Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 304 : Trong lòng dời sông lấp biển

Nhỏ giọng lẩm bẩm, Nam Cung Hào rất nhanh đã chạy đến bên cạnh, cầm lấy điện thoại di động của Mạc Lâm Kiều, sau đó nhấn nút từ chối. Mạc Lâm Kiêu vẫn nhằm mắt lại, chỉ có ý thức được hai phần, thấp giọng hỏi: "Ai?" Nam Cung Hào lúc này chẳng khác nào dỗ một đứa nhóc, nhỏ giọng nói: "Không có ai, cậu ngủ tiếp đi." Mạc Lâm Kiêu có thể dễ dàng ngủ lại sao? Vừa định quay lại nghiên cứu thuốc giải, điện thoại lại vang lên, Nam Cung Hào gần như bật dậy, nhìn thấy là cuộc gọi của người vừa rồi, trong lòng đột nhiên nổi giận. Nhịn không được thấp giọng mắng: "Con mẹ nó. Giám đốc b phận kỹ thuật là cái thứ đồ chơi gì, đúng là phiền muốn chết." Mạc Lâm Kiêu nửa tỉnh nửa mê, nghe đến mấy chữ "giám đốc kỹ thuật" lọt vào tai, trong đầu một luồng điện chợt xẹt qua, anh lập tức tỉnh táo lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Ai?" "Giám đốc bộ phận kỹ thuật! Tên này sao lại dai như đỉa vậy hả? Tôi từ chối trả lời, hắn ta lại gọi, lại gọi nữa! Tôi thật muốn đánh chết hắn. Ủa Lâm Kiêu, sao cậu đã tỉnh rồi? Mau nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi." Trong lòng Nam Cung Hào thật hận không thể lập tức hát một bài ru con cho Mạc Lâm Kiêu nghe, chỉ cần khiến cho anh có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Mạc Lâm Kiêu cố hết sức để khiến bản thân có thể tỉnh táo, vươn tay: "Mang đến đây." "Gi?" "Điện thoại di động." "Chuyện công việc lúc này cậu đừng quản nữa, mau chóng nghỉ ngơi đi." "Mang đến đây!" Ngữ khí của Mộc Lâm Kiêu lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc, mày nhăn lại có thể nhìn ra vài phần lo lắng. Giám đốc bộ phận kỹ thuật dạo này đang theo dõi Hạ Dịch Sâm, thường ngày anh ta cũng không dám gọi điện cho ông chủ của mình, chỉ cần anh ta gọi điện đến khẳng định là đã có chuyện. Hạ Dịch Sâm là ai? Người này trước mặt Mạc Lâm Kiêu đã khẳng định chính là kẻ không đội trời chung với ông chủ. Tất nhiên, Mạc Lâm Kiêu là ai chứ, anh sẽ không bao giờ trực tiếp thừa nhận đối phương là tình địch. Mạc Lâm Kiêu cũng không phải kẻ tin tưởng vào tình yêu thì lấy đâu ra tình địch? Tên họ Hạ này chính là muốn đào chân tường của anh! Người phụ nữa của Mạc Lâm Kiêu sao có thể để người khác nhớ thương? Nam Cung Hào nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang tức giận, không dám nói lời nào, nhanh chóng đưa điện thoại qua, thấy Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng liếc nhìn mình, trong lòng đột nhiên sợ hãi mà lùi lại một bước. Bởi vì thuốc an thần, lúc này đầu óc Mạc Lâm Kiêu vẫn còn choáng váng nặng trĩu, cố gắng mở mắt ra, gọi lại cho giám đốc kỹ thuật. Chỉ sau một hồi chuông, anh ta đã nhanh chóng trả lời cuộc gọi. "Chủ tịch Kiêu, tôi đang chuẩn bị gọi... lại cho ngài” Giọng nói lo lắng của giám đốc kỹ thuật truyền đến. May mắn thay, anh ta dai như một con đỉa, mặc dù anh ta bị từ chối trả lời cuộc gọi hai lần nhưng anh ta vẫn nhớ câu nói mà Mạc Lâm Kiêu đã từng nói với mình: Chỉ cần có manh mối về Hạ Dịch Sâm, bất kể là lúc nào anh cũng phải báo ngay lập tức cho tôi. "Nói vào trọng điểm” Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, giọng nói trầm khàn, lộ ra một chút mệt mỏi. "Là như vậy, chủ tịch Kiêu. Lúc nãy chúng tôi phát hiện Hạ Dịch Sâm nói chuyện điện thoại với Lâm Khiết Vy..." Mạc Lâm Kiêu khẽ cau mày, dùng ngón tay day day mi tâm. Hiển nhiên khi nghe được tin tức như vậy tâm tình cũng không tốt lắm. Con cáo già Nam Cung Hào lén nhìn biểu hiện của Mạc Lâm Kiêu, nhanh chóng cách xa đối phương hai mét. "Tiếp đó, thông qua định vị trên điện thoại di động, phát hiện Hạ Dịch Sâm đã rời khỏi bệnh viện Nhân Ái." Bàn tay day day huyệt thái dương, động tác anh hơi ngừng lại, không khỏi hừ một tiếng. Anh ta với Lâm Khiết Vy gọi điện thoại cũng thôi đi, không tính là chuyện gì to tát, dù sao cũng là đồng nghiệp, lại là bạn học, không thể tránh khỏi việc gọi điện thoại