Yêu phải tổng tài tàn phế

Chương 426 : Tuần Trăng Mật

********** Giữa trưa, mọi người dường như đã thông đồng, từng người một tới thăm cô bé với Hà Vân Phi. Diệp Thiến với Tư Tuấn cũng đến, bao gồm cả bà Charlie và Lữ Hoàng Trung, Hoắc Minh Vũ và bạn gái anh Từ Thanh Lam cũng lần lượt đến phòng của Hà Vân Phi. Thời gian trôi qua rất nhanh, Hà Vân Phi nằm trên giường bệnh, nghĩ về nửa tháng trước, lúc đó bụng cô đột ngột đau, được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, con gái cô cứ đột nhiên như thế mà chào đời, cô nghĩ cục cưng, cô bất giác mỉm cười, nhớ lại dáng vẻ nhỏ nhắn của con bé khi mới sinh, dễ thương như bánh gạo nếp. Khi được cô y tá ôm đến, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, chút hồng hào, còn cái tay nhỏ, tất cả niềm vui không giấu được đều hiện rõ trên mặt, nghĩ đến đứa con mình 10 tháng mang thai sinh ra, trong lòng rất hạnh phúc. Cô nằm trên chú ý Hoắc Minh Dương đến rồi. Lúc này, Hoắc Minh Dương bước vào phòng bệnh của Hà Vân Phi, thấy người đang ngồi trên giường đang vui vẻ đến ngẩn người, anh nhìn thấy rồi mỉm cười, anh rất thích Hà Vân Phi cười như thế, khiến anh cảm thấy đây mới là người một nhà, cô là người phụ nữ của anh. Hoắc Minh Dương nghĩ trong lòng: "Cô gái nhỏ này thật đáng yêu biết bao, cô là người phụ nữ của mình, là vợ của mình, đời này mình sẽ bảo vệ cô. Nụ cười hạnh phúc này mình muốn cô cả đời đều có thể nở nụ cười như thế." Bước chân nhẹ nhàng, Hoắc Minh Dương bước đến bên giường Vân Phi ngồi xuống. Nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Hà Vân Phi vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô gái nhỏ trong vòng tay anh. Lúc này, Hà Vân Phi mới phát hiện Hoắc Minh Dương đến. Cô hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Dương có chút ngượng ngùng, cắn nhẹ răng nói: "Anh đến rồi!" Hoắc Minh Dương ôm lấy vòng eo thon thả của cô nói: "đang nghĩ gì thế? nghĩ đến ngẩn người, nhanh thành thực khai báo. Nào ngờ Hà Vân Phi không nói, “Em không nói, xem anh có thể làm gì em!” Hà Vân Phi cố ý nói nói như thế, Hoắc Minh Dương nhìn cô gái nhỏ trong lòng nói: "em có nói không? xem em có nói không có nói không...! Anh vừa nói vừa chọc lét Hà Vân Phi, khiến cô cười haha. "Được rồi, được rồi, em đầu hàng, đầu hàng có được không?" Cô dừng lại, cười nói: "em nghĩ đến con gái cưng của nhà mình, không được à.” Được rồi, Hoắc Minh Dương vừa nghe liền cổ ý đùa nói: "Được lắm! Anh còn cho rằng em đang nhớ anh nữa, nói thật đi, có phải em nhớ anh không.” Nói xong liền nghiêng người ngậm lấy cái miệng nhỏ của Hà Vân Phi. Lúc này bà Charlie đúng lúc đi vào, vừa ngẩng đầu liền thấy hai người ở trên giường đang tận tình hôn nhau, cũng không làm phiền, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài. Hoắc Minh Dương đột nhiên buông miệng đang hôn Hà Vân Phi ra. Mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đến rồi." Bà Charlie cười rồi quay người lạin bước tới, nói: “ừ, không phải Phi nhờ mẹ làm thủ tục xuất viện giùm sao, mẹ vừa làm xong cho nó rồi mới quay lại. Hoắc Minh Dương nhìn Vân Phi đang ngồi trên giường sắc mặt hồng hào, nói: "cũng có thể xuất viện rồi, ở bệnh viện cũng không thoải mái bằng ở nhà, chuyện bệnh viện cứ để con đi xử lý cho” Mọi người nhanh chóng đưa Hà Vân Phi xuất viện, Lúc về đến nhà, ôm con gái cưng của cô, trong ánh mắt dịu dàng chan chứa tình mẫu tử, nói với giọng cưng chiều: "Con yêu, mẹ đưa con về nhà nhé." Bà Charlie đột nhiên hỏi: "Phi à, cháu gái của mẹ tên gì con?" Lúc