Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 434 : Đẹp Trai Hơn Anh Ấy
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của Hoắc Cảnh Thanh, Hoắc Cảnh Hiền vội vàng nhường cho cô một chỗ ngồi trống phía trước.
“Hoắc Cảnh Thanh, em nói thật cho anh biết, em và Tiêu Văn Nam quen biết nhau như thế nào vậy.
Rốt cuộc em đang giấu anh chuyện gì?” Hoắc Cảnh Hiền đè thấp giọng xuống, nghiêm túc hỏi Hoắc Cảnh Thanh."
Tiêu Văn Nam rất ít khi có mặt ở trường, bình thường ngoại trừ những lúc phải lên lớp thì căn bản không ai thấy anh ở đâu và một tuần anh cũng chỉ có một buổi có tiết.
Về sau nghe mấy người Hướng Túc nói thì anh mới biết hóa ra Tiêu Văn Nam có thân phận không đơn giản.
Hoắc Cảnh Thanh ngập ngừng ấp ủng, cô không dám nói nhiều: “Em chỉ gặp anh ta có một lần.
Em thấy trông hơi quen mặt nên mới ra chào hỏi nhưng hình như em nhận lầm người rồi...!Ha ha.” Hoắc Cảnh Thanh cười ha ha rồi quay phải quay trái nhìn xung quanh.
Hoắc Cảnh Thanh cũng không dám nói thẳng với Hoắc Cảnh Hiên rằng cô vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Văn Nam.
Thấy biểu cảm của Hoắc Cảnh Thanh như vậy thì Hoắc Cảnh Hiên cũng rõ chuyện.
Anh và Hoắc Cảnh Thanh là anh em ruột, trong lòng cô đang nghĩ gì chẳng lẽ anh lại không biết hay sao? Rõ ràng bộ dạng này của Hoắc Cảnh Thanh là đang nói dối anh.
Hoắc Cảnh Hiền không định hỏi thêm nữa vì anh biết thừa có hỏi thêm nữa thì Hoắc Cảnh Thanh cũng không nói thật cho mình biết.
Vả lại bây giờ Hoắc Cảnh Thanh cũng không phải là trẻ con nữa, qua mấy năm nữa thì cô cũng thành người lớn và có một số chuyện cô vẫn phải là người tự đi làm.
Còn người làm anh như Hoắc Cảnh Hiền không thể chuyện gì cũng gánh vác thay cho em gái được.
“Em xinh quá, em là bạn gái của anh Hiên a?" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh hỏi.
Cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, năng động hoạt bát.
Cô gái thấy Hoắc Cảnh Thanh và Hoặc Cảnh Hiên ngồi cùng một chỗ thì tới hỏi, cô gái rụt rè nhìn cánh tay của Hoắc Cảnh Thanh, giọng nói cũng rất nhỏ, hình như là cô đang sợ.
Quả thật là như vậy, ở trong trường, Hoắc Cảnh Hiện và Tiêu Văn Nam là những nhân vật không dễ trêu vào.
"Không phải đầu, em là em gái của anh ấy.
Nhưng chị đừng nói chuyện này cho người khác nhé.” Hoắc Cảnh Thanh lịch sự trả lời lại câu hỏi của cô gái kia, nói xong cô còn chớp chớp mắt mang theo vẻ tinh nghịch.
Cô đặt ngón tay lên môi, suyt một tiếng ý bảo cô gái kia giữ bí mật.
“Thật vậy sao? Nhưng trong hai người rất xứng đôi.
Tôi thật sự không nhìn ra hai người là anh em đấy.” Cô gái kia nhìn Hoắc Cảnh Hiên rồi lại đầy nuối tiếc nhìn sang Hoắc Cảnh Thanh.
Cô gái thật sự không tin Hoắc Cảnh Hiền và Hoắc Cảnh Thanh là anh em lắm nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn ra giữa hai người bọn họ cũng có những điểm giống nhau.
Hoắc Cảnh Thanh thấy cô gái kia gật đầu như mổ thóc thì cũng gật đầu: "Đúng vậy! Em và anh ấy là cùng một mẹ sinh ra nhưng nếu chị nói không giống thì đúng là cũng có chỗ không giống thật
Cô gái kia thấy Hoắc Cảnh Thanh nói như vậy thì tinh thần như tăng lên đến 120%: “Có gì khác nhau vậy?"
Không lẽ hai người là anh em cùng mẹ khác cha?
Cô gái kia nghĩ vậy trong lòng.
Nếu như Hoắc Minh Dương biết được suy nghĩ này của cô thì cô đúng là đen đủi.
“Em đẹp và trẻ hơn anh ấy.
Hoắc Cảnh Thanh tìm ra những ưu điểm trên người mình và khuyết điểm của Hoắc Cảnh Hiện.
Cô gái kia nghe thấy vậy thì cũng thở phào một hơi trong lòng, nhưng cô vẫn thấy Hoắc Cảnh
Hiên cũng rất đẹp trai.
Vì dù sao đó là nam thần trong lòng cô mà.
Nghĩ đến chuyện Hoắc Cảnh Thanh và Hoắc Cảnh Hiền chỉ là anh em thì cô gái cũng cảm thấy mình bớt được một tình địch.
