chấp khiến người ta có biết bao sợ hãi!
Kim Ngọc tức đến cả người phát run, nước mắt bất giác tuôn rơi, nỗi tuyệt vọng trong lòng khiến cô ta như muốn chết đi.
Lâm Khiết Vy cũng bị sự cố chấp điên cuồng của Hạ Dịch Sâm dọa cho sợ hãi.
"Anh, anh điên rồi?"
Hạ Dịch Sâm đau thương cười một tiếng: "Đúng vậy, điên rồi, anh yêu em đến điên rồi."
Lâm Khiết Vy rùng mình, lùi về sau một bước, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Cô không muốn nói thêm một lời nào với Hạ Dịch Sâm nữa, thậm chí nhìn vào mắt anh cũng đều cảm thấy sởn tóc gáy. Người đàn ông này bây giờ giống như một kẻ điên cuồng không màng đến sống chết.
Lâm Khiết Vy ở trong góc hội trường ngồi xuống, Hứa Tịnh ngồi ở bên cạnh, vỗ vỗ ngực, trong lòng có chút cảm giác hỗn loạn.
"Tình cảm của Hạ Dịch Sâm đối với cậu thật sâu đậm, nhưng tại sao tớ lại cảm thấy lành lạnh vậy? Đáng lẽ tớ phải rất cảm động mới đúng.
Lâm Khiết Vy u sầu thở dài: "Anh ta điên rồi."
"Đúng vậy, đáng sợ cứ như là bị tẩu hỏa nhập ma vậy” Con ngươi Hứa Tịnh chuyển động: "Cậu nói xem Hạ Dịch Sâm liệu có thể sẽ vì yêu mà sinh hận, làm chuyện cực đoan, giống như trong tiểu thuyết viết, sẽ giam cầm cậu, biến thành tính nô?.
Khụ khụ!
Lâm Khiết Vy kinh ngạc trợn trắng mắt, vỗ lên đầu Hứa Tịnh một cái: "Cậu cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy." Hiệu trưởng ép lại tâm trạng rối bời, lên sân khấu đọc bài phát biểu khai mạc.
Đương nhiên, cũng tràn đầy nhiệt tình long trọng giới thiệu thần tài Mạc Lâm Kiêu, đáng tiếc lúc này tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu u ám như mực, cũng không thèm để ý đến hiệu trưởng, hiệu trưởng đành phải dựa vào da mặt dày của mình, tự tìm cho mình một bậc thang. Sau đó tiếp tục nói.
Hai mươi mấy vị cựu sinh viên ưu tú lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, mỗi người đều nói vài câu chúc mừng đường hoàng.
Giống như Lôi Minh nói: "Cho dù tôi có đạt được bao nhiêu thành tựu, đi đến nơi có bao xa, tôi từ đầu đến cuối luôn ghi nhớ rằng mình là sinh viên của Đại học Y. Cảm ơn ngôi trường đã bồi dưỡng nên tôi của ngày hôm nay"
Đến lượt Hạ Dịch Sâm, anh ta hướng về phía micro nhướng mày, đẹp trai phóng khoáng, vô cùng trìu mến nói: "Cảm ơn trường học đã cho tôi và cô gái mà tôi yêu nhất quen nhau. Trường học có thể nói là nhân chứng chứng kiến tình yêu của chúng tôi."
Cả hội trường bỗng im bặt.
Mạc Lâm Kiêu ở dưới khán đài thần sắc trong mắt như có mưa gió nổi lên, tức giận đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy, còn may lực tự chủ của anh rất cao, cuối cùng vẫn kìm lại được.
Nhưng trong lòng đã nghĩ ra hàng trăm phương pháp giết Hạ Dịch Sâm.
Hiệu trưởng ở bên cạnh lúng túng nói: "Haha, nào, vị tiếp theo"
Nhưng trong lòng lại vô cùng buồn phiền,chuyện gì vậy,hôm nay tên nhóc Hạ Dịch Sâm tới đây để khiến cho lễ kỷ niệm thành lập trường thêm ngột ngạt sao.
Một hồi này qua đi, tiếp theo chương trình là giới thiệu mười cựu sinh viên đạt được thành tựu xuất sắc nhất trong năm năm gần đây, tên của họ được hiển thị trên màn hình lớn, Lâm Minh và Hạ Dịch Sâm cũng có trong đó. Mạc Lâm Kiêu đã không thể ngồi yên được nữa rồi, chuẩn bị rời đi. Vốn dĩ anh không có chút hứng thú nào với loại hoạt động này, trước đây cũng chưa từng tham gia. Hôm nay có thể chiếu cố tới đây đều là vì Lâm Khiết Vy. Đang chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nghe thấy Kim Ngọc, người phụ trách chương trình rút thăm, nhắc đến tên của Lâm Khiết Vy, anh liền lại ngồi xuống.