này Hà Vân Phi với Hoắc Minh Dương mới nhớ ra còn chưa đặt tên cho con. Cả nhà vui vẻ đều đang suy nghĩ nên lấy tên gì thật hay cho đứa bé. Diệp Thiến thấy cô bé con trong lòng Hà Vân Phi, đột nhiên nghĩ đến một cái tên. "Gọi là Khả đi, haha, mọi người mau đến xem nè, cô bé con này còn cười nữa, dễ thương quá đi." Lúc này, vị hôn phu Tư Tuấn của cô liền cười nói: “em đây không phải là đang làm rối à, gọi tên Khả không khó nghe, rất dễ thương, nhưng con của chị, vẫn nên gọi là Hoắc Minh Khởi, lấy tên bố đặt cho tên con. Cả nhà đều đang thảo luận. Hoắc Minh Dương ôm cục cưng từ trong tay Hà Vân Phi vào lòng: "Nào, đến bố bể nào, để bố nghĩ lấy tên nào cho con thì hay.” "Gọi là Hoắc Cảnh Thanh đi, con thấy rất hay. Hoắc Minh Dương vừa nghe liền mở miệng nói: “được, lấy tên này đi, thế thì con gái chúng ta liền gọi là Cảnh Thanh. Sau đó, bà Charlie cũng nói: "Vân Nhi, cái tên này mẹ rất thích." "tiểu Cảnh Thanh, tiểu Cảnh Thanh của bà ngoại” dùng tay nhẹ nhàng nựng khuôn mặt của cô bé con. Cả nhà cùng nhau cười nói vui vẻ, trêu chọc cô bé con này. Sau bữa tối, bà Charlie còn cả Diệp Thiến cũng đều về. Hà Vân Phi liền lên lầu đi tắm, rồi ở cùng với cục cưng của cô trong phòng. Một lát sau, Hoắc Minh Dương sau khi làm việc xong cũng lên lầu, trong túi áo khoác giấu một chiếc hộp gấm màu xanh tím. “Vân Phi, đang chơi với cục cưng của chúng ta à." Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi đang ngồi bên giường trêu chọc con gái, Hà Vân Phi trả lời: "Vâng, anh nhìn xem, cục cưng của chúng ta đáng yêu biết bao." Hà Vân Phi nghe Hoắc Minh Dương gọi mình liền ngẩng đầu, đột nhiên một chiếc hộp được mở ra xuất hiện trước mắt cô, là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn đính kim cương. Thực sự rất đẹp, viên kim cương được điều khắc chế tạo một cách tinh xảo, cô ngây người ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên không nói nữa: “Gả cho anh đi, Vân Phi, anh yêu em, em bằng lòng không?” Hà Vân Phi đột nhiên khóc, sau đó lại cười nói: "Em bằng lòng. Mặc dù anh đã từng cầu hôn cô một lần, nhưng lần này suy nghĩ của Hà Vân Phi vẫn không thay đổi. Cô yêu anh, cho nên bằng lòng ở bên anh. Hai người ôm chặt lấy nhau, Hoắc Minh Dương lấy tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Hà Vân Phi, an ủi cô, nói: "là anh có lỗi với em, đến giờ mới cầu hôn em. Anh yêu em Vân Phi, cảm ơn em đã sinh cho anh, Cảnh Thanh của chúng ta. Anh muốn cho em một hôn lễ, muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, xinh đẹp nhất thế giới.” Thực ra Hoắc Minh Dương đã chuẩn bị xong hôn lễ từ sớm. Hoắc Minh Dương đã chuẩn bị kế hoạch đám cưới hoành tráng. Điều mà một người phụ nữ mong chờ nhất trong cuộc đời của mình chính là hy vọng mình có thể trở thành một cô dâu xinh đẹp, vì vậy anh phải cho cô dâu của mình một đám cưới thật hoành tráng. Anh muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, người vợ xinh đẹp nhất và hạnh phúc nhất. Mười ngày sau, đám cưới của anh với cô được tổ chức, anh mang giày cao gót cho anh, cô thắt nơ cho anh. Các khách mời có mặt đều mong chờ khoảnh khắc cô dâu xinh đẹp và chú rể điển trai xuất hiện trên sân khấu. Sau một lúc, khúc hát tiến hành hôn lễ trầm bổng ở trong khán phòng lãng mạn này. Với âm nhạc tuyệt vời, người dẫn chương trình bước lên sân khấu và bắt đầu bài phát biểu của mỗi người chủ trì, Những bức ảnh do Hoắc Minh Dương chuẩn bị được chiếu trên màn hình lớn, mỗi bức hình đều là hình cô. Sau đó, chú rể Hoắc Minh Dương bước