Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu
Chương 310 : Anh đột nhiên đến
Sắc bén, khôn ngoan và kiên cường.
Ha ha, chắc chắn chỉ là ảo giác. Cô là một đứa ngốc, làm sao có thể so sánh với bố mình, cô hoàn toàn không thừa hưởng được một chút ưu điểm nào của Lâm Hoàng Trì.
Những người trong phòng nghị sự đều đang chuẩn bị rời khỏi, chỉ có Lâm Khiết Vy đứng đơ người, nắm chặt hai tay, cả người lạnh toát, vẫn không thể chấp nhận quyết định của ông nội.
Có một tiếng nổ lớn, cánh cửa gỗ bên ngoài phòng nghị sự rơi xuống đất với tiếng động mạnh kèm theo.
Mọi người đều sửng sốt nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn thấy cánh cửa gỗ bị đập trên mặt đất, một làn khói bốc lên, Trần Kiệt mạnh mẽ đang nâng một chân lên không trung, hiển nhiên anh ta cũng lộ rõ vẻ hơi bối rối.
"Haha, thực sự xin lỗi, không kiềm chế bản thân mình một chút thôi mà, chiếc cửa này của các người đúng thật là cổ mà, mới đá có một cái mà đã vậy.”
Trần Kiệt âm dương quái khí nói, trong nụ cười ảm đạm đó là một luồng khí hắc ám. Anh ta chậm rãi thu chân lại, đưa tay ra vẫy bụi bẩn đang bay trên không, sau đó anh ta bước vào, đứng sang một bên, cúi đầu cung kính:
"Anh Kiêu, mời ngài!”
Anh Kiêu?
Anh ta vừa nói đó là anh Kiêu sao!
Nghe thấy hai chữ đó, tất cả mọi người đều rùng mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Như thể nghe thấy phán quyết của Diêm Vương vậy, tất cả đều rùng mình, cảm thấy sợ hãi.
Lâm Khiết Vy cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Trong nơi góc tối tăm xuất hiện một bóng người cao ráo chậm rãi đi tới, đôi chân dài và vòng eo rắn chắc, tốc độ tuy chậm nhưng bước chân vô cùng mạnh mẽ, khi bước tới chỗ có ánh sáng, vẻ đẹp tuyệt mỹ của anh gần như muốn chiếu sáng cả một vùng trời.
Trong phút chốc, những thứ đẹp đẽ trên thế giới đều như mất đi sức sống, tất cả bị đè bẹp dưới vẻ ngoài của anh. Vậy mà thật sự là Mạc Lâm Kiêu!
Tất cả mọi người đều tỏ ra vẻ bất ngờ, chỉ dám nhìn khuôn mặt cực kỳ đẹp trai anh tuấn kia của anh trong vài giây, tất cả dường như bị khí chất cao sang của anh làm cho kinh ngạc đến mức cuối gập người xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
Mọi người bắt đầu run rẩy chân tay một cách bất giác.
Ngay cả ông cụ Lâm cũng phải sững sờ nhìn Mạc Lâm Kiêu từng bước từng bước vào phòng, đứng ở giữa, giống như một ông vua vậy. "Ông Lâm, mấy ngày không gặp ông, trông ông có vẻ khỏe nhi!"
Mạc Lâm Kiêu chậm rãi nói, giọng điệu trầm ấm và từ tốn, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng đến lạ thường.
Ông cụ Lâm đang trong cơn mê cũng chợt bừng tỉnh, bị làm cho chấn động, vội vàng nói: "Cậu Kiêu sao lại tới đây?" Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn quanh, cũng lười trả lời. Trắn Kiệt đã sớm di chuyển chiếc ghế có trải một tấm vải sạch, phía trên trải cái đệm chuyên dụng, đợi Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống.
Trần Kiệt khinh thường nói: "Gia đình các người quả nhiên là một căn nhà khiêm tốn. Nó quá tồi tàn, cánh cửa chết tiệt đó đã mục nát từ lúc nào rồi cơ chứ.
Nam Cung Hào vội vàng bước vào, hất tay áo ra, lớn tiếng nói: "Này đừng nói lời thật lòng trước mặt người khác chứ. Cậu không biết sao? Từ khi Lâm Hoàng Trì qua đời, nhà họ không có được một bác sĩ nào tử tế cả, không thể nào mà không rơi vào cảnh tù túng cả."
Khóe miệng ông cụ Lâm giật giật.
Những lời Nam Cung Hào vừa nói, càng khó nghe hơn.
Khuôn mặt của Lâm Hoàng Văn trở nên xấu xí, gương mặt trắng bệch và đỏ ứng sau khi nghe những lời của Nam Cung Hào vừa nói, câu nói đó dường như ám chỉ rng năng lực ông ta kém xa em trai của mình.
Lâm Thúy Lan lại một lần nữa được nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu, người có khuôn mặt tuyệt đẹp, và khi được quan sát anh gần như vậy, cả người cô ta như bị giựt điện vậy.
Người đàn ông này thật sự quá hoàn hảo!
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho người khác muốn quỳ dưới chân anh.
