Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 303 : Muốn đích thân trình diện

Giọng ông cụ Lâm cũng trở nên nghiêm túc: "Hôm nay triệu tập mọi người tham dự cuộc họp gia đình, chính là vì muốn giữ gìn danh tiếng của gia tộc, loại bỏ khối u ác tính của gia tộc ta. Một gia đình truyền thừa nghề thầy thuốc như gia đình chúng ta cả mấy trăm năm, là một gia tộc cao quý, quyết không lưu giữ thể loại hủy hoại thanh danh của gia tộc, xuất hiện hạng người vô dụng" Nói đến đây, ánh mắt nghiêm khắc của ông cụ Lâm dừng lại trên người Lâm Khiết Vy. "Lâm Khiết Vy, đứng lên cho tôi!" Lâm Khiết Vy giả vờ giật mình, vẻ mặt vô tội, chậm rãi đứng dậy, ngây người hỏi: "Ông ơi, có chuyện gì vậy?" Trần Xuân Liễu không nhịn được nữa, lên tiếng mắng chửi: "Cô còn mặt mũi để hỏi tại sao nữa à? Cô không thấy bản thân đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì hả!" Đôi mắt đẹp của Lâm Khiết Vy nhìn về phía Trần Xuân Liễu, không nóng không lạnh mà nói: "Bác cả à, con còn chưa nghe ông nội giáo huấn, bác đã nói trước, con cũng không biết nên nghe ai." Trước mặt trưởng bối đang nói chuyện, hạ bối không thể tùy nói xen vào. Hơn nữa, hôm nay còn có những người khác có mặt ở đây, hành động này của Trần Xuân Liễu chính là không tôn trọng bề trên. Ông cụ Lâm có chút bất mãn trừng mắt nhìn Trần Xuân Liễu, Lâm Hoàng Văn cũng nhanh chóng nhéo tay Trần Xuân Liễu, ý bảo bà ta đừng có xúc động. Trần Xuân Liễu lúc này mới ý thức được bà ta đã chọc ông cụ không vui, bà ta lập tức cúi đầu. Ông cụ nhìn về phía Lâm Khiết Vy, trong lòng hơi lạnh, bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì, trong y học mà nói cũng là đồ bỏ đi, ở lại cũng chẳng khác nào nuôi một quân cờ vô dụng. "Lâm Khiết Vy, tuy rằng cô là cháu gái của tôi, nhưng tôi đối với cô tuyệt đối sẽ không bao che hay khoan dung. Hôm nay trước mặt tất cả mọi người, tôi tuyên bố cô bị đuổi ra khỏi cửa, xóa tên khỏi gia tộc." Ông cụ vừa dứt lời, những người có mặt trong phòng bắt đầu bàn luận sôi nổi. Nhà họ Lâm từ trước đến nay chưa từng xóa tên người nào ra khỏi gia tộc, hôm nay đột nhiên xuất hiện một quyết định như vậy, quả là đáng sợ. Vốn dĩ Lâm Hồng Đức đang cúi đầu ngủ gật, đột nhiên bị người bên cạnh đánh thức, dụi dụi mắt lắng nghe cuộc thảo luận bên cạnh, sau đó hai mắt mở to. Lâm Khiết Vy bị đuổi ra khỏi gia tộc! Ông cụ Lâm liền dùng gậy chống gõ mạnh xuống đất: "Im lặng hết cho tôi!" Tất cả mọi người lập tức im bặt, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía ông cụ, sau đó liền trộm nhìn về phía Lâm Khiết Vy. "Lâm Khiết Vy, quyết định vừa rồi của tôi, cô có nghe thấy không?" "Con đã nghe rõ." "Cô có phục hay không?" "Không phục!" Ông cụ cau mày: "Cô còn gì không phục?" Hôm nay cô đã làm chuyện mất mặt gì, chẳng lẽ còn muốn ông nói ra trước mặt mọi người? Vẻ mặt của cô trở nên mờ mịt: "Ông nội, con như thế nào có thể phục được? Không lý do gì, đột nhiên đuổi con ra khỏi nhà họ Lâm, với con mà nói đây là tai bay vạ gió, con bị oan! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cho dù ông thấy con không vừa mắt cũng không thể không có lý do gì đã đuổi con ra khỏi cửa như vậy được? Những người ngồi ở đây đều có thể nhìn thấy, chuyện này xử lý như vậy có phải không công bằng hay không?" Giọng nói thanh thúy của Lâm Khiết Vy vang lên, đúng là hợp tình hợp lý. "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này cũng quá vội vàng rồi." "Cho dù có là chủ nhà, cũng không thể nói đuổi ai đi là cứ như thế mà đuổi được." "Nếu cứ như vậy, sau này chúng ta sẽ rất nguy hiểm" Những người có mặt ở đây đều bị những lời của Lâm Khiết Vy làm cho lung lay, bắt đầu nhỏ giọng phản đối. Thân là cháu gái còn bị đuổi đi, bọn họ cũng chỉ là những người có họ hàng, không phải càng có nguy cơ hơn sao. Ông cụ Lâm chưa bao giờ bị người khác nghi ngờ như vậy, hơn nữa còn bị một con nhóc dồn vào thế bất lợi, lập tức nổi giận đùng đùng quát: "Lâm Khiết Vy, tôi đã cho cô chút thể diện, cô còn không biết cảm ơn. Cô bị oan sao? Vì sao lại đuổi cô đi, trong lòng cô không phải đã có câu trả lời rồi sao?" Lâm Khiết Vy vẫn bày ra bộ dạng vô tội không biết