cho nhau. Nhưng sau khi nói chuyện điện thoại xong, thắng nhóc đó liền rời khỏi nơi làm việc, chuyện này đã để lộ ra một chút khác thường. Giám đốc bộ phận kỹ thuật hít một hơi, tiếp tục lo lắng báo cáo: "Tôi có theo dõi thêm, đồng thời tôi định vị được vị trí điện thoại di động của Lâm Khiết Vy, không ngờ lại phát hiện Hạ Dịch Sâm đang từng bước tiếp cận cô ấy." "Cái gì?" Mạc Lâm Kiêu đột nhiên mở mắt và ngồi dậy, khuôn mặt gần như lạnh lùng đồng cứng lại, nhưng trong đôi mắt sắc bén ấy có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Động tác của anh quá nhanh và đột ngột, khiến Nam Cung Hào cả kinh lảo đảo lùi về phía sau, ngã ngồi trên thảm trải sàn. Mạc Lâm Kiêu nheo mắt, giọng nói gần như xuyên qua kẽ răng: "Gửi cho tôi vị trí chính xác của Lâm Khiết Vy" Lâm Khiết Vy đây là muốn chọc giận anh phải không? Với tình trạng vết thương hiện giờ của anh, cô không quan tâm anh, không ở cùng anh cũng thôi không nói, thế nhưng cô lại chạy ra ngoài một mình gặp mặt Hạ Dịch Sâm. Trong lòng anh lúc này chính là sông cuộn biển ngầm, vừa chua xót lại vừa đau, trong lúc nhất thời ngực bỗng nhiên nhói đau. Đột nhiên anh cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, đầu óc choáng váng. Trước mặt Mạc Lâm Kiêu tối sầm, một nguồn nhiệt nóng xông thẳng tới yết hầu. Phụt... Một ngụm máu lớn cứ như vậy phun ra, vung vãi trên chiếc chăn bông trắng như tuyết. "Mạc Lâm Kiêu!" Nam Cung Hào sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, anh ta muốn bắt mạch cho anh, chuẩn bị khám chữa. Nhưng Mạc Lâm Kiêu lại mạnh mẽ hất tay anh ta ra: "Tránh ra." Sau đó, anh xốc chăn lên, cả người động đây chuẩn bị rời khỏi giường. "Lâm Kiêu! Cậu muốn làm gì? Hiện tại cậu cần nghỉ ngơi, mau nằm xuống giờ phút này Nam Cung Hào làm sao có thể để ý đến những chuyện khác, vươn tay ngăn cản Mạc Lâm Kiêu. "Tôi có việc phải đi ra ngoài." "Không được" Sắc mặt Nam Cung Hào lập tức trở nên nghiêm túc: "Cậu vừa mới nôn ra máu, cơ thể bây giờ rất yếu. Làm sao cậu có thể ra ngoài được? Tôi là bác sĩ. Bây giờ cậu phải làm theo lời dặn của bác sĩ, tôi không cho phép cậu đi ra ngoài, hiện tại cậu chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi” Mí mắt của Mạc Lâm Kiêu giật giật. Nghỉ ngơi một lát sao? Người phụ nữ của anh bây giờ lại bí mật một mình đi gặp người đàn ông khác, anh còn có thể nghỉ ngơi sao? "Anh tránh ra. "Không! Nếu hôm nay cậu nhất định muốn ra ngoài, phải bước qua xác tôi trước." Mạc Lâm Kiêu rút một ít khăn giấy, lau cảm, nhướng mi, lạnh lùng nhìn Nam Cung Hào, đôi mắt lạnh lùng ấy có sức ép buộc quá lớn. Nam Cung Hào run lên vì kinh hãi. "Đây là do anh tự nói? Nếu như anh nhất quyết muốn ngăn cản tôi, tôi cũng không ngại tiếng anh một đoạn đường." Mạc Lâm Kiêu đặt tay lên bàn, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với Nam Cung Hào. Chỉ ba giây sau Nam Cung Hào đã biến thành một con cún nhỏ, yên lặng lùi sang một bên. Cái tên Nam Cung Hào này sợ nhất chính là chết, cũng không cần tốn quá nhiều sức liền cho thể hù anh ta một trận. Mạc Lâm Kiêu lảo đảo đi vào phòng tắm, súc miệng rửa mặt, nhanh chóng thay một bộ quần áo, Nam Cung Hào một bên đỡ anh đi ra khỏi thư phòng. Phía nhà ăn, hai cha con Trần Kiệt vẫn còn đang giằng co qua lại, nghe thấy động tĩnh đồng thời quay đầu nhìn qua. Bố của Trần Kiệt cũng coi như bình tĩnh, chỉ có Trần Kiệt chẳng khác nào bị súng bắn, lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía này chắm chằm. "Anh Kiêu, sao anh lại ra đây? Không phải Nam Cung Hào đã nói anh dù thế nào cũng phải ngủ một giấc sao?" Vừa rồi, Nam Cung Hào đã gửi cho Trần Kiệt một tin nhắn anh ta đã tiêm cho Mạc Lâm Kiêu một mũi an thần, ước tính khi anh tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối, còn dặn bố của Trần Kiệt chuẩn bị bữa tối. Như thế nào nhanh như vậy, Mạc Lâm Kiêu đã đi ra đây? "Đi, ra ngoài.” Mạc Lâm Kiêu thậm chí cũng không nhìn về phía Trần Kiệt, nhanh chóng hướng về phía cửa mà bước đi.