Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 145 : Cậu ta đẹp trai hay là anh đây đẹp trai

"Cô không sao chứ?" Lâm Khiết Vy cảm kích cười nói. "Tôi không sao, cảm ơn anh, nếu không phải anh đứng ra giúp tôi, chắc tôi sẽ bị hai bố con kia dây dưa cả ngày mất.” Gương mặt của người đàn ông này vô cùng anh tuấn, nhất là đôi mắt kia, đôi mắt đó luôn mang theo ý cười, làm cho người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân vậy, anh ta cúi đầu nhìn Lâm Khiết Vy, lấy một loại giọng điệu như bạn bè lâu năm tán gẫu. “Hôm nay cô không đi làm ở bệnh viện hả?" "Không, hôm nay là ngày nghỉ luân phiên b, làm sao anh biết tôi làm việc ở bệnh viện thế?" Lâm Khiết Vy vô thức bị kéo vào cuộc trò chuyện, chậm mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, mắt trợn to, một lần nữa nghiêm túc nhìn người đàn ông kia, nhưng cô là vẫn chắc chắn mình không biết người ta. Người đàn ông cong môi, khẽ cười một tiếng. "Bị cô quên mất, tôi đau lòng quả, đoi với tôi, cô không có một xíu ấn tượng nào hå?" Lâm Khiết Vy đờ đẫn lắc đầu, hỏi dò. "Có phải anh từng bị tôi tiêm không?" Về cơ bản những bệnh nhân từng bị cô tiêm đều sẽ nhớ rất rõ về cô, tránh cô như tránh ôn dịch. "Có một lần y tá trưởng phê bình cô, lúc đó tôi còn che chở cho cô đấy, mới mấy ngày trôi qua, cô đã quên tôi rồi hả?" "A. Là anh! Chính là người kia.” Lâm Khiết Vy hơi nghiêng đầu, trong lúc nhất thời vẫn không nhớ ra được người ta tên là gì. "Mạc Lâm Dương!” "Đúng, tổng giám đốc Mạc!” "Chức vụ tổng giám đốc kia chỉ là hư danh mà thôi, như thế này đi, sau này cô cứ gọi tôi là Lâm Dương là được” Lâm Khiết Vy cười ngượng, không trả lời anh ta, cô cũng đâu có mặt mũi lớn như thế chứ, đầu thể ngang vai ngang về với người ta, chính mình có bao nhiêu phân lượng, cô vẫn có thể biết được. Mạc Lâm Dương hơi cúi người, gần như cùng cô nhìn thẳng, anh ta khẽ cười một tiếng. “Cô xem, tôi đã cứu cô được hai lần rồi, nhắc đến chuyện này, hai chúng ta thật đúng là có duyên đấy, đúng không?" Lâm Khiết Vy xấu hổ gật đầu. "Tổng giám đốc Mạc, thật lòng tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào? "Như thế này đi, ở ngã tư phía trước có bán khoai lang nướng, cô mua cho tôi, xem như là cảm ơn nhé” "À được.. Hả? Cái gì?” Lâm Khiết Vy trợn mắt há mồm, cô không nghe lầm chứ, khoai lang nướng ư? Đường đường là tổng giám đốc Mạc, ngay cả khi đến bệnh viện của bọn họ để thị sát cũng là do phó viện trưởng đi theo cùng, thế mà lại đi ăn khoai lang nướng ở ven đường? Lâm Khiết Vy ngoáy lỗ tai, vẫn không thể nào tin nổi. "Tổng giám đốc Mạc à, anh nói mua gì cơ?" Mạc Lâm Dương chỉ tay về phía ven đường. "Chính là ở chỗ đó đang bán, khoai lang nướng” Mạc Lâm Dương không quan tâm đến chiếc xe của mình, anh ta tùy ý đỗ ở ven đường, sau đó cùng Lâm Khiết Vy sóng vai nhau bước đi, đi đến ngã tư phía trước, ánh mắt trông mong nhìn Lâm Khiết Vy thanh toán tiền mua khoai lang nướng, anh ta cầm lấy một củ khoai lang nóng hổi, không quan tâm đến hình tượng và quần áo đắt tiền của mình, đứng ở ngã tư, không ngừng vừa ăn vừa thổi xuýt xoa. Hình ảnh tổng giám đốc Mạc cao cao tại thượng trong lòng Lâm Khiết Vy dần dần biến mất thành mây khói. Mạc Lâm Dương ăn đến mức quên cả trời đất, anh ta nhanh chóng ăn xong một củ khoai lang nướng ngon nhất thế giới, hình như còn chưa đã thèm, còn chẹp miệng một cái, giống như quen miệng, hỏi. "Có khăn giấy không, tôi muốn lau miệng” Lâm Khiết Vy giống như một cô hầu gái ngốc nghếch, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tờ giấy ăn, Mạc Lâm Dương nhận lấy, tùy ý lau qua gương mặt anh tuấn của mình. "Tôi nhớ hình như cô tên là Lâm Khiết Vy đúng không?" "Đúng thế, trí nhớ của tổng giám đốc Mạc tốt thật đó.” "Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, lần sau gặp lại, tôi biết có một chỗ bán khoai lang nướng ngon hơn ở đây nhiều, có thời gian rảnh, tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử.” Lâm Khiết Vy âm thầm đổ mồ hôi lạnh, ai muốn đi ăn khoai lang nướng quái quỷ gì với anh chứ, tôi và anh quen thuộc đến mức độ đó à? Người này làm như bọn họ quen thuộc lắm không bằng, chẳng qua cũng không thể phủ nhận, hôm nay nhờ có anh ta ra tay giúp đỡ, nếu không bố con nhà họ Trương khó chơi như thế, sẽ quấn lấy cô cả