Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 293 : Là dùng một cái túi ngủ

Nam Cung Hào cũng sắp phát điên lên rồi, "Cậu bắt buộc mỗi ngày đều phải vận công trị thương hai tiếng đồng hồ, cộng thêm dùng thuốc, ít nhất phải hai tuần mới có thể hồi phục. Hai tuần đó!" Trong vòng hai tuần, nếu xảy ra sự cố gì đó, Cậu Mạc đều không thể tự bảo vệ bản thân, thật kinh khủng khi nghĩ đến điều đó. "ồn ào chết đi được. Nhanh đi phối thuốc đi, phối xong thuốc thì nhanh chóng cút đi, phiền phức." Nam Cung Hào bật thiết bị pha chế thuốc có độ chính xác cao, tức giận lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, là tôi phien phức. Tôi ở bên cậu nhiều năm như vậy, chỉ thiếu ngủ với cậu nữa thôi, đã không thể so sánh với Lâm Khiết Vy rồi? Đã thấy cậu nói cô ấy phiền chưa?" Mạc Lâm Kiêu khẽ cau mày, trong giây lát chợt suy nghĩ rằng nếu Nam Cung Hào ngủ với mình.. khụ khụ, buồn nôn quá. Khi Nam Cung Hào chờ pha chế thuốc ra, đôi mắt lo lắng nhìn Mạc Lâm Kiều. Nội công của cậu Mạc đã tiêu tan, nội lực đã hư không, một khi trong hai tuần nay cơn bão độc phát lớn nhất ập đến thì điều này quả thực là đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cơ hội để cậu Mạc có thể chống lại được là cực kỳ nhỏ bé. Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, đôi mắt dài và hẹp vẽ một đường vòng cung tuyệt sắc, ngũ quan lập thể, khí chất xuất chúng, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, tuyệt thế độc lập. Nam Cung Hào ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt trở nên đen láy. Phải làm sao đây, tương lai đen tối, một chút hy vọng cũng không có, chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn Mộ Lâm Triệt độc phát mà chết? Nam Cung Hào cúi đầu, cố gắng che giấu những giọt lệ trong đáy måt. Lâm Khiết Vy tắm xong, thay quần áo mới, nhìn thời gian vẫn chưa đến hai giờ, đang suy nghĩ xem bây giờ có nên đến bệnh viện không, buổi chiều tiếp tục làm việc. Nhưng vừa nghĩ đến những kế hoạch mà Lâm Thuý Lan còn có chiêu sau gì đó, thì có chút lo lắng bất an, từ từ đi xuống lầu và nhìn thấy Trần Kiệt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, khuôn mặt đẹp trai rũ xuống, như thể ai đó nợ anh ta tám trăm quan tiền, một tên nhóc khó tính, cô không muốn quan tâm đến anh ta, vì vậy cô chạy đến phòng khách. Bác Trần từ phòng bếp phía sau vừa hay bước tới, cười nhẹ với cô, hỏi: "Cô Lâm có phải vẫn chưa ăn cơm trưa không?" Trước đó, nhận được báo cáo từ vệ sĩ rằng tất cả các bữa ăn chuẩn bị cho Lâm Khiết Vy đều do một cô gái béo ăn hết. Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, bụng của Lâm Khiết Vy kêu rên hừng ực hai tiếng, đôi tay nhỏ che bụng, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Hihi, Bác Trần, sao chú lại thần Thoòng quản đại như vậy? Làm sao biết được tôi chưa ăn cơm?" "Vậy thì bây giờ ăn cơm thôi." "Được đó, được đó! Bác Trần muôn năm!" Bác Trần lập tức xuống bếp truyền gọi. Lâm Khiết Vy vui vẻ ngồi trên bàn ăn, hai chân lắc lư, ôm má đợi cơm trưa. "Hừ, thật là không có lương tâm! Cô còn có thể ăn được sao?" Trần Kiệt không biết từ lúc nào đã đi vào phòng ăn, túm lấy thắt lưng, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Khiết Vy, nghiên răng nghiến lợi nói. Lâm Khiết Vy giật mình quay lại nhìn anh ta. Quả nhiên, không hổ là thuộc hạ thân cận bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, giống như người họ Mạc, bước đi như thể không có âm thanh. Lúc này, Trần Kiệt với khuôn mặt đăng đẳng sát khí, nhìn thấy được trong lòng Lâm Khiết Vy hơi run lên, nhưng lại không thèm quan tâm đến anh ta. Trần Kiệt bị người khác làm ngơ càng thêm khó chịu, đi tới trước bàn ăn, dùng ngón tay gõ mạnh lên bàn, đôi mắt bốc hoả, hung tợn như sắp ăn thịt người. "Lâm Khiết Vy, cô rốt cuộc là có trái tim không? Cô đang thoải mái tự tại ở đây, cô không nghĩ thử xem, cậu Mạc của chúng tôi vì cứu cô, hiện tại cơ thể như thế nào? Con sói khinh người!" Lâm Khiết Vy cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Kiệt đang sắp phát hỏa, "Anh Mạc? Anh ấy làm sao vậy?" Anh ấy cường tráng như vậy, trước đây khi cứu