Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 339 : Thời khắc chính thức đối lập nhau

Lâm Khiết Vy vô cùng vui sướng: "Thật ạ, hiệu trưởng thật đúng là dám nói dám làm." "Bạn học sinh, thầy là đại biểu trường học gửi lời cảm ơn chân thành tới em lần nữa. Hai tấm thư mời ngày thành lập trường hôm nay sẽ gửi qua cho em" "Vậy em cảm ơn Hiệu trưởng." Lâm Khiết Vy mỉm cười tới nỗi mặt mày cong cong, sáng như sao trời, khi ánh nắng hắt xuống vậy mà lại tản ra một loại hương thơm vô cùng say lòng người. Trương Đại Bảo thấy mà ngẩn ngơ, giật nhẹ quần áo bố anh ta, nhỏ giọng nói: "Cái cô gái ngu ngốc này đúng là rất đẹp, bố, không được để cô ấy làm mẹ con được. Con kh ng chịu" Khóe miệng Trương Tiểu Phi giật giật, sờ lên cái đầu nhỏ của con trai. Dựa theo lời hứa trước đó, hôm nay người thần bí kia có lẽ sẽ tới đưa thuốc. Nghĩ tới độc của con trai mình mà anh ta nhịn không được lo lắng. Chú Điền rời khỏi nhà kho, Lâm Khiết Vy đạp xe cũng có sức hơn hẳn, tâm trạng cả đường về đều hớn hở không thôi. Tài khoản ngân hàng có tin nhắn báo, cô vừa vào bệnh viện thì đã nhìn thấy số tiền trong số đã có 105 tỷ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, Đột nhiên nghĩ lại cũng không biết Mạc Lâm Kiều đã uống thuốc đúng hạn chưa thể là cô gửi tin nhắn messenger cho anh. "Ngài Kiêu anh minh thần võ, có uống thuốc hay chưa vậy?" Khi gửi vốn dĩ cho rằng anh sẽ rất lâu mới trả lời nhưng không ngờ rất nhanh đã nhận được phản hồi. Đơn giản có hai chữ. "Không đói" Không đói? Phong cách tích chữ như vàng của anh Lâm Khiết Vy đã đoán trước được, Mạc Lâm Kiêu khi nói ra hai chữ này có dáng vẻ chán ghét ra sao. Quả nhiên anh không có ngoan ngoãn ăn! Ngay lập tức, Lâm Khiết Vy lại nổi lên một chút bực tức, nhanh chóng gọi điện thoại cho Mạc Lâm Kiêu, bên kia hơi chần chừ một lúc rồi mới nhận điện thoại. "Mạc Lâm Kiêu! Xảy ra chuyện gì với anh vậy? Vì sao không chịu uống dược thiện? Anh có biết quý thân thể của mình không vậy? Anh cũng không phải con nít ba tuổi, chẳng lẽ ăn một bữa cơm còn phải có người nhìn chằm chằm!" Lâm Khiết Vy phồng má trừng to mắt tràn đầy tức giận kệu lên. Hình như Mạc Lâm Kiêu không ngờ tới cô sẽ tức giận như vậy, sửng sốt một chút, đưa nắm tay lên môi ho khan hai tiếng, mới kín đáo nói: "Tôi đang họp, chờ một lúc rồi nói." "Hả?" Lâm Khiết Vy choáng váng, lập tức cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng kết thúc điện thoại, lập tức xấu hổ nhảy cẫng lên. A! Mất mặt quả, vừa rồi cô như một bà tám la hét lên không còn mặt mũi nữa mà. Bên kia Mạc Lâm Kiêu cũng vậy, đã mở họp thì không cần nghe video luôn đi. Trong văn phòng Mạc Lâm Kiêu, bầu không khí lúc này khá kỳ lạ. Bốn năm quản lý cấp cao đều giả bộ như chết, thở mạnh cũng không dám. Má ơi, vừa rồi họ nghe được cái gì vậy, đúng là phá vỡ nhận biết của họ mà. Trên đời này vậy mà có một cô gái dám dùng giọng điệu quát mắng để nói chuyện với anh Kiêu! Khi họ không cẩn thận nghe được chút chuyện mất mặt của anh Kiêu, không biết có bị diệt khẩu không, ôi thật đáng sợ mà. Mạc Lâm Kiêu có hơi nhướng lông mày, để điện thoại xuống, trong lúc nhất thời đầu óc cũng tự quay một vòng, trầm ngâm nói: "Vừa rồi... nói đến đâu rồi?" Trong lỗ tai hình như vẫn nghe được tiếng xù lông của cô nàng kia. Thư ký Lý nói mà mặt mày không chút cảm xúc: "Nói đến thành tích của quý này." Mạc Lâm Kiêu gõ gõ ngón tay trên bàn nói: "Thuốc để ở đâu rồi?" Tất cả cao tầng cấp cao... Sao lại đột nhiên nhảy tới chuyện thuốc kia rồi? Thư ký Lý lại không hề kinh ngạc chút nào, trong cái hộp giữ ấm trên bàn trà bưng tới đặt trước mặt Mạc Lâm Kiêu, mở cái nắp ra. Một mùi thuốc Đông y từ từ tràn ngập. Mạc Lâm Kiêu nhịn không được cau mày. Hương vị này thật muốn nôn. "Tan hop" Anh muốn chuyên tâm uống thuốc, miễn cho cô nàng kia lại trách. Thư ký Lý vừa ra tới cửa lại nói chuyện với vẻ mặt không hề có biểu cảm gì: "Chủ tịch Kiêu uống thuốc, có muốn chụp một