Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 298 : Là ai giở trò

"Là như này, hội đồng trường vừa họp xong. Năm nay đã quyết định không nhận quyên góp, cũng không thể thông qua quyên góp đổi lấy giấy mời, cho nên, cho nên...cậu biết đó." Khuôn mặt điển trai của Hạ Dịch Sâm đanh lại, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm. "Hiệu trưởng, các khoản quyên góp đối với nhà trường không gây hại. Tại sao hội đồng lại quyết định không nhận quyền góp nữa? Điều này không hợp lý. "Ai không nói chứ, chính là không hợp lý, tôi cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng không có cách nào. Tôi không thể làm gì đám thành viên của hội đồng quản trị đó." Hạ Dịch Sâm thở gấp, "Vậy giấy mời còn có thể lấy được bằng cách khác không?" "Hả? Không, không có. Cách nào cũng không gửi giấy mời được" "Cái gì?" Hạ Dịch Sâm thật muốn nguyên rủa một câu con mẹ nó, "Không phải chỉ là hai giấy mời sao? Tại sao không có cách nào nhận được? Hiệu trưởng, thầy nghĩ cách xem, bất kể là điều kiện gì, tôi đều sẽ đồng ý, chỉ cần đưa tôi hai giấy mời thôi!" Chiếc khăn của hiệu trưởng đã ướt đẫm mồ hôi, ông ta vừa lo lắng vừa hoảng sợ, "Cậu Sâm, chuyện giấy mời này cậu đừng làm khó tôi nữa, là thật đó, thật sự không còn cách nào khác. Ôi, bên tôi có chút chuyện, cứ như thế đi, sau đó liên hệ sau" Hiệu trưởng vội vàng cúp điện thoại. Hạ Dịch Sâm cầm điện thoại không nhúc nhích trong một lúc, khuôn mặt tuấn tú như mây mù, nếu không nhìn kỹ, rất khó có thể phát hiện ra từng tia sát khí tràn ngập trong đôi mắt dịu dàng của anh ta. Là ai! Lại một lần nữa cản trở làm ảnh hưởng đến việc của anh ta? Khôn ngoan như Hạ Dịch Sâm, trong giây lát liền nhận ra sự cố giấy mời không phải là một sự tình cờ. Kẻ đứng sau giở trò là ai, rốt cuộc là người nào? Lại có thể nằm bắt được mọi hành động của anh ta, đồng thời nhanh chóng phản ứng lại, giết chết mọi hành động của anh ta khi còn ở trong nôi. Chẳng lẽ là Phùng Thiên Long? Anh ta có năng lực và mưu mô đó không? Nén giận! Thật sự con bà nó nén giận! Lâm Thủy Lan tìm được một mối quan hệ, chạy đến xem camera giám sát của nhà hàng Nhật Bản, nhưng được thông báo, giám sát đã bị phá hủy. "Làm sao có thể như thể được? Xem lại xem." Nhân viên điều hành lại lần lượt phát từng màn hình của nhà hàng Nhật Bản ra, màn hình chỉ toàn bông tuyết. Sau mười một giờ, màn hình trong màn hình biến thành bông tuyết, dường như là cố ý phá hoại. Nếu người ta phá hoại, còn có mùi vị khiêu khích, ngang nhiên hủy hoại bạn, bạn có thể làm gì? Lâm Thúy Lan nhìn màn hình đầy bông tuyết, suýt nữa phun ra một ngụm máu. "Tìm một nhân viên kỹ thuật, xem nó có thể khôi phục được không?" Nhân viên điều hành không nói nên lời, "Tôi là một nhân viên kỹ thuật, camera giám sát này vừa nhìn là biết do một cao thủ hacker làm. Khôi phục? Đùa à." Có thể khôi phục, thì còn có thể gọi là hacker à? Lâm Thúy Lan choáng váng vì tức giận. Rốt cuộc là ai, lại đi trước cô ta một bước, phá hủy camera giám sát, âm thầm giúp đỡ Lâm Khiết Vy? Trần Xuân Liễu lo lắng chạm vào con gái, "Thúy Lan, đã như này rồi nên làm gì bây giờ? Nếu Lâm Khiết Vy sống chết không thừa nhận từng đến nhà hàng Nhật Bản thì làm thế nào?" Lâm Thúy Lan khôi phục bình tĩnh, cười gian xảo nói: "Đừng lo lắng, chúng ta không phải còn nhân chứng sao?" Tạ Nguyên Thần và Lâm Phi Diệp đều nhìn thấy Lâm Khiết Vy. Có lời khai của bọn họ, cộng thêm ông nội lập dị của mình, Lâm Khiết Vy chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi. Nếu hôm nay không tống cổ cô ra khỏi cửa nhà họ Lâm, thì cô ta sẽ đi ăn mày! Lấy điện thoại ra, gọi cho bố cô ta là Lâm Hoàng Văn, "Bố, Nguyên Thần thế nào rồi?" Vốn dĩ cô ta nói mình sẽ đưa Tạ Nguyên Thần đến bệnh viện, nhưng sau đó nghĩ lại, việc giám sát quan trọng hơn nên cô