Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu
Chương 341 : Cứ tiếp tục sỉ nhục
Khi hiện ra chiếc vòng ngọc xanh bích đó, nụ cười trên mặt của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên ngưng trệ, sống lưng của anh cứng đơ, nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc đó, hơi thở cũng biến mất rồi.
Lâm Khiết Vy mỉm cười tít mắt: "Lúc bấy giờ vì gom tiền chữa bệnh cho em trai tôi, không còn cách nào tôi lấy vòng ngọc của anh đem đi cầm, bây giờ tôi có tiền rồi, cuối cùng cũng chuộc về rồi. Trả cho anh."
Lâm Khiết Vy đẩy vòng ngọc qua bên Mạc Lâm Kiêu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của anh, không nghĩ rằng phát hiện vẻ mặt của người đàn ông này vô cùng khó coi, đôi mắt đen tối, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh băng.
Trong lòng của Lâm Khiết Vy thình thịch thình thịch, hơi lo sợ bất an: "Sao vậy, vòng ngọc này là giả à?"
Mạc Lâm Kiêu từ từ đưa tay, cầm vòng ngọc lên, để trước mắt nhìn qua, vẫn không nói một lời.
Trái tim của Lâm Khiết Vy treo trên không: "Là thật chứ?” Mạc Lâm Kiêu đang cúi mặt xuống từ từ ngẩng lên, lúc nhìn sang cô, đôi mắt lạnh lùng khủng khiếp.
"Cô từ đầu chuộc về đấy?"
Giọng nói trầm lặng, thấp thoáng ra sự nguy hiểm không nói rõ được.
"Từ, từ nhà Hoàng Kim.”
Xương cằm dưới của Mạc Lâm Kiêu ra sức căn chặt, gần như cắn nát hàm răng. Một thoáng chốc, tất cả đầu đuôi sự việc, toàn bộ đều liên kết lại trong đầu của anh.
Anh nở nụ cười lạnh nhạt: “Đầu của Phùng Thiên Long, là cô đánh bị thương?"
Lâm Khiết Vy giật mình.
Đột nhiên, sao lại nhắc đến vụ này rồi?
“Ở, chắc, là vậy. Cái này cũng không thể trách tôi, tình hình lúc đó hơi phức tạp, tôi cũng là không còn cách nào?
Bàn tay của Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng chuyển động vòng ngọc, ánh mắt lạnh như băng: “Vì cô, Phùng Thiên Long và Tề Việt đánh nhau?”
Nghe thấy lời này, nhịp tim của Lâm Khiết Vy càng run mạnh.
Trời ạ, sao việc này cũng phải bị truy cứu?
"Chuyện này, tôi cảm thấy cũng không thể trách tôi, là Tề Việt đó có bệnh, tôi cũng không quen biết anh ta, mà anh ta muốn ức hiếp tôi. Sao anh biết những chuyện này?"
Bàn tay đang cầm vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu, kiềm chế không được hơi run rẩy. Nên là, từ đầu đến cuối, người mà Phùng Thiên Long thích, thật ra thì không phải là người khác, mà là Lâm Khiết Vy!
Khoảng khắc nhận ra rõ sự thật này, anh thật sự muốn huỷ đi cả thế giới.
Cho dù anh cố gắng kiềm chế lại rồi, nhưng hơi thở càng lúc càng gấp rút, một ngọn lửa nhảy loạn xạ trong lòng ngực, hầu như muốn phun trào ra.
Cạch một tiếng!
Vòng ngọc bị anh bóp thành hai khúc. "A! Anh làm gì vậy? Sao anh làm gãy vòng ngọc đẹp thế kia rồi? Đồ mắc như vậy, ở kìa... nên làm sao đây?
Lâm Khiết Vy vô cùng xót xa, nghe nói vòng ngọc này đáng giá mấy chục tỷ đấy. Mạc Lâm Kiêu nhẹ giọng cười tà, đáy mắt lướt qua toàn vẻ lộn xộn, đưa tay lên, cầm vòng ngọc vứt thật mạnh xuống đất.
Rì rào!
Vòng ngọc vỡ thành vô số mảnh,
Lâm Khiết Vy kinh ngạc trừng to mắt.
"Anh, anh đây là làm cái gì chứ? Đang yên lành, tại sao phải..."
"Đồ của tôi, tôi thích xử lý sao thì xử lý thế đó.” "Nhưng mà... được thôi, tuỳ anh”
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên đứng dậy, dang cánh tay ra, nắm lấy áo của cô kéo cô về phía bàn ăn, Lâm Khiết Vy hoàn toàn không có phòng bị, toàn thân rất thảm tệ nằm trên bàn, cũng may không có đụng tới chén đĩa.
Ánh mắt lạnh lùng u ám của anh đưa lại gần nhìn cô, từng chữ từng câu: “Cô chơi khá hay đấy, khuấy động toàn thế giới này sắp long trời lở đất rồi” Người anh em tốt của anh, cháu trai của anh, từng người một đều bị cô chơi xỏ trong lòng bàn tay, bao gồm bản thân anh, cũng gần như "Anh nói gì, sao tôi nghe không hiểu”
Người này đột nhiên nổi điên gì chứ, trả vòng ngọc lại cho anh, anh lại còn nổi trận lôi đình. "Việc tới bước này rồi, cô còn giả khờ. Rốt cuộc cô muốn gì?
Tiếp cận tôi, mục đích là gì?”
Muốn anh chết? Vậy tại sao có còn phải cứu anh, quan tâm anh?
