Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 437 : Mau Tìm Một Người Bạn Trai
Thấy bụng mình đã được lấp đầy, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Tiêu Văn Nam như cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình đang tan chảy.
Hai người đều đã ăn no, Tiêu Văn Nam trả tiền và hai người cùng đi ra ngoài.
Hoắc Cảnh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề quan tâm đến Hoắc Dật Thâm.
Cuối cùng cô mới nói: “Em về nhà trước đây, cảm ơn anh mời em ăn cơm, tạm biệt.
Nói xong, Hoắc Cảnh Thanh lấy túi rồi đi về một hướng khác, Tiêu Văn Nam vốn dĩ muốn đưa cô về nhà nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng anh cũng cảm thấy có một cảm giác không rõ ràng.
Một mình Hoặc Cảnh Thanh đi trên đường, trong lòng cô nhớ lại lời Tiêu Văn Nam vừa nói lúc nãy.
Anh ấy thích những cô gái học giỏi, như vậy có phải bảo rằng cô học tập không tốt nên không phải là mẫu người mà Tiêu Văn Nam thích?
Nếu như cô nỗ lực học tập thì liệu Tiêu Văn Nam có thích cô không? Hoắc Cảnh Thanh cứ bị câu hỏi đó bao lấy đầu óc.
Cô đi đến đường lớn, vẫy tay với chiếc taxi đang đi tới.
Cô ngồi vào trong, nói với tài xế địa điểm cô muốn tới rồi cô lại chìm vào suy nghĩ.
Cô nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính chiếc xe taxi, cô tự nói với mình trong lòng: “Đừng nghĩ nữa, Hoắc Cảnh Thanh, đừng nghĩ nữa! Hôm nay mày bị làm sao vậy, mau tỉnh lại đi.”
Cô cố nhắc mình hãy quên những gì Tiêu Văn Nam vừa nói đi nhưng câu nói đó cứ lượn qua lượn lại trong đầu cô.
Cô chán nản nhắm mắt lại, để cho bản thân mình được bình tĩnh lại.
“Cô gái, đến nơi rồi.” Tài xế xe nói với cô, Hoắc Cảnh Thanh ngủ rất nông nên câu nói đó đã đánh thức cô dậy.
Cô gật nhẹ đầu, trả tiền cho tài xế rồi xuống xe, cô đã về đến nhà rồi.
Nhưng nghĩ lại, hình như quan hệ giữa cô và
Tiêu Văn Nam đã được kéo gần lại.
Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đó là một loại hạnh phúc rất đơn giản, cũng là một loại hạnh phúc rất đơn điệu, không có sự xuất hiện của những thành phần khác.
Về đến nhà, cô nghĩ lại mấy ngày nay cha mẹ không liên lạc.
Cô cầm điện thoại lên, thấy có cuộc gọi nhỡ, là lúc 8h tối qua.
Lúc đó, cô còn đang đi dạo phố với bạn thân.
Chả trách cô lại không nhìn thấy, thế nên Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng gọi điện cho cha, đầu bên kia mãi mà vẫn không có người nghe máy.
Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang đi du lịch và lại còn đi biển.
Hoắc Cảnh Thanh gọi liên tục hai ba cuộc không được thì cô càng cảm thấy sợ hãi.
Thế nên, Hoắc Cảnh Thanh đăng nhập Zalo, cô nhìn thấy tin nhắn của Hà Vân Phi nhưng cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Cô gọi video, cô muốn tận mắt thì mới yên tâm.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang chơi rất vui bên bờ biển, hai người còn đang nhặt vỏ ốc.
Cuộc gọi video gọi tới, lần đầu tiên vẫn chưa có ai nghe, Hoắc Cảnh Thanh vẫn không bỏ cuộc, cô tiếp tục gọi đi.
Cuối cùng, sau ba cuộc điện thoại, Hà Vân Phi mới nhận ra điện thoại của mình đang reo.
Cuộc gọi được kết nối, nhìn thấy Hà Vân Phi, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất vui: "Mẹ, hai người sao rồi? Ở đó có vui không? Sao mãi mẹ mới bắt máy vậy?" Hoắc Cảnh Thanh nói, tâm trạng rất phấn khích, cô không tìm ra được từ gì để diễn tả sự vui vẻ của mình.
Hôm nay thấy con gái mình vui vẻ như vậy, Hà Vân Phi cảm thấy rất kỳ lại.