Kim Ngọc đã chọn ra ngẫu nhiên mười người may mắn trong số các khách mời hôm nay, lên sân khấu tặng hoa cho mười cựu sinh viên ưu tú, không hiểu sao lại "trùng hợp" như vậy mà rơi trúng đầu Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy hơi do dự, bất đắc dĩ phải bước lên sân khấu, cầm một bó hoa, theo thứ tự đứng đối diện với Lôi Minh.
Đứng bên cạnh Lôi Minh, Hạ Dịch Sâm còn cong môi nói đùa: "Khiết Vy, hay là em đổi chỗ với vị bạn học này, dứt khoát tặng hoa cho anh là được."
Lâm Khiết Vy trợn trắng mắt liếc anh ta một cái, coi như không có nghe thấy.
Có thể do hôm nay Hạ Dịch Sâm phải chịu quá nhiều đả kích, ngược lại bây giờ liền tự buông thả bản thân, nhận lấy ánh mắt trợn trắng của Lâm Khiết Vy, anh ta không những không tức giận mà còn cười đến vô cùng quyến rũ.
Mạc Lâm Kiêu ngồi ở hàng đầu tiên bên dưới, nhìn hai người bọn họ đang mắt đưa mày lại, trong lòng tràn ngập lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền.
Kim Ngọc cầm lấy micro yêu kiều nói: "Xin mời các bạn học may mắn tặng hoa cho các cựu sinh viên ưu tú!" Lâm Khiết Vy chính là đợi những lời này, dứt khoát nhét bó hoa vào trong lòng Lôi Minh liền định rời đi.
Vừa định bước xuống sân khấu, Lâm Khiết Vy đột nhiên lảo đảo, đầu óc ong ong, tầm mắt liền trở nên mờ mịt.
Này, tại sao cô đột nhiên lại ở trong sa mạc?
Xung quanh không một bóng người, sa mạc màu vàng mênh mông vô tận, cô bị hun đến muốn bốc khói.
Nóng quá.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một ốc đảo. Oa. Cô muốn nhảy vào đó ngâm mình để hạ nhiệt.
Vậy còn chần chừ gì nữa, trong chốc lát cô liền bổ nhào xuống hồ, thả mình trong làn nước mát lạnh.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, Lâm Khiết Vy đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó bổ nhào về phía Lôi Minh, khiến Lôi Minh sợ đến hồn bay phách lạc, bó hoa trong tay cũng rơi xuống đất,
Hai mắt Lâm Khiết Vy mờ mịt, vừa so soạng Lôi Minh ở trong lòng, vừa bắt đầu xé quần áo của mình. Bộ dạng vội vàng không nhẫn nại kia vừa nhìn liền biết là động tình.
Biến cố này dọa sợ tất cả mọi người.
Hạ Dịch Sâm sửng sốt một chút liền phản ứng lại, tiến lên phía trước ngăn cản Lâm Khiết Vy.
Anh ta nghĩ, có chuyện gì đi nữa, cho dù có ôm, thì Lâm
Khiết Vy cũng nên ôm anh ta. Kim Ngọc cầm lấy micro gọi: "Lâm Khiết Vy! Cô quá không biết tự trọng! Ở nơi riêng tư cô có thể câu tam đáp tứ cũng không sao. Sao có thể trong trường hợp như ngày hôm nay cũng không biết kiềm thể lại như thế!
Lâm Khiết Vy như không nghe không nhìn thấy gì, vừa dựa vào người Lôi Minh, vừa dùng sức xé váy mình. Nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, Hạ Dịch Sâm vội vàng cởi tây trang xuống, chuẩn bị cởi ra che lại Lâm Khiết Vy.
Nhưng có một người còn nhanh hơn anh ta.
Giống như một cơn gió, từ dưới khán đài nhảy lên trên sân khấu, một tay đẩy Hạ Dịch Sâm ra, sau đó linh hoạt ôm lấy eo Lâm Khiết Vy, ôm cô vào trong lòng mình. Một giây tiếp theo, cả người Lâm Khiết Vy được bao bọc trong một chiếc áo khoác to. Là
Dù chỉ diễn ra trong một vài giây, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy người giống như thần tiên, Mạc Lâm Kiêu đang bảo vệ Lâm Khiết Vy ở trong lòng. Tây trang màu đen mà anh vừa mặc lúc này đang khoác trên cơ thể nhỏ bé của Lâm Khiết Vy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
129 chương
62 chương
51 chương
25 chương