Nếu được ở bên cạnh với người đàn ông này, nhất định sẽ có được sung sướng cả đời, có thể ở bên anh ta một lần dù có chết thì cũng mãn nguyện.
Nhìn Tạ Nguyên Thần bên cạnh giống như một cái giẻ lau bị bỏ đi vậy, không thể nhìn anh ta được thêm một phút nào nữa.
Khóe miệng Lâm Thúy Lan nhếch lên, uốn môi theo cách mà cô ta cho là quyến rũ nhất, cười nói: "Sự có mặt của anh Kiêu thật sự làm cho gia đình chúng tôi rất vui mừng."
Ông cụ Lâm vội vàng tự hào giới thiệu về đứa cháu gái tuyệt vời nhất của ông ta: "Cậu Kiêu, đây là cháu gái của tôi, Lâm Thúy Lan, một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Khoa học Y Dược, được biết đến như một thần đồng từ khi còn nhỏ và có rất nhiều hiểu biết về y thuật."
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thúy Lan, anh khịt mũi tỏ vẻ chán ghét: "Tôi không muốn nói chuyện với những người có nhân cách xấu xa."
Nói xong liên xua tay.
Trần Kiệt lập tức tiến lên một bước, đẩy Lâm Thúy Lan xa ra mấy mét, ân cần giải thích: "Chúng tôi là những thanh niên ưa sạch sẽ, nên không muốn nhìn thấy những người xấu xa, nên làm ơn tránh xa ra.
Ông cụ Lâm: ".."
Lâm Thúy Lan bị làm cho bẽ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cô ta không dám nói gì, may mà cô ta đã quen với việc vờ vịt, cho dù trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta vẫn có thể giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh.
Ông cụ Lâm thực sự không thể hiểu được mục đích từ chuyến viếng thăm đột ngột của Mạc Lâm Kiêu. Thông thường, gia đình nhỏ suy tàn như nhà họ Lâm của họ không thể so sánh được với gia đình họ Mạc chút nào. Bởi vì không cùng đẳng cấp, không cùng một thế giới. Ông ta thực sự không thể nghĩ ra tại sao Mạc Lâm Kiêu lại đột ngột đến đây.
Ông cụ Lâm im lặng ngồi xuống, nhìn Mộ Lâm Kiêu với dáng vẻ lạnh lùng và đẹp trai, ông ta lo lắng, ngập ngừng hỏi: "Không biết tại sao cậu Kiêu lại đến đây?"
Mạc Lâm Kiêu lông mi rũ xuống không thèm nhìn đến ông ta, cũng không nhìn ai, đột nhiên nói: "Vừa rồi tín hiệu không tốt, cô gọi tôi sao?"
Mọi người trong phòng sửng lại một lúc.
Rốt cuộc anh Kiêu đang hỏi ai? Anh không nhìn vào ai, bỗng nhiên lại thốt lên một câu nói như vậy, giống như sét đánh ngang tay vậy, mọi người đều bối rối nhìn nhau, trong đầu hiện lên một dấu hỏi lớn.
Không ai trả lời cả.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích "Xuy..." Mạc Lâm Kiêu khế chế nhạo, từ từ nâng mắt lên, ánh mắt tắt. sắc bén của anh quét đến khuôn mặt đang sững sờ của Lâm Khiết Vy. Môi mỏng khẽ mở, mang theo ý mỉa mai: "Tại sao khi tôi tới đây cô lại sợ hãi?"
Cả ông cụ Lâm và Lâm Thúy Lan đều bị sốc. Có phải anh Kiêu đang nói chuyện với Lâm Khiết Vy không?
Lâm Khiết Vy quả thực đang ở trong tình trạng choáng váng, từ sự tuyệt vọng và buồn bã vừa rồi, cho đến sự đột nhập của Mạc Lâm Kiêu, rồi đến câu hỏi đột ngột của anh ta, đầu cô vẫn chưa kịp load, liên tục tự hỏi chính mình: Việc này, tại sao anh ta lại đến đây?
Sau khi Mạc Lâm Kiêu nhìn thẳng vào cô, cô chớp chớp mắt hoàn hồn lại: "A? À, anh vừa nói cái gì?" Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, trong lòng Mạc Lâm Kiêu cười thầm, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói: "Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôi?"
Lâm Khiết Vy: "."
Cô không hề. Người cô vừa gọi là Hạ Dịch Sâm, nhưng...
Mạc Lâm Kiêu nói với một giọng điệu chắc chắn: “Cô nhớ lại đi.
Không phải cô nói rằng cô muốn gọi điện cho tôi để chứng minh rằng cô ở cùng tôi vào buổi trưa sao?"
"Cái gì?"
Câu hỏi ngạc nhiên này được đưa ra bởi Thúy Lan, cô ta bị sốc, giọng nói của cô ta run rẩy, và phẩm giá mà cô ta duy trì từ đầu đến giờ cũng không còn.
Lâm Khiết Vy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thắm của Mạc Lâm Kiêu, sau hai giây ngẩn người, cô dường như đã hiểu ra ý của anh, liên giá vờ thốt lên: "Ở đúng rồi, vừa rồi sao tôi không gọi được cho anh vậy?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
129 chương
62 chương
51 chương
25 chương