ngày. Chẳng qua cô không biết, cảnh tượng giữa cô và Mạc Lâm Dương, tất cả đều bị vệ sĩ âm thầm quay chụp, nhanh chóng gửi cho Mạc Lâm Kiêu. Mạc Lâm Kiêu - Người chủ trì buổi đấu giá đất nào đó ở khu phía nam thành phố, tùy ý nhìn thoáng qua di động, nhìn thấy video và ảnh do vệ sĩ gửi đến, càng xem thì lông mày của anh càng thêm nhíu chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên âm trầm, ánh mặt lạnh lẽo như muốn tôi luyện ra độc. Mặt ngoài, cậu chủ Kiêu vẫn là cậu chủ Kiêu, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một gương mặt đơ lạnh lùng như núi bằng, nhưng trên thực tế, lửa giận trong lòng Mạc Lâm Kiêu đã chảy hừng hực, xông thắng lên trời. Đã đến mức độ cùng nhau đi ăn khoai lang nướng, phần tình cảm này không nhẹ đâu nhỉ! Theo như anh biết, tuy bề ngoài Mạc Lâm Dương vẫn luôn tỏ ra là người trung thực, đơn giản, nhưng trên thực tế, anh ta lại là một con người cẩn trọng, hầu như chưa từng có quan hệ thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng chưa từng không để ý đến hình tượng, đi ăn thứ gì ở via hè như vậy. Anh ta và Lâm Khiết Vy có bao nhiêu quen thuộc mới có thể tùy ý như thế, giống như là thanh mai trúc mã vậy. Mạc Lâm Kiêu ngồi ở chính giữa hàng ghế vip thứ nhất, nếu như không phải đang ở trước mặt bao nhiêu người, anh nhất định sẽ đem điện thoại di động ném ra xa mấy trăm mét. Phùng Thiên Long đẩy người bên cạnh ra, đi đến bên người Mạc Lâm Kiêu, nhỏ giọng nói. “Này, người nhà họ Hạ đến rồi đó, nhưng không phải là con cả nhà họ Hạ” Mạc Lâm Kiêu căn bản không quan tâm cái gì mà nhà họ Hạ hay nhà họ Hà gì đó, lúc này đây, anh chỉ muốn chính chết Mạc Lâm Dương. Lại không dừng được Phùng Thiên Long vẫn luôn lảm nhảm bên tai mình. "Con bà nó, lại là cậu ta, này Lâm Kiêu, cậu hãy theo đúng lương tâm của mình để nói một câu, thằng ranh kia đẹp trai hay là anh đây đẹp trai?" Lúc này Mạc Lâm Kiêu mới hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, nhìn theo tầm mắt của Phùng Thiên Long, thế mà nhìn thấy được Hạ Dịch Sâm! Hôm nay người đại diện cho nhà họ Hạ đến tham dự đấu thầu, thế mà không phải cậu cả nhà họ Hạ, mà chính là Hạ Dịch Sâm, một tên bác sĩ, một bác sĩ ngoại khoa tay cầm dao phẫu thuật, anh ta hiểu việc kinh doanh ư? Anh ta thể mà cũng dám đến đây. "Này, cậu có nghe thấy lời anh vừa nói không đấy? Là cậu ta đẹp trai, hay là anh đây đẹp trai!” Phùng Thiên Long không ngừng quay mặt lại, hung dữ nhìn chằm chằm Hạ Dịch Sâm, ánh mắt giống như nhìn thấy tình địch vậy. Mạc Lâm Kiêu không có chú ý đến Phùng Thiên Long, anh cũng đang chăm chú nhìn Hạ Dịch Sâm. Anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh chu, lộ ra gương mặt đẹp như tranh vẽ, dáng vẻ anh tuấn, có một phần khí chất trầm ổn, giống như hạc giữa bầy gà. Cũng phải nói đến ánh mắt của người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia rất tốt, mấy người đàn ông ở bên cạnh cô, tất cả đều là người xuất chúng, người như Hạ Dịch Sâm này có thể xem là nhân tài, không nhắc đến ân oán cá nhân thì Mạc Lâm Dương cũng là một người đàn ông đẹp trai trăm người mới có một. Hừ, Lâm Khiết Vy, cô được lắm, khẩu vị không nhỏ đầu. Mạc Lâm Kiêu u ám nói. "Trong mắt tôi, anh đương nhiên đẹp trai hơn.” "Anh cũng cảm thấy như thế.” Phùng Thiên Long đắc ý cười nói. "Nhưng ở trong mắt một số cô gái trẻ tuổi ấy mà, người đàn ông kia lại càng vừa mắt hơn” Chẳng phải người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia rất sùng bái Hạ Dịch Sâm ư? Đó chính là mẫu người mà cô thích. Một câu nói đâm trúng tim Phùng Thiên Long. Đúng thế, Khiết Vy nhà anh ta chính là thiên vị người đàn ông kia, lúc anh ta và Hạ Dịch Sâm đanh nhau, rõ ràng Khiết Vy thiên vị tên họ Hạ kia. Anh ta tức giận, anh ta ghen tị, anh ta nổi nóng. Phùng Thiên Long nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt nổi lên sát khí. "Trận đấu thầu hôm nay, ông đây không đội trời chung với tên họ Hạ kia, hừ!”. Mạc Lâm Kiêu thu tâm mắt lại, nhìn sang Phùng Thiên Long, có chút ngoài ý muốn, hỏi. "Anh rất quan tâm đến mảnh đất này hả?” "Đúng, trước kia không quan tâm lắm, hiện tại vô cùng quan tâm!" Phùng Thiên Long siết chặt tay, giống như dã thú khát máu. Lâm Khiết Vy đi về trước cổng bệnh viện, ngồi lên xe chuyên dụng, quay về biệt thự Mạc Vũ.