ta đã giao Tạ Nguyên Thần cho bố của mình. "Thúy Lan à, Nguyên Thần đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn chưa khỏ lắm." Lâm Thúy Lan thản nhiên nói: "Cũng chẳng phải là bệnh gì nặng, bố đưa Nguyên Thần về nhà đi." "Hả? Cứ như vậy mà đi à? Nhưng bố thấy Nguyên Thần có vẻ khá khó chịu "Một người đàn ông, làm gì mà yếu đuối như vậy, bây giờ đưa anh ấy về nhà họ Lâm đi, con có chuyện muốn giao cho anh ấy." Cô ta vốn dĩ không có nhiều tình cảm với Tạ Nguyên Thần, dùng thủ đoạn cướp đi cuộc hôn nhân này từ tay Lâm Khiết Vy không có gì ngoài hai lý do. Một là, ghét Lâm Khiết Vy. Hai là, mượn sức mạnh của nhà họ Tạ. Cái gì mà gọi là tình yêu, tình cảm...haha, cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ muốn viết nên một chương tuyệt sắc trong lịch sử Trung y, muốn mấy thứ đó để làm gì chứ. Lâm Phi Diệp đang ở trong phòng của mình khóc. "Này, đừng khóc nữa, khóc có ích lợi gì chứ?" Ông hai vội vàng vỗ bàn hét lớn. Lâm Phi Diệp dùng khăn giấy lau mũi, nói, "Cháu đều bị Tạ Nguyên Thần nhìn sạch rồi. Thật đáng xấu hổ, sau này cháu phải làm sao đây?" "Phải làm sao cái gì? Hai người lại không có xảy ra quan hệ, liếc mắt một cái thì làm sao? Đây lại không phải là xã hội phong kiến, ông là một ông già sắp vào quan tài đến nơi rồi còn không quan tâm Cháu còn trẻ quan tâm đến chuyện này làm gì? "Nhưng bạn trai sắp đi đến bước cuối cùng rồi." "Đúng vậy, còn một bước nữa, cũng không có chuyện gì xảy ra. Chuyện xảy ra hôm nay ấy à, cháu cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, quên hết đi. Sau này gặp Tạ Nguyên Thần thì gọi là anh rể, gọi là anh rể. Chuyện ngày hôm nay ai cũng không được nhắc lại nữa." Lâm Phi Diệp càng nghe càng tức giận, kết quả cô ta muốn không phải như thế này, cô ta muốn nhân cơ hội này trở thành con dâu nhà họ Tạ. "Ông à, ông không cảm thấy hôm nay cháu gái của ông đã bị chịu thiệt quá nhiều sao? Toàn bộ đều bị Tạ Nguyên Thần nhìn sạch rồi, cháu còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra à? Cả chị Thúy Lan nữa, lúc đó chị ấy cũng tận mắt nhìn thấy cháu và Tạ Nguyên Thần. Chẳng lẽ chị ấy không cảm thấy chán ghét sao? Cháu cảm thấy...Anh Nguyên Thần vẫn có một chút quan tâm đến cháu, anh ấy có hứng thú với cháu." Nói xong, cô ta còn có một chút ngại ngùng. Ông hai không thể tin mở to mắt nói, "Cháu có ý gì? Nói rõ ràng cho ông!" "Cháu nghĩ...ông nên nhân cơ hội này nói ra để cháu kết hôn với anh Nguyên Thần." "Cái rắm!" Ông hai vỗ mạnh xuống bàn, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, "Cháu cái đồ không có liêm sỉ, bóp nghẹt cái suy nghĩ này vào cái gan chó của cháu ngay cho ông!" "Tại sao chứ? Cháu là cháu gái của ông mà, ông không phải nên nghĩ tới cháu sao?" "Hồ đồ!" Ông hai tức giận giơ tay lên, muốn tát cô ta, nhưng lại kìm lại, hạ giọng, nghiễn răng nghiến lợi nói: "Cháu không phải người ngu? Dám cướp người của Lâm Thúy Lan? Đó là người thế nào? Lòng dạ độc ác, có năng lực thông minh, ai mà bằng nó?" "Nhưng không phải chị ấy cũng cướp Tạ Nguyên Thần từ tay Lâm Khiết Vy sao? Tại sao cháu không thể?" "Bởi vì nó là Lâm Thúy Lan, đổi lại là người khác cũng không thể làm điều này. Có phải cháu chán ghét cuộc sống của mình quá thoải mái rồi không? Lại còn dám có ý đồ với Tạ Nguyên Thần? Ông cảnh cáo cháu, sau này cái ý tưởng ngu ngốc này một lần cũng không được có cho ông. Cho dù trong tương lai Lâm Thúy Lan có vứt bỏ Tạ Nguyên Thần đi chăng nữa, với cái tính cách của nó, đồ nó không cần nó cũng sẽ không cho người khác đâu, trừ phi cháu không muốn sống nữa. Cháu nói cho ông biết, cháu có phải không muốn sống nữa không?" Lâm Phi Diệp bĩu môi, vẫn có chút không phục, "Đương nhiên là cháu muốn sống. Nhưng mà, Lâm Thúy Lan có năng lực, chị ấy cũng không dám giết cháu? Đó là phạm pháp đó."