Sau đó cô nói: “Cha mẹ đang đi nhặt vỏ ốc nên không nghe thấy.
Hà Vân Phi nói xong thì giơ chỗ vỏ ốc trong tay lên, ánh mắt mặt trời rọi từ phía sau cô tới cộng thêm khuôn mặt của hạnh phúc của Hà Vân Phi đã thể hiện được hết tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi và con gái của mình đang gọi video thì cũng nhanh chóng bỏ chỗ bỏ ốc trong tay mình xuống, chạy đến chỗ của Hà Vân Phi.
Đúng là Hoắc Cảnh Thanh đã lo lắng thái quá, cuối cùng cô cũng cảm thấy yên tâm.
Chỗ của Hà Vân Phi lúc này đang là ban ngày còn chỗ của Hoắc Cảnh Thanh lại là buổi tối.
“Cha, cha mặc bộ đồ bơi đẹp vậy mà cha nhìn mẹ con xem mẹ con đang mặc gì vậy.
Màu đen, tay áo dài lại còn quần dài nữa, đúng là không hợp chút nào." Hoắc Cảnh Thanh nhìn bộ đồ bơi của Hà Vân Phi rồi bắt đầu trêu đùa.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hà Vân Phi mặc đồ bơi nhưng thật sự mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn cười.
Nếu như cô không nhớ lầm thì lần trước Hà Vân Phi cũng mặc bộ đồ bơi kiểu này, chỉ có màu sắc khác nhau, lần trước là màu hồng còn lần này là màu đỏ.
Thấy con gái trêu vợ mình như thế, sắc mặt của Hoắc Minh Dương trở nên rất nghiêm túc.
“Con nói gì vậy, dám chê vợ của cha sao? Nếu con có thời gian nói những chuyện này thì sao không đi học bài cho giỏi đi?”
Mọi người đều nói, con gái là tình nhân kiếp trước của bố, nhưng Hoắc Minh Dương thật sự không nghĩ thế.
“Anh nói gì trước mặt con vậy?” Hà Vân Phi đấm nhẹ vào ngực của Hoắc Minh Dương, rõ ràng là một nắm đấm nhưng lực còn nhẹ hơn so với bông gòn.
Mặt Hà Vân Phi đỏ lên đáng ngờ, rõ ràng là cô đang xấu hổ nhưng lại giống như là đang ngại.
“Anh nói đúng mà, với lại không lẽ em không phải là vợ anh sao?” Hoắc Minh Dương nói rồi ôm chặt lấy vai của Hà Vân Phi, tuyên bố chủ quyền của mình.
Hà Vân Phi giãy giụa một lúc nhưng giãy mãi mà vẫn không ra và cuối cùng thì đành chịu thỏa hiệp.
Nhìn thấy cha mẹ rắc cầu lương như thế, Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy không thoải mái.
Hứ! Ai mà thèm chứ
Mặc dù cô nghĩ vậy nhưng thật ra cô rất muốn gia đình mình mãi luôn như vậy.
Mặc dù Hoắc Cảnh Thanh tỏ ra tức giận, nói: “Cha, cha phải chú ý hành động của mình chứ.
Cha đang rắc cẩu lương vào mặt con gái của mình đấy, cha muốn khoe tình cảm cũng được nhưng đừng làm vậy trước mặt con chứ, cha làm cho mọi người đi đường xem kìa
Bị nói như vậy, Hoắc Minh Dương cũng không cảm thấy ngại, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Hoắc Minh Dương nói tiếp: “Con gái của cha mẹ sao lại biết nói những điều này chứ.
Lúc trước cha còn thấy con gái của mình không biết nói những lời này cơ đấy, bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Mặt Hoắc Cảnh Thanh hơi đỏ lên, cô nói: “Làm gì có! Con gái của cha mẹ vẫn luôn giỏi ăn nói.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đều tỏ ra nghi ngờ.
Chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu Hoắc Cảnh Thanh hay sao?
“Lớn như vậy rồi mà vẫn còn ảo tưởng sức mạnh.
Con mau chóng tìm một người bạn trai rồi đem về nhà cho mẹ xem." Hà Vân Phi nhìn Hoắc Cảnh Thanh càng lúc càng xinh đẹp và dặn dò con gái.
“Bạn trai đầu có dễ tìm như vậy ạ” Cho dù có tìm được thì cũng không thể một sớm một chiều mà cưa đổ được.
Hoắc Cảnh Thanh nói xong rồi còn tự bổ sung thêm một câu trong lòng mình.