“Im lặng đi, một lát nữa là phải lên lớp rồi.” Hoắc Cảnh Hiền cau mày, nói chuyện với Hoắc Cảnh Thanh.
Nghe đến chuyện lên lớp thì tinh thần Hoắc Cảnh Thanh lại lên đến 120% vì tiết này là tiết của Tiêu Văn Nam.
Bình thường Hoắc Cảnh Thanh không thể ngồi im nghiêm túc nghe giảng, nhưng tiết này không phải là của những thầy giáo già hói đầu mà là tiết của Tiêu Văn Nam, đương nhiên phải có ý nghĩa khác rồi.
Cô vuốt má, chuẩn bị nghiêm túc ngồi nghe Tiêu Văn Nam giảng bài.
Những nội dung Tiêu Văn Nam giảng, cô nghe không hiểu một chút nào cả.
“Các bạn, hôm nay chúng ta học về tiền tệ ngân hàng.
Tôi tin rằng mọi người cũng đã quen thuộc với môn học này.
Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu kỹ về môn học này.
Tiêu Văn Nam giảng bài rất thu hút được sự chú ý của mọi người, không khí lớp học vô cùng sôi nổi, mọi người đều chìm đắm trong giọng nói rất hay của anh.
Mặc dù Hoắc Cảnh Thanh hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng lúc đầu cô cũng rất nghiêm túc ngồi nghe Tiêu Văn Nam giảng bài, thậm chí cô còn quan sát của môi của thầy giáo nhưng đến cuối cùng cô vẫn lơ mơ cảm thấy buồn ngủ.
Chuyện này cũng không thể trách Hoắc Cảnh Thanh được, môn tiền tệ ngân hàng là một môn rất chuyên ngành, cho dù là sinh viên học ngành đó cũng chưa chắc đã nghe hiểu hết.
Vả lại, bây giờ Hoắc Cảnh Thanh mới chỉ học cấp ba, cô hoàn toàn không hiểu gì về những thứ này.
Hoặc Cảnh Thanh chống đầu, nhìn Hoặc Cảnh Hiện một cái, anh đang ghi ghi chép chép gì đó trong vở.
Cô lại quay đầu nhìn cô gái vừa nãy.
“Em hỏi chị một chút, thầy giáo Tiêu Văn Nam này có phải là giáo viên của các chị không? Sau này thầy ấy có dạy học ở đây không?” Hoặc Cảnh Thanh nói chuyện với cô gái kia bằng giọng nói chỉ hai người vừa đủ nghe, cô muốn biết thêm được một ít thông tin về Tiêu Văn Nam từ cô gái này.
Cô gái kia thấy Hoắc Cảnh Thanh nói thẳng tên của Tiêu Văn Nam ra thì cảm thấy rất bất ngờ.
Cô gái nhìn trái nhìn phải thấy không có ai đang nhìn về hướng của hai bọn họ thì mới từ từ nói với Hoắc Cảnh Thanh.
“Thầy giáo Tiêu Văn Nam của bọn chị á? Thầy ấy không phải là giáo viên của trường này, nhưng lại đến dạy bọn chị.
Nói thế nào nhỉ, hình như thầy ấy là do thầy hiệu trưởng mời về dạy bọn chị.
Mỗi một tuần thầy cũng chỉ có một tiết thôi, hết một tiết thì thầy cũng về luôn.”
Một tiết sao?
Hoắc Cảnh Thanh thấy cô gái kia nói vậy thì từ bỏ ý định muốn đến đây học.
Cô không muốn đến nơi không có Tiêu Văn Nam.
Thế nên cô cũng chỉ coi như đang nói chuyện phiếm.
Hoắc Cảnh Thanh thấy chán nên nằm bò ra bàn, cả người trông không hề có chút sức sống nào cả.
Cô và Hoặc Cảnh Hiền ngôi ở phía dưới nhưng cho dù có ngồi ở dưới thì cô cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Văn Nam và cả giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ.
“Em có thấy thầy Thâm rất đẹp trai không, đẹp trai hơn rất nhiều so với thầy giáo trong trường mình? Sao tất cả những giáo viên đại học đều không đẹp được như thầy ấy vậy?” Cô gái kia thấy Hoắc Cảnh Thanh nằm bò ra bàn thì một cô gái như cô làm sao có thể không biết trong lòng Hoắc Cảnh Thanh đang nghĩ gì.
Hoắc Cảnh Thanh: "..
“Nhưng em cũng không cần đau lòng vì sau này không được gặp thầy ấy đâu.
Nhà em có quyền thế lớn như vậy, tùy tiện tìm một chút thì cũng có thể thấy được." Cô gái kia nói, giọng nói đầy vẻ ghen tỵ.
“Cũng phải ha." Hoắc Cảnh Thanh nghe cô gái kia nói như vậy thì cũng lấy lại được tinh thần, đến lúc đó cô sẽ nhờ chủ hai đi điều tra giúp hoặc không biết chừng Hoắc Cảnh Hiên cũng biết rất nhiều thông tin.
