Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 123 : Không phải là điều tôi muốn

Chỉ trong nửa phút sau, chiếc váy phù dâu hồng nhạt kia lập tức biến thành một đống sợi tơ, rơi xuống mặt đất, còn cô, cúi đầu nhìn xuống bản thân hiện tại, là trạng thái chỉ mặc nội y, trực tiếp bị dọa cho sợ đến choáng váng. Biến hóa trong thời gian ngắn, Lâm Khiết Vy kinh ngạc ngây ra như phỗng, trong lúc cô thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì cái váy trên người đã biến mất. Cô cứ thế mà ngây ngốc ngồi trên bàn, đôi mắt to tròn mở to, nhìn xem chính mình, nhìn đống sợi tơ trên mặt đất, lại ngơ ngác nhìn Mạc Lâm Kiêu. Cả người lẫn đầu óc đều dừng ở đó. Có thể thấy được cách đó không xa, có nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt đang hướng về phía này đi đến... "Tôi..." chữ đi còn chưa kịp nói ra, Mạc Lâm Kiêu cũng đã nhanh nhẹn ra tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo về lồng ngực anh, đón lấy rồi đem mình đặt trên ghế sa lon, nhấc áo khoác trùm lên thân thể trắng ngần. Lâm Khiết Vy ngồi trên chân anh, cuộn mình trong ngực anh, cả người được áo khoác của anh bao bọc, chỉ lộ ra một nửa đôi chân trắng ngần, nhìn từ xa, giống như Mạc Lâm Kiêu ôm một đứa trẻ mà dỗ dành cô ấy ngủ. Anh vô cùng cường tráng, cơ bắp cứng rắn như sắt, nhưng mà nhiệt độ cơ thể lại rất nóng, hơi nóng không ngừng mà tản ra phía bên ngoài, điều này nói rõ anh là người khí huyết đầy đủ. Trong đầu Lâm Khiết Vy rất loạn, giờ phút này còn có thể nói nhăng nói cuội mà đoán mò lung tung. Đột nhiên cảm nhận được sự rung động lắc lư trong lồng ngực, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Đây cũng là một phần trong lễ vật của cô? Hả?" Điều này sao có thể. Cô sẽ chơi thủ đoạn câu dẫn cao như vậy hay sao? Trừ khi đầu cô bị đổ nước vào mới có thể ở trước mặt anh chơi trò này. Vừa muốn mở miệng phủ nhận, Mạc Lâm Kiêu lại rất nhanh giành trước: “Có chút sáng tạo, lễ vật xem như làm tôi hài lòng." Lâm Khiết Vy không cách nào xem nhẹ mùi thơm ngát nhàn nhạt đến từ trên người anh, tràn ngập hương vị nam tính, làm cho người ta dễ dàng trầm mê, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức đỏ bừng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, đành phải nhìn yết hầu của anh, lắp bắp nói: “Đó là một việc ngoài ý muốn mà thôi, thật sự, tôi cũng không biết chiếc váy này xảy ra chuyện gì, chính tôi còn bị dọa choáng váng, thật đấy!" "Miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo." "Tôi không thế!" Cô vội vã giải thích, ngửa mặt lên nhìn anh, miệng hai người có khoảng cách rất gần, giống như chỉ cần cô hướng lên trên một chút là có thể chạm vào anh. Đôi mắt đẹp của anh đen kịt không thấy đáy, giống như lò dung nham cuồn cuộn. Bị ánh mắt có tính chiếm hữu cao nhìn chằm chằm, đáy lòng của cô không nhịn được mà run rẩy. Ôi trời! Tên này nhất định là từ yêu tinh biết thành, có khả năng câu hồn đoạt phách, may mắn cô còn có chút định lực, nếu không cứ đối mặt với anh như thế, cô sẽ mất hết tất cả thần trí mất. Cô nhanh chóng rời tầm mắt sang chỗ khác, không dám đối mặt với anh nữa. Mạc Lâm Kiêu thấp giọng cười rộ lên, rất vui vẻ, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương bẩm sinh: "Cứ như thế muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi đến vậy sao? Hả? Hao tổn tâm trí mà làm những việc này, phí không ít tế bào não của đứa ngốc nhà cô rồi? Cảm thấy tôi vắng vẻ cô quá lâu hay sao? Nếu muốn thì phải nói cho tôi biết chứ... vốn dĩ hai chúng ta chính là loại quan hệ này, đáng giá quanh co lòng vòng như thế này sao?" Lâm Khiết Vy khẽ nhếch miệng, cứng lưỡi, ngại ngùng đến nỗi tất cả lỗ tai và cổ đều đỏ lên, nhìn sang, một mảnh phong cảnh đỏ hồng hồng. "Anh trai à, thật sự anh đã hiểu lầm rồi, cái váy này tại sao lại biến thành như vậy, tôi thật sự không biết mà...! Làm sao tôi có thể lấy mặt mũi của chính mình ra để nói giỡn, lỡ như đang đi trên đường đột nhiên lại như vậy, không phải tôi sẽ mắc cỡ chết hay sao." "Cho nên nói, trên bộ váy này chắc chắn có một cái điều khiển, vừa rồi nó bị hỏng, cô nói thử xem.” Lâm Khiết Vy hơi bó tay rồi: “Anh thật sự có sức tưởng tượng rất phong phú!" Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười lễ phép đi đến trước bàn, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ. Hai vị khách này như thế nào đây... tư thế ngồi lại biến thành bộ dáng không thể nào miêu tả như hiện tại? Người đàn ông anh tuấn bảo vệ cô gái trong ngực, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn mắt cá chân của cô lộ ra bên ngoài. Áo khoác quý giá của người đàn ông kia che chắn cực kỳ chặt chẽ, ngay cả cổ cũng không lộ ra. Cũng không biết vì cái gì, chứng kiến tình cảnh hiện tại của hai người bọn họ, lại dễ dàng làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung, miên man bất định. "Đây là đồ ngọt của ngài. Ngài còn có gì dặn dò không ạ?" Mạc Lâm Kiêu không vui liếc qua nhân viên phục vụ, ánh mắt làm cho người ta cực kỳ sợ bãi: “Chút nữa không cho phép ai được lên đây, tất cả mọi người đều không được phép bước vào tầng này!" Nhân viên phục vụ thoáng giật mình, đối diện với ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu, thiếu chút nữa lập tức ngất xỉu, gật đầu lung tung lập tức xoay người rời đi: "Tôi hiểu rồi, cậu chủ Kiêu." Dáng đi có chút vặn vẹo, bởi vì đi quá nhanh, tốc độ còn không khác gì với việc chay. Lời đồn quả nhiên không sai vào đâu. Hoàng tử băng giá Mạc Lâm Kiêu rất dọa người, rất là đáng sợ. Nghe được giọng nói của nhân viên phục vụ, Lâm Khiết Vy ngại ngùng đến mức muốn bất tỉnh, lại giống như bịt tai trộm chuông mà đem đầu nhỏ vùi sâu vào bên trong ngực Mạc Lâm Kiêu, giống như một con đà điểu vậy. Thật lâu cũng không dám ló ra, chỉ cầu nguyện nhân viên phục vụ đi khỏi đây thật nhanh chóng. Chẳng qua sau này cô cũng không dự định đến nhà hàng này nữa, không biết người ta sẽ nói cô như thế nào, thật đúng là mất mặt. Nghe tiếng nhân viên phục vụ đã đi xa, đầu nhỏ của Lâm Khiết Vy lặng lẽ thò ra, nghiêng mắt to liếc xung quanh. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút không đúng, tại sao lại có một cái tay trong quần áo rong ruổi trên người cô? Cái tay kia dường như mang theo ma lực, giống như là đánh đàn dương cầm, linh hoạt lại có lực, đang từ từ dò lên trên, mang theo dòng điện, trực tiếp đánh úp về phía lồng ngực của cô. "Á!" Trước ngực bị một bàn tay đánh lén, Lâm Khiết Vy giật thót mà thấp giọng thét lên, thân thể ngay lập tức mềm nhũn. Gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt như nước mùa xuân, giọng nói khàn đi, run rẩy: “Anh Kiêu, anh buông tay ra, mau buông tay!" Cánh tay kia giống hệt như bàn ủi, cực kỳ nóng, vẫn tác oai tác quái như cũ, giọng nói khàn khàn quanh quần bên tai cô: “Không phải là cô muốn như vậy sao? Khiết Vy, cô thật sự rất trắng..." Trắng cái đầu nhà anh! Uống cho gương mặt lớn lên anh tuấn tiêu sái của anh, trên thực tế anh chính là mặt người dạ thú. Bị trêu chọc đến nỗi nóng nảy, Lâm Khiết Vy trực tiếp xù lông, giờ phút này cô không quan tâm đến gì cả, gom góp tất cả sức mạnh mà nhảy khỏi chân anh, thà rằng lộ ra ba vòng, bất chấp tất cả mà kêu lên: "Tôi không cần áo của anh nữa, được rồi, bà đây không cần nữa, cứ đi như này đấy?" Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu đen như đáy nồi, giơ tay muốn túm cô, bị cô nhanh chóng tránh thoát, thấp giọng quát: “Mau lại đây!" "Tôi không muốn! Bà đây cứ như vậy mà đi ra ngoài, ngày mai nó sẽ là tiêu đề nóng trên mạng! Không mất phí quảng cáo!" Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu ngày càng xám xịt. Cô nhóc chết bầm này, còn dám tự xưng bà đây trước mặt anh, thật đúng là muốn lên trời. Lâm Khiết Vy nói xong, làm bộ quay người đi ra bên ngoài, Mạc Lâm Kiêu làm sao có thể thật sự để cô đi ra ngoài với bộ dạng như thế này, vận dụng nội lực, rất nhanh đã đi đến phía trước người cản trở cô, đưa áo khoác của anh choàng lên người cô. Không nghĩ đến Lâm Khiết Vy oán hận mà giật áo khoác xuống, khí phách ném cho anh rồi nói: “Tôi không thèm áo của anh, dùng áo của anh một chút còn bị anh ức hiếp, tôi không cần nữa!" Tính khí nóng nảy của con nhóc thối tha này thật đúng là không nhỏ.