cô, cánh tay ôm cô mạnh mẽ như vậy, trong quá trình đều hướng về phía trước, còn có thể hừng hực khí thế mà hôn cô, anh đâu có vẻ gì là không thoải mái? "Cậu Mạc của chúng tôi." Trần Kiệt suýt nữa đem chuyện Mạc Lâm Kiêu nội lực đã cạn kiệt nói ra hết, may mà kìm lại được, trợn mắt khịt mũi một tiếng, "Cô nặng như vậy, cho dù hiệp khách sắt thép có nhảy máy bay tới cứu cô cũng sẽ bị tổn thương thân thể. Chứ đừng nói, Chứ đừng nói Cậu Mạc vì cứu cô, đã vi phạm nguyên tắc trọng lực và vật lý của trái đất. "Anh ấy bị thương rối sao?" Lâm Khiết Vy trong lòng có chút thấp thỏm, kinh ngạc đứng lên, "Anh ấy đang ở đâu? Tôi đi xem thử." "Hừ, không hiểm lạ!" "Vậy thì anh nói với tôi để làm gì?" "Tôi không nói, cô không biết tự mình suy nghĩ một chút sao?" "Anh ấy lại không nói mình bị thương, tôi làm sao có thể biết được? Nhìn anh ấy giống như không có chuyện gì. Vậy tôi hỏi anh, anh nói cho tôi biết mục đích để làm gì?" Không phải chính là muốn để cô ấy đi qua thăm anh ấy, hói han ân cần với anh ấy một chút sao? Nói cách khác, nhận được ân huệ của người khác, phải biết cảm ơn. "Tôi..." Trần Kiệt dứt lời, sắc mặt co giật vài phần, giờ khắc này, thật sự muốn bóp chết cô gái trước mặt. Bây giờ cái gan của cô càng ngày càng lớn, trước đây cô không dám tranh cãi từng câu một với anh ta như thế này, bây giờ thì không thể nói lại cô nữa. "Lâm Khiết Vy!" "Làm gì vậy? Có gì thì nói, trừng mắt to như vậy có ích lợi gì?" Trần Kiệt nằm chặt tay, thấp giọng nguy hiểm nói: "Cô thật muốn chết phải không?" "Hai người cãi nhau cái gì vậy? Còn không để cho cậu Mạc yên tĩnh nghỉ ngơi sao?" Nam Cung Hào từ trong phòng làm việc ở tầng một bước ra, khuôn mặt tối sầm hét lên, đôi mắt tràn đầy vẻ cáu kinh. Tình hình sức khoẻ của cậu Mạc đã đủ khiến anh ta lo lắng. Hai người này còn giống như những đứa trẻ mẫu giáo, mặt đối mặt, mắt đối mắt mà cãi nhau. Áp lực về thể chất của cậu Mạc toàn bộ đều dồn hết lên đầu anh ta, anh ta cũng sắp ngã quy rồi. Trần Kiệt cũng là một đại vương sắc mặt thay đổi, lập tức bỏ lại Lâm Khiết Vy phía sau, chạy nhanh tới trước mặt Nam Cung Hào, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?" "Đang nghỉ ngơi." Không ngờ, Lâm Khiết Vy cũng chạy đến chỗ Nam Cung Hào, tròn xoe mắt nhìn, lo lắng hỏi: "Anh Mạc thật sự bị thương rồi sao?" Trần Kiệt kinh hỉ trợn mắt, "Cô cút đi! Cô là cái thá gì, có chuyện gì của cô sao?" Lâm Khiết Vy tức giận đến mức thật sự muốn dùng kim khâu lại cái miệng thổi của Trần Kiệt, nhất thời trong đầu giống như ở trong nước, muốn đẩy Trần Kiệt vào đó. "Tôi? Tôi là người phụ nữ của anh Mạc! Là dùng một cái túi ngủ với anh ấy, chung chăn chung gối! Anh ấy có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy, chưa từng sờ mó? Thế nào, anh đã ngủ với anh ấy chưa? Đã nhìn thấy toàn thân của anh Mạc chưa?" Chết tiệt, còn dám phân cao thấp với tôi, dù sao thì bà đây cũng là tình nhân của Mạc Lâm Kiêu! Lâm Khiết Vy có chút ngạo nghề nâng cảm nhìn Trần Kiệt không cam lòng, trong lòng hy vọng Trần Kiệt tức giận đến nôn ra máu mới thôi. Trần Kiệt tức giận đến mức mặt mày tím tái, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nói ra được lời nào. Nam Cung Hào sững sờ nhìn Lâm Khiết Vy, nhưng không thể không cười thành tiếng. Dáng vẻ ăn hành của Trần Kiệt thực sự rất nực cười! Cảnh một tiểu bạo vương kiêu ngạo độc đoán bị một người phụ nữ nghẹt thở đến sắp ngất đi, cả thế kỷ chưa gặp, cũng quá trút giận rồi. Nm Cung Hào vui như thể giành được vị trí dẫn đầu. Trần Kiệt siết chặt tay hơn, "Cô, cô, cô cô... Có tin hay không, ông đây, tôi.." Lâm Khiết Vy tự mình cảm thấy chiêu này hoàn toàn thắng lợi, thè lưỡi, dương dương tự đắc lắc đầu với Trần Kiệt, thật sự là dáng vẻ gợi đòn. Còn Lâm Khiết Vy đâu có nghĩ đến, những lời kiêu ngạo mà cô nói vừa rồi để chọc giận Trần Kiệt đều đã bị Mạc Lâm Kiêu ở trong phòng làm việc nghe rõ. Cho dù hiện tại anh đã mất hết nội công, nhưng mà vẫn tai thính mắt tinh so với người thường, vốn dĩ anh đang nhắm mắt vận công trị thương, trong tai vẫn truyền vào những lời nói kiêu ngạo của cô gái nào đó, khoé môi tuyệt sắc hơi cong lên.