Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 205 : Hiểu lầm do người khác tạo ra

Vì chột dạ, sợ ở bệnh viện thêm nhiều ngày, sẽ gặp nguy hiểm, Trương Tiểu Phi vội vàng rời khỏi bệnh viện, khiến vết thương trên đầu anh ta bị viêm, ban ngày sốt cao, anh ta cảm thấy sốt cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đàn ông da dày thịt béo, không yếu ớt như vậy. Nhưng làm sao cũng không ngờ được, cơn sốt lại khiến cả người anh ta không còn sức lực, trong tình huống nguy hiểm hiện nay, sẽ mất mạng đấy! "Đại Bảo! Con thấm ướt khăn, bịt mũi lại, nhanh chóng chạy ra ngoài!" Lúc này, trái tim tràn ngập sợ hãi, anh ta đã chuẩn bị xong cho tình huống xấu nhất, anh ta chết thì thôi, nhưng con trai không thể chết được! Trương Đại Phúc ngủ đến mơ màng, ngơ ngác một lúc, đột nhiên tỉnh táo lại, vừa nhìn bên ngoài lửa lớn ngập trời, cả căn phòng đầy khói, bố của cậu ta như bị tê liệt nằm dưới đất, tình hình vô cùng nguy hiểm! Bánh báo nhỏ tròn tròn nhanh chóng nhảy xuống giường, nằm sát bên tai Trương Tiểu Phi hỏi: “Bố ơi, bố sao vậy? "Con trai, bố bị sốt cao, bây giờ không có sức, không giúp được gì cho con, con nhanh chóng tự mình chạy ra ngoài! Đừng lo cho bố! Mau lên!" Trương Đại Phúc di chuyển chân ngắn chạy vào nhà vệ sinh thấm ướt hai cái khăn, chạy trở về đưa cho Trương Tiểu Phi một cái khăn trước, sau đó bịt khăn lên mặt, nhấc ghế đi đập cửa, cánh cửa nhà cậu bé vừa cũ vừa nát, bình thường lúc mấy bạn nhỏ nhà hàng xóm rượt đuổi đánh nhau với cậu bé, đều có thể trực tiếp tông cửa ra, theo mức độ rắn chắc của cánh cửa này, bây giờ cậu bé cầm ghế đập, chỉ chốc lát sẽ mở ra thôi. Nhưng mà... Đập rất lâu, cánh cửa vẫn kiên cố. Nét trẻ con trong ánh mắt của Trương Đại Phúc xẹt qua vẻ nghi ngờ, nhanh chóng chạy về trước mặt Trương Tiểu Phi, lo lắng nói: “Bố! Cửa lớn nhà chúng ta bị người ta khóa rồi! Đập thế nào cũng không võ!" Có thể nhanh chóng nghĩ ra chuyện này, đã hoàn toàn vượt qua trí tuệ ở độ tuổi này của cậu bé. Trương Tiểu Phi không có thời gian vui mừng vì sự thông minh của con trai, chỉ cảm thấy tuyệt vọng, kiệt sức suy nghĩ một lúc, chỉ cửa sổ, yếu ớt nói: "Đại Bảo, đừng nhụt chí, thử cửa sổ xem! Không đến giờ phút cuối cùng, con cũng đừng bỏ cuộc!” "Dạ! Được, con biết rồi, bố!" Trương Đại Phúc lập tức khiêng ghế, dùng sức đập về phía cửa sổ. Ngoài cửa sổ có lưới chống trộm cũ, song sắt mấy chục năm, toàn bộ đều rỉ sét. Xoảng một tiếng, thủy tinh vỡ nát, Trương Đại Phúc run rẩy tìm một cây búa, cắn răng trèo lên ghế, nhấc cây búa đập khung cửa sổ. Cái đầu nho nhỏ, dùng sức đập một búa, mệt đến mức gương mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề. Khói trong phòng càng lúc càng nhiều, không khí càng lúc càng mỏng manh, Trương Tiểu Phi nằm dưới đất còn tốt một chút, Trương Đại Phúc đứng trên ghế thì thảm rồi, bị sặc khói không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi tèm lem. Khung cửa coi như đã bị đập nát, rơi xuống dưới, bây giờ bên ngoài cửa sổ có mấy song sắt, với thân hình của Trương Đại Phúc, rất dễ chui lọt. “Bố! Cửa sổ vỡ rồi, con đỡ bố, mau đi thôi!" Trường Đại Phúc muốn kéo cánh tay Trương Tiểu Phi, Trương iểu Phi lắc đầu, nhìn sâu vào Trương Đại Phúc, buồn bã nói: “Bố quá nặng, con không đỡ nổi đâu. Con tự ra trước đi, mau đi đi!” Trương Đại Phúc đứng ngây ra đó, ngơ ngác rất lâu, không hề cử Trương Tiểu Phi tức giận, gầm lên: “Con còn ngây ra đó làm gì? động. Ngốc à! Bảo con đi, thì con đi mau! Ở lại có tác dụng gì? Mau