gì, nói: "Ông nội, những lời này của ông có phải nói quá rồi không, con thật sự không biết vì chuyện gì." "Được! Là do cô tự mình không cần thể diện, tôi tác thành cho cô, hôm nay trước mặt mọi người tôi sẽ nói hết tất cả những chuyện tốt đẹp mà cô đã làm." Vẻ mặt của Lâm Khiết Vy vô cùng tự nhiên, thậm chí là thoải mái, nhưng cô không thể không cảm thấy lo lắng, mặc dù trước đó Hạ Dịch Sâm sẽ đứng ra giúp cô làm chứng, nhưng cũng có thể xảy ra sai sót dẫn tới bại lộ. Thủ đoạn của Lâm Thúy Lan có bao nhiêu ác độc, cô vẫn không thể xem thường được. Lâm Khiết Vy âm thầm thở ra một hơi. Những người còn lại cũng đều nhìn về phía ông cụ Lâm, bọn họ biết kế tiếp mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhất định sẽ có kịch hay để xem. Ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Thúy Lan: "Thúy Lan, con nói đi." "Vâng, ông nội" Lâm Thúy Lan nở một nụ cười đắc ý, từ từ đứng dậy, nhìn về phía đám đông một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Khiết Vy. Trước ánh mắt lạnh lùng kia của cô ta, trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng lên. Bệnh viện Nhân Ái. Hạ Dịch Sầm nhìn vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, cả nửa ngày một tờ cũng chưa động. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người anh ta, ánh sáng và bóng tối giao thoa có chút mơ hồ khiến khuôn mặt tuấn tú đẹp giống như một bức tranh, tao nhã mà lãng tử. Từ nhỏ anh ta đã là người nổi trội nhất trong gia đình, dù là về tài năng hay ngoại hình, anh đi đâu cũng có thể khơi dậy sự hâm mộ của các cô gái. Ánh mắt si mê ấy chính là thứ mà anh ta cảm thấy chán ghét cũng như phiền não nhất. Nhưng hiện tại, anh ta có chút ảo não, vì sao Lâm Khiết Vy đối với anh ta không để ý như các cô gái khác? Cho dù là một chút cũng được. Người con gái anh ta yêu mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt, nhưng anh ta vẫn không có cách nào để trở nên gần gũi với cô, bởi vì Kim Ngọc lúc nào cũng bám lấy anh ta khiến Lâm Khiết Vy càng ngày càng tránh né mình, thật sự là rất phiền phức. Trước mắt Hạ Dịch Sâm không khỏi hiện lên bộ dáng động lòng người của Lâm Khiết Vy khiến nhiệt nóng trong lòng anh ta bắt đầu dâng lên. Cô nói vừa rồi cô đã trở lại nhà họ Lâm, ngữ khí có chút khẩn trưởng, cô cần anh ta làm nhân chứng để chứng minh buổi trưa có người bên cạnh, xem ra cô đã gặp phải khó khăn gì rồi! Trước kia anh ta đã từng nghe nói qua, Lâm Khiết Vy ở nhà họ Lâm vốn dĩ không được yêu thương, còn nghe nói ông nội của cô là người coi trọng truyền thống gia đình, không phải Lâm Khiết Vy đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ? Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Hạ Dịch Sâm sao có thể ngồi yên được, sau vài giây không ngừng tự hỏi, anh quyết định cởi áo blouse ra mặc áo vest vào, nhanh chóng đi ra ngoài. "Bác sĩ Sâm, chủ nhiệm mời anh đến họp." Bước chân Hạ Dịch Sâm không hề dừng lại: "Giúp tôi nói một tiếng, tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến "Này, bác sĩ Sâm.." Bác sĩ Sâm ngày thường là một người vô cùng bình tĩnh, sao hôm nay lại vội vàng rời đi như vậy. Hạ Dịch Sâm lên xe, nhìn vào gương, lấy tay chải đầu, sau khi nghĩ lại cảm thấy áo khoác trên người không hợp nên cởi ra. Lấy ra một chiếc áo khoác mới từ trong cốp xe, mặc vào, mới cảm thấy hài lòng một chút. Đây là lần đầu tiên anh ta đến nhà họ Lâm, vậy nên anh ta phải để ý tới hình tượng của bản thân một chút. Nghĩ đến việc Lâm Khiết Vy nhờ anh ta làm người làm chứng, không bằng anh ta tự mình đến, cũng coi như có chút sức thuyết phục, đồng thời có thể để lại ấn tượng với người nhà của cô. Trong lòng có chút hồi hộp cùng chờ mong, Hạ Dịch Sâm tự cổ vũ chính mình, sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện. Biệt thự Mạc Vũ. Sau khi được tiêm một mũi thuốc an thần, cuối cùng Mạc Lâm Kiêu mới có thể yên ổn ngủ một giấc. Điện thoại di động đặt bên cạnh gối đột nhiên vang lên, Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn ngủ say liền nhíu mày, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. "Là ai không có mắt vậy, lúc này lại gọi điện loạn lên."