Đến lúc đó thì cô cũng không sợ Tiêu Văn Nam chạy mất.
Trong chốc lát, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất có tinh thần, nhưng chuyện đó chỉ kéo dài trong chốc lát.
Tiêu Văn Nam vừa giảng bài vừa thường xuyên thì về phía của cô.
Nhưng một nửa thời gian cô ngồi suy nghĩ miên man, một nửa thời gian còn lại lại ngồi nói chuyện nên không hề phát hiện ra Tiêu Văn Nam đang nhìn mình.
Tiêu Văn Nam cũng không hề thấy tò mò trước sự xuất hiện của Hoặc Cảnh Thanh ở đây.
Anh trai của cô là Hoắc Cảnh Hiện có tiết của anh, không trông chừng được cô nên nhất định cảm thấy không yên tâm và đem theo cô đến lớp học, ngồi cùng nghe giảng luôn.
Tiêu Văn Nam nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng nảy ra ý định muốn trêu đùa Hoắc Cảnh Thanh một chút.
Anh đang giảng bài thì bỗng nhiên dừng lại và hỏi: “Mời bạn nữ ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Hiền đứng dậy trả lời câu hỏi.
Bạn nữ ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Hiện? Đó không phải chính là cô sao? Hoắc Cảnh Thanh ngơ ngác đứng dậy trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Cô vừa đứng lên thì tất cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt của những bạn học nam còn có một chút kỳ vọng chứ ánh mắt của những bạn nữ đúng thật là đang vui mừng trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị sẵn sàng để chứng kiến cô mất mặt.
"Em...!em xin lỗi nhưng em bị cận thị.
Em không nhìn rõ lắm.
Hoặc Cảnh Thanh chưa hề học qua những kiến thức này nên chỉ biết bịa tạm ra một lý do.
Hoắc Cảnh Thanh nói xong thì ngẩng đầu lên, bây giờ cô mới phát hiện ra Tiêu Văn Nam đang nhìn mình rất nghiêm túc.
“Nếu như em không nhìn rõ thì có thể đi lên phía trên để nhìn rồi quay lại chỗ trả lời cũng được." Hai tay Tiêu Văn Nam khoanh trước ngực, vẻ mặt chờ đợi Hoắc Cảnh Thanh bước lên trước.
Hoắc Cảnh Thanh thật sự không biết gì, cuối cùng, cô quay đầu lại và nhìn Hoắc Cảnh Hiền bằng khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Hoắc Cảnh Hiền cau mày, anh luôn thấy ông thầy Tiêu Văn Nam này luôn kiếm chuyện với em gái mình.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh như vậy, anh nhanh chóng viết đáp án ra vo.
Hoắc Cảnh Thanh nhìn qua nhìn lại để nhớ đáp án kia cho thật kỹ rồi mới từ từ đi lên phía trên.
Tiêu Văn Nam thấy Hoắc Cảnh Thanh nhìn đáp án thì cũng không ngăn cản: “Cái này là gì? Em trả lời đi! Nói đáp án của em cho tôi nghe xem nào.”
Đáng ra Hoắc Cảnh Thanh vẫn còn nhớ đáp án của Hoắc Cảnh Hiền nhưng câu nói vừa rồi của Tiêu Văn Nam làm cho cô quên hết sạch những gì vừa xem.
“Cái đó...!đáp án của câu này là." Hoặc Cảnh Thanh vừa cố gắng nhớ lại đáp án vừa nãy Hoắc Cảnh Hiện vừa viết vừa trả lời Tiêu Văn Nam.
“Em không biết đúng không? Thế thì thầy cũng không ép em trả lời nữa.
Nếu như em nói sớm hơn thì có phải không mất mặt không?” Câu hỏi vừa rồi của Tiêu Văn Nam là câu hỏi dễ nhất trong số nội dung bọn họ được học nhưng Hoắc Cảnh Thanh thật sự không biết đó là thứ quỷ quái gì.
Thế nên làm sao cô có thể trả lời được.
“Em chưa học qua những thứ này, thầy hung dữ như vậy làm gì?” Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy Tiêu Văn Nam như thế thì bực mình trút giận.
Rất cuộc người đàn ông này có ý gì vậy, lúc nãy không phải vẫn còn đứng nói chuyện với cô bên hồ sao.
Vậy mà bây giờ lại nói chuyện với cô như thế.
“Chưa học qua...!Thầy trông em có vẻ không giống một sinh viên đại học mà trông giống một học sinh cấp ba hơn.
Nếu như em đã là học sinh cấp ba thì tại sao lại đến trường này?" Giọng nói của Tiêu Văn Nam càng lúc càng lạnh lùng.
Hoắc Cảnh Thanh nghiến răng, cô trừng mắt nhìn Tiêu Văn Nam.
Người đàn ông này đúng là đồ vô liêm sỉ.
Lúc trước cô đã nói với Tiêu Văn Nam mình không phải là học sinh trường này, vậy mà bây giờ
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210713/yeu-phai-tong-tai-tan-phe-434-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=52827535 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
269 chương
11 chương
252 chương
70 chương
1 chương
68 chương
24 chương
40 chương