cút đi! Cút!” Trong đôi mắt to tròn của Trương Đại Phúc chậm rãi chảy nước mắt, đôi môi run rẩy, mu bàn tay mũm mĩm dùng sức lau mặt, đột nhiên ngồi xổm xuống, mở cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt cổ Trương Tiểu Phi, cái đầu nhỏ vùi sâu vào hõm cổ anh ta. “Không! Con không đi! Bố, con muốn ở cùng bố! Muốn sống cùng sống! Chết cùng chết! Đại Bảo không sợ chết, Đại Bảo chỉ sợ không có bố!" Trong lòng Trương Tiểu Phi hung hăng đau đớn, một người đàn ông lại kích động rơi nước mắt, cổ họng bị nỗi bi thương và cảm động khiến cho đau xót, nghẹn ngào nói: "Con ngoan, bổ biết con rất yêu bố, bố cũng rất rất yêu con! Kiếp sau nếu có thể, hai chúng ta lại làm bố con, chúng ta hẹn kiếp sau nhé, được không? Đại Bảo, coi như bố xin con, có được không? Bây giờ con đi mau đi! Đi đi!" Trương Đại Phúc vẫn ôm bố, siết chặt, lắc đầu. Trương Tiểu Phi vô cùng kinh hoảng, gầm lên: "Đi mau! Còn không di nữa, ông đây sẽ mång người!" Đột nhiên, mái nhà phát ra tiếng răng rác, Trương Tiếu Phi ngang đầu nhìn, chí thấy nóc nhà cũ nát đột nhiên vỡ rơi xuống dưới, Nguy rồi! Hai người ho đêm nay ai cũng không thoát được Hà Dịch Sâm theo Đồng Man đến cho phu khoa, tim thấy bác sĩ trực khoa tối nay, nói rõ tình hình chị dâu Đông Man, Hà Dịch Sâm đích thân đến nói, nhất định phải nế mặt, bác sĩ vội vàng liên hệ phòng bệnh, trước tiên thêm một giường bệnh cho chị dâu Đồng Man hành lang, chờ hôm sau có bệnh nhân xuất viện, lập tức đẩy vào phòng. "Tôi đã hỏi bác sĩ, tình huống của chị dâu, ngày mai nhất định không thể phẫu thuật, nhất định phái kiểm tra toàn diện trước, phầu thuật hẳn sẽ sắp xếp vào ngày mốt. Đêm nay có ở hành lang một đêm, ngày mai là có phòng bệnh rồi." Ảnh mắt anh trai chị dâu Đồng Mạn nhìn Hà Dịch Sâm vô cùng yêu thích, có chút ý vị phức tạp. "Ây dà, may nhờ có cậu đấy Dịch Sâm, nếu không hôm nay không vào được rồi.” Anh trai Đồng Mạn nhìn Hà Dịch Sâm, lại nhìn Đồng Mạn bên cạnh, mim cười nói: "Cậu và Đồng Mạn ở cạnh nhà nhau mấy năm ở nước ngoài, cả nhà chúng tôi vẫn luôn muốn mời cậu bữa cơm, cám ơn cậu đã chăm sóc cho Mạn Mạn nhà chúng tôi khi ở nước ngoài. Hay là như vậy, đợi chị dâu xuất viện, chọn ngày tốt, mời cậu đến nhà chúng tôi, nếm thử tay nghề của chị dâu cậu” Đồng Mạn nghe lời nói của anh mình, hơi xấu hổ len lén nhìn về phía Hà Dịch Sâm, rõ ràng là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân. Chị dâu Đồng Mạn đã vô bước biển, tâm trạng bình tĩnh, mỉm cười chớp mắt nhìn Đồng Mạn. Gương mặt Đồng Mạn càng đỏ hơn. Hà Dịch Sâm mim cười thản nhiên nói: "Anh khách sáo rồi, lúc ở nước ngoài cũng không dám nói chăm sóc, năng lực Đồng Mạn xuất sắc, còn giỏi hơn so với mấy bạn học nam như chúng tôi. Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn phải trực phòng bệnh, về trước đây. Phía bác sĩ chủ trị của chị dâu, ngày mai tôi sẽ chào hỏi một tiếng, bảo cô ấy nhất định hội chẩn đàng hoàng cho chị dâu” “ĐƯỢC được, ây dà, cũng không phải người ngoài, tôi sẽ không khách sáo với cậu. Sau này nhất định phải ghé nhà chơi đấy!” Anh cả Đồng Mạn tiễn Hà Dịch Sâm ra khỏi phòng bệnh phụ khoa, còn lén lút liếc mắt ra hiệu với Đồng Mạn, bảo cô ta nhanh chóng đi theo Hà Dịch Sâm. Đồng Mạn và Hà Dịch Sâm ra khỏi khu phụ khoa, Hà Dịch Sâm vừa định trở về khoa tim mạch, liền nghe thấy Đồng Mạn lo lắng nói: "Dịch Sâm, chuyện anh lên báo, có phải thật không?" Sắc mặt Hà Dịch Sâm xẹt qua vẻ rầu rĩ nhàn nhạt: “Đương nhiên là giả, hiểu lầm do người khác tạo ra."