Lâm Khiết Vy cũng nổi giận rồi, muốn đấy tay anh ra, đẩy không được: “Tôi tiếp cận anh? Nếu như không phải vì tiền phẫu thuật của em trai, anh tưởng tôi muốn có quan hệ với anh à? Anh tưởng làm người tình của Mạc Lâm Kiêu anh đây, là việc rất là vinh dự sao? Nếu như có thể tôi sớm thì đã muốn kết thúc mối quan hệ sỉ nhục như vậy rồi, rời anh thật xa kìa.”
Trong lòng của Mạc Lâm Kiêu bỗng đau nhói, buông cô ra, Lâm Khiết Vy chao đảo ngồi lại về vị trí cũ lấy tay xoa chỗ bị anh năm đau.
Mạc Lâm Kiêu cúi mặt xuống, hoãn lại một hồi, nhói đau chết người trong lòng đó mới được qua đi, anh bỗng hiểu được, mục đích của cô tiếp cận anh là gì rồi.
Tấn công trái tim anh!
Anh nở nụ cười thê lương: "Có được làm, chơi rất lớn, có thủ đoạn, có bản lĩnh, gần như là thành công rồi.”
Nói xong, Mạc Lâm Kiêu quay người rời đi. Lâm Khiết Vy lớn tiếng hét lên: "Mạc Lâm Kiêu anh đứng lại!
Anh nói rõ, anh rốt cuộc là có ý gì? Tôi trả anh vòng ngọc, rồi sao, còn đắc tội anh nữa à?" Mạc Lâm Kiêu không có xoay người lại, đứng quay ngược lại với cô, lạnh lùng nói rằng: “Làm người tình của tôi rất sỉ nhục à? Vậy thì... cứ tiếp tục chịu sỉ nhục đi”
Nói xong, Mạc Lâm Kiêu đi thẳng lên lầu, về phòng của anh, cửa phòng bị anh đóng lại thật mạnh, chấn động khiến cả biệt thự lắc lư.
"Khốn khiếp, đây đều là gì với gì chứ, đúng thật khốn nạn mà."
Lâm Khiết Vy không hiểu chuyện gì, thật sự muốn đập vài cái đĩa trút giận.
Đột nhiên anh nhắc tới Phùng Thiên Long và Tề Việt, trong là đây chắc chắn có hiểu lầm gì đó, không được, cô vẫn phải nói rõ với anh, nếu không thì tự nhiên vô cớ bị anh mài giũa một trận, cái này gọi là chuyện gì chứ.
Không bao lâu, Mạc Lâm Kiêu thay một bộ quần áo, nhanh chóng xuống lầu.
Lâm Khiết Vy mau chóng bưng một chén thuốc y học cổ truyền theo qua đó: "Anh Kiêu, nên uống thuốc rồi"
Bước chân của Mạc Lâm Kiêu khựng lại, nhìn cô chằm chằm, lại nhìn cái chén mà cô giơ lên, lạnh lùng cười một tiếng: "Có thể không cần diễn nữa rồi.”
Lâm Khiết Vy có chút không biết nói sao: “Mặc dù có hiểu lầm gì, cũng không ảnh hưởng đến việc uống thuốc, hãy uống thuốc trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói" Cô đưa chén thuốc tới trước mặt anh, Mạc Lâm Kiều nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, đưa tay lật đổ cái chén, một chén thuốc toàn bộ đều đổ hết trên áo của cô, cái chén rơi xuống đất đập vỡ rồi.
"A!" Thuốc nóng phỏng khiến Lâm Khiết Vy run nhẹ. "Tôi không cần sự giả tạo của cô." Mạc Lâm Kiêu để lại câu nói lạnh nhạt này, bước chân như gió đi ra ngoài rồi.
Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn bộ dạng thê thảm của mình, lời thô tục chửi mắng chuyển hết vài vòng bên miệng.
"Mạc Lâm Kiêu, tôi lo cho anh nữa, thì tôi theo họ của anh! Khốn kiếp, anh bệnh chết mới tốt!" Nếu không phải nội thương lần này của anh là vì cứu cô, cô cũng sẽ không quan tâm anh như thế, ở hiền chẳng gặp lành.
Tuy quyết tâm không lo cho anh nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn là dùng điện thoại nội bộ gọi cho bác Trần, đem chuyện Mạc Lâm Kiêu nổi giận đi ra ngoài, không có uống thuốc, đơn giản nói với bác Trần, hi vọng tối nay bác Trần chuẩn bị một phần thuốc y học cổ truyền khác, đợi Mạc Lâm Kiêu về uống.
"Tôi đúng là khờ mà, mặc kệ anh uống thuốc hay không? Lâm Khiết Vy lẩm bẩm, lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Ngâm mình trong bồn tắm, nhưng cô không thể nào yên ổn lại được.
Sự việc của tối nay, đâu đâu cũng có vẻ kỳ lạ. Nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Mạc Lâm Kiêu, đáy lòng của cô thấp thoáng nỗi bất an và khó chịu.
Hình như... có cái gì rời xa cô rồi.
Vài chiếc xe hạng sang dừng ở ngoài cửa quán bar Màn Đêm.
Một đám vệ sĩ bảo vệ Mạc Lâm Kiêu oai phong lẫm liệt bước vào quán bar.
Tối nay trong quán bar dẹp sạch, một người khách cũng không có.
Vừa đi vào, thì nhìn thấy trước quầy bar, Phùng Thiên Long cô đơn ngồi đó, đang tự rót tự uống. Anh ta từ từ quay mặt lại, giơ ly rượu lên, cười tà nói rằng: "Tôi cảm thấy tối nay anh sẽ đến, hai anh em chúng ta, vẫn hiểu nhau như thế
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
129 chương
62 chương
51 chương
25 chương