Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 256 : Đây là muốn giết người mà

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Ngọc chất vấn. Người đàn ông trẻ tuổi chỉ vào Lâm Khiết Vy, lớn tiếng kêu lên, "Cứu mạng! Y tá này muốn giết người!" Kim Ngọc nhìn cánh tay bệnh nhân một chút, tiếp theo liền kêu to lên, "Hay cho cô cái Lâm Khiết Vy, sao cô có thể làm như thế với bệnh nhân? Y tá trưởng! Trưởng khoa Lưu! Mau tới đây! Xảy ra chuyện lớn ra!" Bị tiếng kêu sắc bén của Kim Ngọc ồn ào, phòng bệnh cả tầng đều có thể nghe được, rất nhanh, y tá trưởng và trưởng khoa Lưu trực ban, còn có một số y tá, tất cả đều lao qua. Ngoài cửa còn có rất nhiều bệnh nhân xem náo nhiệt, tất cả đều nghị luận ầm ĩ, suy đoán lung tung. Trưởng khoa Lưu tiến đến, cau mày, buổi sáng có một bệnh nhân giải phẫu không được tốt lắm, giờ phút này tâm trạng của ông ta đang rất kém. "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Kim Ngọc, có chuyện gì vậy? Cả tòa nhà cũng nghe được tiếng kêu của cô." Y tá trưởng cũng tò mò mà hỏi thăm. Kim Ngọc khí thế hung hăng chỉ vào Lâm Khiết Vy, cáo trạng, "Trưởng khoa Lưu, y tá trưởng! Hai người đã đến rồi! Hai người nhanh nhìn một cái, Lâm Khiết Vy làm chuyện tốt kìa!" Người đàn ông trẻ tuổi giơ cánh tay của mình lên, tức giận nói, "Y tá này của mấy người, đây là muốn giết người! Tôi còn chưa thấy ai tiêm như thế này đâu! Tôi muốn kiện bệnh viện của mấy người! Kiện khoa của mấy người!" Trong ánh mắt Kim Ngọc liếc về phía Lâm Khiết Vy, xẹt qua một vẻ đắc ý, tiếp đó nói chuyện giật gân, "Ôi trời, thế này sao có thể là tiêm cho bệnh nhân được chứ, đây là muốn lấy mạng người ta mà! Lâm Khiết Vy, không phải tôi nói cô đâu, năng lực nghiệp vụ của cô kém cỏi là một chuyện, nhưng hành vi hôm nay của cô, là ác ý hành hung! Cô xem cánh tay bệnh nhân đi, chảy bao nhieu máu!" Trưởng khoa Lưu và y tá trưởng tập trung nhìn vào, thi nhau lắc đầu nhíu mày. Vốn đĩ chỉ nghe nói năng lực làm việc của Lâm Khiết Vy kém cỏi, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra, cô sẽ kém đến trình độ này, thế này sao lại là tiêm đây quả thực là đâm! Trưởng khoa Lưu bực bội mắng một tiếng, "Lâm Khiết Vy! Cô đến nói một chút, đây là chuyện gì?" Hứa Tịnh đã sớm gấp gáp đến mức xoay quanh, không nhịn được vượt lên trước nói, "Trưởng khoa Lưu, y tá trưởng, hai người đừng nghe tên này nói hươu nói vượn! Đây là chính cậu ta làm!" "Cái gì!" Trưởng khoa Lưu kinh ngạc cất cao giọng, đưa mắt nhìn kỹ người đàn ông trẻ tuổi trên giường bệnh. "Tôi vẫn luôn ở đây nhìn! Lần này Khiết Vy tiêm cho cậu ta, trình độ cực kì cao, một phát liền tiến vào mạch máu. Hai người chúng tôi đang chuẩn bị đi ra, không nghĩ tới người này, đột nhiên rút kim tiêm ra, sau đó tự mình đâm mạnh vào trong cánh tay. Cậu ta đang muốn vu oan cho bệnh viện chúng ta!" Kim Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Bệnh nhân người ta nhàn rỗi không chuyện gì, cầm kim đâm mình chơi à? Nói ra ai mà tin! Trưởng khoa Lưu, y tá trưởng, chúng ta đều biết, bình thường Hứa Tịnh có quan hệ tốt nhất với Lâm Khiết Vy, hai người bọn họ quan hệ thân thiết, xảy ra chuyện, chắc chắn Hứa Tịnh sẽ bảo vệ Lâm Khiết Vy. Sao có thể tin vào Hứa Tịnh được?" Trưởng khoa Lưu và y tá trưởng đều nghi ngờ nhìn Hứa Tịnh và Lâm Khiết Vy một chút, rõ ràng là bị lời vừa rồi của Kim Ngọc ảnh hưởng. Lúc này Lâm Khiết Vy vẫn không nói gì, cô quan sát tất cả mọi người, đương nhiên cũng không bỏ qua vẻ mặt vội vã không nhịn nổi của Kim Ngọc, liên hệ trước sau, suy nghĩ một chút, cô đã có thể kết luận, cái hố to hôm nay, chắc chắn có liên quan đến Kim Ngọc. Cười lạnh một tiếng, Lâm Khiết Vy không nóng không vội nói. "Nếu như là tôi cố ý làm bệnh nhân này bị thương, vậy tôi hẳn nên chủ động tới tiêm cho cậu ta. Nhưng sự thật là, bệnh nhân này vừa mới nhập viện, tôi đã bị gọi đến phòng làm việc của bác sĩ Sâm nói chuyện cùng anh ấy, là Hứa Tịnh tới tìm tôi, nói