“Có cần mẹ tìm giúp con một người không?” Hà Vân Phi vô cùng kích động.
Lúc trước Hà Vân Phi còn muốn thăm dò cho Hoắc Cảnh Thanh nhưng lúc đó Hoắc Cảnh Thanh vẫn còn nhỏ và cũng không có ý gì với người kia.
“Con không cần đâu, mẹ giới thiệu cho anh con là được rồi.
Con...!đã có người trong lòng rồi." Hoắc Cảnh Thanh nói vậy, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Tiêu Văn Nam.
Tiêu Văn Nam điềm đạm bình tĩnh, lại còn mang theo vẻ bí ẩn nữa.
Nghe thấy con gái nói có người mình thích, Hà Vân Phi vội vàng nắm lấy cánh tay của Hoắc Minh Dương nhưng chỉ nghe Hoắc Minh Dương nói một tiếng “á”.
Ánh mắt Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi hơi ai oán, giống như một con vật nhỏ bị người khác bắt nạt.
“Chuyện này là thật sao?" Hà Vân Phi kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Dương, như thể phát hiện ra được một điều gì đó rất mới lạ.
Trước đây, Hoắc Cảnh Thanh là một người rất kén chọn, đưa ra tiêu chuẩn rất cao.
Sao bây giờ con gái của họ lại dễ dàng thích người khác như vậy? Đúng là không thể tưởng tượng được.
“Đương nhiên là thật rồi, vậy nên chuyện của con mẹ không cần xen vào nữa đâu.
Bây giờ con muốn học hành cho tốt, tranh thủ theo đuổi được người ta.
Hoắc Cảnh Thanh nói vậy và mặt cũng đỏ lên.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi thấy con gái mình nói vậy thì rất kinh ngạc.
Rốt cuộc Hoắc Cảnh Thanh đã gặp được thần thánh ở đâu mà có thể khiến cô trở thành một con người khác như vậy.
“Vậy con học hành cho tốt nhé.
Có gì không hiểu thì con cứ hỏi anh con, cha và mẹ con ở đây chơi cho thoải mái đã.” Nói xong, Hoắc Minh Dương cúp luôn cuộc gọi video.
Hà Vân Phi che miệng trộm cười, người đàn ông này đúng là nhỏ nhen.
Hoặc Cảnh Thanh không ngờ cha mình lại cúp điện thoại cái rụp như thế.
Cô lại nghĩ đến Tiêu Văn Nam cùng khuôn mặt đẹp trai đó.
Mặt cô ửng đỏ, trông không khác gì một quả táo chín mọng.
Hoặc Cảnh Thanh cứ mải mê chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ của mình, mải mê một hồi cô mới bình tĩnh lại và nhớ đến một chuyện quan trọng.
Đây mới chỉ là một chút hạnh phúc bé nhỏ, cô muốn có được thêm nhiều hạnh phúc nữa thì bắt buộc phải bỏ ra một thứ gì đó.
Nếu không thì nhận định không thể có được, cách bỏ ra công sức tốt nhất là chăm chỉ học hành.
Nếu cô không làm thế thì thật sự sẽ không theo đuổi được Tiêu Văn Nam, đến lúc đó anh nhất định sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất trái tim.
Nếu thật sự như thế thì cô chắc tức chết mất.
Nhưng Hoắc Cảnh Thanh biết rõ thành tích học tập của mình, cho dù cô cố gắng bao nhiêu thì vẫn bết bát như vậy.
Điều làm cho Hoắc Cảnh Thanh càng đau đầu hơn là bây giờ cô gần như quay lưng lại với tất cả những kiến thức trong sách, đến lúc kiểm tra, cô thậm chí còn đọc không hiểu đề bài,
Thực ra Hoắc Cảnh Thanh cũng biết, người như Tiêu Văn Nam có thể nói là hoàn hảo, cô tin rằng tất cả mọi mặt Tiêu Văn Nam đều không thua kém gì Hoắc Cảnh Hiền.
Cô lập tức giở đống tài liệu của mình ra, cô nghĩ môn Toán của mình rất kém nên lấy sách Toán ra xem và cả rất nhiều đề thi nữa.
Những đề thi đó viết rất nhiều chữ, đều là
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210713/yeu-phai-tong-tai-tan-phe-437-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=557705498 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
269 chương
11 chương
252 chương
70 chương
1 chương
68 chương
24 chương
40 chương