bức ảnh hay video không ạ?" Anh ta nói xong không đợi Mạc Lâm Kiêu phản ứng đã nhanh chóng ra ngoài. Mạc Lâm Kiêu ngơ ngác, cầm điện thoại lên chụp mấy tấm ảnh anh đang uống thuốc rồi gửi cho Lâm Khiết Vy. Gửi xong khi nghĩ lại thì cảm thấy hành động này của mình thật ngốc. Anh có uống thuốc hay không vì sao còn muốn chứng minh với Lâm Khiết Vy? "Tốt tốt nha, phải uống hết đó. Giọng nói kia hoàn toàn là kiểu cô giáo nhà trẻ khích lệ bạn nhỏ ăn cơm. Mạc Lâm Kiêu dở khóc dở cười, bên miệng lại vẫn uống thuốc nhưng không cảm thấy nó khó uống lắm, một hồi sau thì anh ngoan ngoãn uống hết tất cả phần thuốc trong bát. Bát thuốc này không chỉ làm ấm dạ dày của anh mà còn làm ấm đến tận trái tim của anh. Cái này chẳng lẽ là tư vị được người ta quan tâm sao? Lâm Khiết Vy đang chuẩn bị lên lầu thì thấy được một bóng dáng quen thuộc. "Cô Vy, cậu Phùng nhà chúng tôi ở cửa sau đợi cô. Người đến chính là người giúp việc bình thường ở bên cạnh Phùng Thiên Long, Lâm Khiết Vy nhận ra được tôi." "Tôi còn phải đi làm nữa, có việc gì thì cứ nói anh ta gọi cho Cô mới không đi gặp cái người điên kia đâu, lần trước thiếu chút nữa cô gặp rắc rối, cái tên có tính tình như vậy chỉ nên tôn kính chứ đừng gần gũi. "Cô Vy, cậu Phùng chúng tôi nói có một đồ vật vô cùng quan trọng muốn giao cho cô." Người kia cứ nhắm mắt theo đuôi cô mãi. "Đồ vật quan trọng? Là cái gì?" "Thứ cô muốn." Lông mày Lâm Khiết Vy hơi nhảy một cái, nhanh chóng nhìn về phía người kia, trầm tử một hồi rồi gật đầu: "Dẫn đường" Sau khi đi tới cửa sau bệnh viện thì thấy một chiếc xe bảo mẫu không đáng chú ý lắm đang đồ bên ngoài, có người mở cửa và Phùng Thiên Long đang ngồi bên trong, cười với Lâm Khiết Vy. "Khiết Vy, lại gặp mặt rồi." Lâm Khiết Vy không dám lên xe chỉ đứng trước cửa xe nói: "Anh có đồ vật gì quan trọng muốn giao cho tôi?" "Đi lên rồi nói." Lâm Khiết Vy cười lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ còn tin tưởng với anh nữa sao?" Phùng Thiên Long thở dài, từ trong túi mò ra một tấm vải, từng tầng từng tầng được mở ra, lộ ra vòng ngọc màu xanh lục. Vòng ngọc? Là cái vòng ngọc kia! Lâm Khiết Vy hít nhẹ một hơi, đáy mắt xẹt qua sự vui sướng, giơ tay nhận lấy: "Cho tôi xem một chút coi có phải nó không" Phùng Thiên Long cầm vòng ngọc giơ ra xa nói: "Lên xe rồi nói, yên tâm, anh dùng cái mạng này đảm bảo với em, tuyệt đối sẽ không làm em khó xử!" Lâm Khiết Vy hơi nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm. Phùng Thiên Long cười khổ: "Trong lòng em anh không đáng tin tới vậy sao?" "Đương nhiên, coi như anh tự mình hiểu đấy chứ! "Nếu như anh lại xúc phạm em, cứ để cho anh bị sét đánh chết, bị xe đâm chết, được chưa? Nhiều người nhìn như vậy, mau lên xe đi." Lâm Khiết Vy hơi chần chừ một lúc, cau mày lên xe, thuộc hạ Phùng Thiên Long đóng cửa lại, canh giữ bên ngoài. "Đây đúng là vòng ngọc tôi lấy của anh ấy sao? Mạc Lâm Kiêu kia sao?" Hai mắt Lâm Khiết Vy tỏa sáng, vội vàng đưa tay. Phùng Thiên Long đặt vòng tay vào lòng bàn tay của cô, cười đắc ý nói: "Không giả được. Thái tử Phùng anh đây đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Thể nào, có phải anh rất lợi hại không?" Lâm Khiết Vy hơi vuốt vuốt cái vòng ngọc lạnh thấu kia, vui vẻ ra mặt nói: "Khéo ghê tôi vừa vặn có tiền chuộc nó, bây giờ hai chúng ta thanh toán hàng cho xong luôn đi." Lâm Khiết Vy không muốn nói nhảm chút nào, nhân lấy xong thì đưa tiền lại cho Phùng Thiên Long ngay. Vẻ mặt Phùng Thiên Long nghiêm túc nói: "Lúc nào thì em chuẩn bị hoàn trả vòng ngọc lại cho Mạc Lâm Kiêu?" Lâm Khiết Vy cất kỹ vòng ngọc: "Đương nhiên càng nhanh càng tốt, đêm nay sẽ trả lại cho anh ấy" Cô mới không thèm thiếu nợ đồ vật của người ta đâu. Phùng Thiên Long không đứng đắn cười tà: "Được, sau đêm nay mọi thứ đều sẽ thay đổi rồi." Cái vòng ngọc này trải qua tay cô, lúc giao tới trước mặt Mạc Lâm Kiêu cũng chính là thời khắc anh ta và Mạc Lâm Kiêu đối đầu trực tiếp.