bệnh nhân này chỉ mặt gọi tên để tôi đến tiêm, lúc này tôi mới tới. Việc tiêm cho anh ta không phải tôi chủ động, mà là bị anh ta gọi đến. Chuyện này, bác sĩ Hạ Dịch Sâm có thể làm chứng cho tôi.” Vừa nghe nói trước đó cô ở văn phòng của Hạ Dịch Sâm, sắc mặt của Kim Ngọc bỗng nhiên vặn vẹo. "Cái này còn không dễ giải thích sao? Cô cảm thấy bệnh nhân này làm mất thời gian tốt của cô cùng với Hạ Dịch Sâm, cho nên cô ghi hận trong lòng, mới có thể cầm kim đâm cậu ta." Lâm Khiết Vy yên lặng nhìn xem Kim Ngọc, ánh mắt bình tĩnh lại kiên nghị, "Kim Ngọc, cô nói chuyện cho rõ ràng, cái gì gọi là thời gian tốt của tôi cùng với Hạ Dịch Sâm? Rốt cuộc cô có ý gì?" Kim Ngọc bị cô nhìn mà trong lòng hốt hoảng, kiên trì kêu lên, "Có ý gì, tất cả mọi người đều biết! Cô đừng đánh trống lảng! Có ai mà không biết, cô muốn quyến rũ Hạ Dịch Sâm chứ!" Lâm Khiết Vy trấn định tự nhiên nói, "Tôi chỉ kính nể Hạ Dịch Sâm, chưa từng có bất kì suy nghĩ gì, càng chưa từng quyến rũ anh ta. Tôi có thể thề!" "Phi! Lời thề thì tính là cái gì chứ! Cô là ai, toàn bệnh viện đều biết! Vì kiếm tiền, cô cũng dám qua đêm với kẻ có tiền, còn có chuyện gì mà cô không dám làm sao? Trước đó cô có ý đồ quyến rũ chồng sắp cưới của Lâm Thúy Lan, cô không thành công, về sau liền bắt đầu có ý đồ với Hạ Dịch Sâm! Lâm Khiết Vy, cô đúng là không biết xấu hổ!" Hứa Tịnh tức giận đến mức hận không thể nhảy dựng lên, Kim Ngọc! Cô ngậm máu phun người! Nói hươu nói vượn!" Lâm Khiết Vy cười nhạt một tiếng, đôi mắt đẹp sắc bén nhìn về phía Kim Ngọc, nói, "Kim Ngọc, nghe giọng điệu chua loét này của cô đi, giống như là bắt được cơ hội lần này, đặc biệt tới đối phó với tôi nhỉ? Bệnh nhân này vừa kêu lên, một giây đồng hồ cô đã vọt vào rồi, cứ như vẫn luôn canh giữ ở cửa, chỉ chờ người này kêu lên vậy. Thời cơ này, cô nắm giữ đủ chính xác đấy!" Kim Ngọc lập tức bị nghẹn. Tất cả mọi người đều nhìn về cô ta, không khỏi cảm thấy Lâm Khiết Vy nói có lý. Kim Ngọc cũng không phải người trong khoa tim mạch, vì sao mới xảy ra chuyện, cô ta lại là người đầu tiên xông vào phòng bệnh? Bị tất cả mọi người nhìn, như có gai ở sau lưng, Kim Ngọc kinh hoảng hét lên, "Sao thế, khoa tim mạch của mấy người bị bêu xấu, còn không cho người ta nói ư? Sự thật rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, để người bị hại tự nói!" Người đàn ông trẻ tuổi lập tức chỉ vào Lâm Khiết Vy, kiên quyết nói, "Vừa rồi tôi đã nói, chính là cô ta, cố ý cầm kim đâm tôi! Đây là bệnh viện gì chứ, y tá gì chứ? Việc ngày hôm nay, nếu như mấy người không xử lý y tá thối này, tôi sẽ đưa lên mạng! Xem mấy người còn bao che được cho cô ta không!" "Tất cả mọi người đều nghe thấy chưa?" Kim Ngọc hất cầm lên, dương dương đắc ý, "Bệnh nhân người ta còn cảm thấy mấy người bao che cho Lâm Khiết Vy! Trưởng khoa Lưu, chuyện này nhất định ông phải xử lý nghiêm túc! Nếu không chuyện này mà bị truyền ra, danh dự của bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng! "Nếu không như vậy đi, Khiết Vy, cô xin lỗi bệnh nhân, thừa nhận sai lâm, sau đó mua chút quà tặng cho bệnh nhân, xem như bồi thường. Trưởng khoa Lưu nhức đầu không thôi, bực bội nói. Kim Ngọc lập tức không vui, "Cái gì? Nói xin lỗi coi như xong à? Sự cố chữa bệnh nghiêm trọng như vậy, hẳn phải đuổi việc Lâm Khiết Vy chứ!" Ôi tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, Đuổi việc? Cũng quả nghiêm trọng đi? "Ai muốn đuổi việc Lâm Khiết Vy!" Một giọng nói lạnh lùng từ cửa truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy Hạ Dịch Sâm bình tĩnh, ngang nhiên đi đến. "Dịch Sâm..." Vừa thấy được Hạ Dịch Sâm, đôi mắt của Kim Ngọc lập tức như nước mùa xuân, âm thanh đều trở nên mềm mại. Đáng tiếc, Hạ Dịch Sâm cũng không thèm nhìn cô ta một cái nào, mà đi thẳng tới bên cạnh Lâm Khiết Vy, Trưởng khoa Lưu thở dài một hơi, nói, "Bác sĩ Sâm, cậu đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi xử lý chuyện ở đây đi"