Yêu phải tổng tài tàn phế

Chương 17 : Tôi không đau

Bắt gặp ánh mắt của cô, Hoắc Minh Dương lạnh lùng nói nhấn mạnh rõ ràng từng chữ. “Sao lại trở về đây?” Nghe thấy giọng nói của anh, cô mới thu hồi ánh mắt, nhận ra mình đã nhìn chăm chú vào anh rất lâu, cô vẫn rất tự nhiên hỏi vặn lại. “Tôi là vợ của anh, nơi này là nhà của tôi, tại sao tôi không thể trở về?” Chính bản thân cô cũng khâm phục mình có thể nói ra lời này một cách tự nhiên như vậy, hoàn toàn không thấy hổ thẹn, không biết xấu hổ. Cô không quan tâm đến ánh mắt không hiểu là có ý gì của Hoäc Minh Dương, cô đi vào thư phòng, lấy một ít sách và thêm cả bàn cờ đặt ở trên mặt đất. Dựa vào sức lực của cô và chị Tiết, muốn đẩy được Hoắc Minh Dương cùng với xe lăn di chuyển lên trên thì có hơi lao lực, tốn sức, với lại tay phải của cô bây giờ vẫn còn đang tê, không thể mạo hiểm được. Hoäc Minh Dương nhìn lướt qua những thứ đang đặt ở trên mặt đất thì liền đã hiểu được ý của cô. Xe lăn có thể từ trên bàn cờ di chuyển lên trên, dưới bàn cờ có kê một chồng sách dày, làm như vậy để giảm bớt lực đè lên trên bàn cờ, tránh cho bàn cờ gãy. Sau khi Hoắc Minh Dương được đẩy lên trên, thì không có liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia nữa, tự đẩy xe lăn tiến vào thư phòng. Diệp Tĩnh Gia đứng ở đầu cầu thang, trong lòng có chút thấp thỏm, lo lắng không yên, vừa rồi cô nói lời đó, có phải là đã nói sai rồi? Chị Tiết đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn Diệp Tĩnh Gia: “Thiếu phu nhân, cô trở về thật là đúng lúc, kịp thời, nếu không có cô thì cậu chủ đã bị ngã xuống rồi”. Ngừng một chút, cô ấy lẩm bẩm tự hỏi với vẻ nghi hoặc, khó hiểu. “Sao đang yên đang lành lại thiếu chút nữa thì bị ngã từ trên tâng xuống nhỉ?” “Là do chú chó ở trong nhà, ban nãy không biết có chuyện gì mà chú chó lại đột nhiên chạy xuống tầng, liền đụng vào xe lăn của Minh Dương”. “Chị Tiết, người trong nhà đâu hết rồi?” Diệp Tĩnh Gia nhìn quanh khắp bốn phía, xác định trong nhà chỉ có chị Tiết thì nghi hoặc hỏi một câu. “Buổi tối hôm nay tập đoàn Hoắc Thiên có yến hội, người làm việc ở bên đó không đủ, trong lúc nhất thời không tìm được người nên bà chủ đã điều người trong nhà qua đó”. Lúc này cũng đã sắp đến giờ ăn tối rồi, Diệp Tĩnh Gia hỏi chị Tiết: “Vậy bữa tối hôm nay chỉ có tôi cùng ăn với Minh Dương có đúng không?” “Vâng, tôi đang ninh canh cho cậu chủ. Thiếu phu nhân, sau khi cô đi, lượng cơm của cậu chủ lại ít đi rồi, vì vậy tôi liền nghĩ ninh chút canh để bồi bổ cho thân thể của cậu chủ”. Từ trong miệng của chị Tiết, cô biết được mấy ngày nay Hoắc Minh Dương lại không thường xuyên ăn cơm tử tế, cho nên muốn xuống bếp nấu chút gì đó cho anh ăn. Bởi vì tay vẫn còn rất đau, cầm đồ vật đều tốn sức, lúc nấu ăn lại không thể chỉ dùng có mỗi một tay, không còn cách nào khác, cô chỉ đành làm một đĩa cà tím xào thịt, hơn nữa còn bị cháy một chút. Lúc bưng cơm và thức ăn lên còn phải làm phiền chị Tiết giúp đỡ, cô chỉ dùng tay trái bưng một bát cơm, sau khi đặt cơm và thức ăn ở trên bàn, Diệp Tĩnh Gia nhìn về phía Hoắc Minh Dương. “Ăn cơm thôi”. Đợi đến lúc anh tự đẩy xe lăn di chuyển đến gần cô, thì cô liền rút khăn giấy ra lau tay cho anh, động tác vẫn rất quen thuộc như cũ, giống như là mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc anh, chưa từng rời đi. “Hôm nay canh mà chị Tiết nấu rất thơm, tôi vừa rồi đã nếm thử một ngụm. Nghe chị Tiết nói canh được ninh những hơn bốn tiếng đồng hồ, cho nên nồi canh hôm nay chúng ta phải uống cho bằng hết đó”. Diệp Tĩnh Gia nói liên miên, trong đáy mắt cũng là chứa đầy nụ cười. Cô không có thận trọng như lúc chăm sóc anh vào mấy ngày hôm trước, nói chuyện cũng rất cẩn thận, dè dặt. Hoắc Minh Dương nhìn cô cầm thìa, vẫn luôn là dùng tay trái, *ấn đường của anh khẽ nhíu lại một cái rất nhẹ, gần như là không thể phát hiện ra được. *Ấn đường: Vùng nằm giữa hai đầu lông mày. “Tay của cô…” “Không sao, chỉ bị tê thôi, không có bị rách da, cũng không đau”. Cô nói với vẻ không để ý. Thực ra bản thân cô biết tình trạng tay của cô, không phải chỉ có bị tê, tuy không nặng đến mức như bị gãy xương, chảy máu, nhưng tay đã bị bầm tím lên rồi. Thu hồi ánh mắt từ trên người của cô, Hoắc Minh Dương chậm rãi mở đôi môi mỏng, nói. “Sau khi tôi ký xong thỏa thuận ly hôn sẽ bảo luật sư đưa tới cho cô. Cô ăn cơm xong thì trở về đi”.