lên sân khấu với bộ vest xanh đen, còn cô dâu Hà Vân Phi mặc váy cưới trắng được mẹ cô bà Charlie dắt đi về phía Hoắc Minh Dương. "Mẹ giao con gái mẹ cho con, con phải đối xử với nó thật tốt, không được để con bé phải chịu chút uất ức nào, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu.” Bà Charlie cười nói với Hoắc Minh Dương. “Mẹ yên tâm, con sẽ không thể đâu.” Hoắc Minh Dương nằm lấy tay Hà Vân Phi, hai người cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân. Cô dâu Hà Vân Phi từng bước đi về phía Hoắc Minh Dương, cho đến khi ở trước mặt Hoắc Minh Dương. Vị linh mục cầm cuốn sách tuyên thệ, đi đến trước mặt Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi. "Lạy Chúa, chúng con đến trước mặt Ngài, chứng kiến đôi nam nữ được chúc phúc bước vào cung điện hôn nhân thiêng liêng. Theo ý Chúa, hai người được kết hợp thành một, cùng nhau già đi, bên nhau đời đời kiếp kiếp;...! Mục sư đã chủ trì nhiều đám cưới, đây đã không biết là lần thứ mấy ông nhìn thấy cặp đôi hạnh phúc như thế. Chờ mục sư nói xong, sau đó lại nói tiếp: "Cô dâu Hà Vân Phi, con có bằng lòng lấy người đàn ông này thành chồng con và ký kết vào hiệp ước hôn nhân với anh ấy không? bất luận là ốm đau hay mạnh khoẻ, hay bất kì lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, và vĩnh viễn chung thuỷ với anh ấy đến cuối đời?" Hà Vân Phi quay đầu lại, nhìn kỹ Hoắc Minh Dương nghiêm túc nói: "con bằng lòng, dù đến già cũng chỉ yêu một mình anh ấy." Hà Vân Phi nói như vậy, khiến cho trong lòng Hoắc Minh Dương nóng lên. "Chú rể Hoắc Minh Dương, con có bằng lòng lấy người phụ nữ này làm vợ con và ký vào hiệp ước hôn nhân với cô ấy không? bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất kì một lý do nào khác, đều sẽ yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy và chung thuỷ với cô ấy đến cuối đời?" Hoắc Minh Dương: “con bằng lòng” "Được rồi, tiếp theo chú rể có thể hôn cô dâu rồi.” Hoắc Minh Dương vén khăn che mặt lên cho Hà Vân Phi, còn hai tay anh không khỏi ôm chặt lấy Hà Vân Phi. Nụ hôn và cái ôm của anh đều đẹp đẽ đến thế, cô không khỏi đỏ mặt, cô hơi ngạc nhiên khi anh đột ngột ôm hôn, nhịp tim lại vô thức lỡ mất nửa nhịp. Nhưng ngay sau đó, Hà Vân Phi đã bắt đầu chìm đắm vào trong sự đẹp đẽ đó, cũng ôm lấy anh, lúc xúc động nhất, ngay cả hơi thở của nhau cũng khiến người ta cảm thấy vô tận dư vị, tựa như ôm hôn vậy. Ngay cả khi ngày tận thế đến, họ sẽ không cảm thấy sợ hãi hay hối tiếc. Cảm giác này, chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được, anh là chỗ dựa của cô, còn cô bằng lòng vĩnh viễn dựa vào anh. Suốt quá trình vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt. Còn hai người nhìn nhau cười: “Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra" Hoắc Minh Dương nằm chặt lấy tay Hà Vân Phi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định. “Em yêu anh” Hà Vân Phi nhìn sâu vào mắt anh, cười rạng rỡ nói. Đã một tháng trôi qua kể từ đám cưới đẹp như mơ đó, nhưng trong lòng mọi người vẫn bồi hồi nhớ về khung cảnh ngập tràn hạnh phúc ở khắp mọi nơi, Hà Vân Phi với Hoắc Minh Dương trải qua những ngày tháng của mình, mang theo con trai con gái sống thật hạnh phúc. Một tháng sau, Hoắc Minh Dương đưa Hà Vân Phi với hai con đến Malaysia để hưởng tuần trăng <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210713/yeu-phai-tong-tai-tan-phe-426-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=4112878902 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.