Yêu Phải Tình Địch

Chương 73 : Lời khách sáo

Quách Thành Vũ tạm giữ chức trong công ty kiến trúc thuộc thành phố, trên danh nghĩa là giám đốc, nhưng thực tế không đi làm. Gần đây nhận được một đơn hàng lớn, sau khi trúng thầu công trình trực tiếp chuyển thầu, kiếm lời mấy chục triệu. Mua một mảnh đất, dựng một tấm biển, gọi là lạc viên rắn cưng, rắn cưng đủ màu đủ sắc được nuôi thả ở đó, rất nhiều loại rắn quý hiếm khó gặp, với ý đồ chọc tức Trì Sính. Mấy hôm nay, Quách Thành Vũ chỉ lo dạo lạc viên của mình, ngay cả phòng khám cũng chả rảnh ghé đến. "Nghe nói Trì Giai Lệ mấy ngày nữa sẽ về." Lý Vượng nói. Quách Thành Vũ cười hi hi nói: "Vậy thì sẽ náo nhiệt lắm." Trì Giai Lệ là chị của Trì Sính, lớn hơn hắn sáu tuổi, bốn năm trước không quan tâm cha mẹ phản đối, kiên quyết gả cho một người da đen, từ đó luôn định cư tại nước ngoài. Năm trước sinh một cặp song sinh, hai nam, một da trắng một da đen, nhìn rất thú vị. Cha mẹ Trì Sính yêu thương muốn chết, cả ngày mong nhớ cháu ngoại, hễ ra là giục Trì Giai Lệ về nước. "Cậu nói xem chị Lệ nghĩ sao không biết? Cứ phải tìm một kẻ đen như thế! Hai lần trước chỉ về nước tôi có đụng phải, ối trời, đen như mực quẹt ấy! Còn mặc đồ màu trắng, tôi còn lo lắng màu da của nó rớt xuống làm đen quần áo đó." Quách Thành Vũ cười hề: "Người da đen jj to." "Cũng phải." Xe lái khỏi lạc viên lên đường lớn, Lý Vượng bỗng nhớ ra một chuyện, nói với Quách Thành Vũ: "Hai hôm trước bác sĩ kia nghe ngóng chuyện cậu ở chỗ tôi, hỏi dạo này sao cậu không đến, xem ra là mong nhớ cậu rồi." Quách Thành Vũ đưa lưỡi liếm liếm răng khểnh: "Cậu ta không thuận tiện nghe ngóng chuyện của Trì Sính sao?" Lý Vượng nghĩ lại, hình như thật sự có hỏi vài câu. "Chỉ hỏi giữa cậu và Trì Sính có vướng mắc gì không, tùy tiện nhắc đến thôi, cũng không hỏi nhiều, chủ yếu vẫn là muốn nghe chuyện của cậu." Quách Thành Vũ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chuyện cậu ta thật sự muốn nói, chính là vài câu tùy tiện nhắc đến đó." "Ý của cậu là cậu ta để mắt đến Trì Sính?" Quách Thành Vũ nói: "Trong phòng khám không phải còn một người nữa sao?" Lý Vượng lúc này mới nhớ ra lần trước có đụng phải Trì Sính ở phòng khám, lẽ nào hắn không phải nhằm vào Khương Tiểu Soái sao? Quách Thành Vũ hờ hững nói: "Nhóc hòa thượng kia, rất là ranh đó!" "Cậu nói tên Ngô Sở Úy huênh hoang đó hả?" Lý Vượng nghi vấn mãnh liệt: "Tên đó ranh chỗ nào? Sao tôi nhìn không ra?!" "Đó là do cậu ngu." Lý Vượng, "..." Quách Thành Vũ lại nói: "Cậu có tin không, bây giờ lái xe đi ngang cửa phòng khám, Khương Tiểu Soái nhất định ép chúng ta vào?" Có lúc, lời của Quách Thành Vũ chỉ giống như nói đùa, nhưng Lý Vượng không thể không tin. Xe vừa đến, Khương Tiểu Soái liền xuất hiện trước mặt hai người như ảo thuật. Quách Thành Vũ thắng xe một cái tuyệt đẹp, đầu xe đụng đến vạt áo blouse của Khương Tiểu Soái. "Xuống xe!" Khương Tiểu Soái gõ cửa sổ xe. Quách Thành Vũ hạ cửa sổ, tầm mắt trêu đùa cọ lên mặt Khương Tiểu Soái. "Bác sĩ Khương có ý gì đây? Tôi còn có việc, cậu đừng cản đường!" Lần này, đến phiên Khương Tiểu Soái chủ động mở miệng. "Anh mắc phải bệnh rất nghiêm trọng, tôi ngửi được mùi vị hồi quang phản chiếu trên người anh, muốn giữ mạng, đi theo tôi." ... Vào phòng khám rồi, Khương Tiểu Soái liền tỏ vẻ nhiệt tình, "Nghe nói anh mở một lạc viên rắn cưng? Có thể vào tham quan một chút không? Anh em của tôi cũng nuôi rắn, muốn học hỏi kinh nghiệm của anh." Quách Thành Vũ thò tay vào trong đùi Khương Tiểu Soái, nói một cách xa xôi: "Đừng nói tham quan, mang đi vài con cũng không thành vấn đề." Khương Tiểu Soái cố nhịn cơn giận trong lòng, bình tĩnh đẩy tay Quách Thành Vũ ra. "Vậy lạc viên của anh ở đâu? Lớn không? Bên trong có rắn gì? Những con rắn đó chỉ để thưởng thức hay có thể bán?..." Những lời râu ria tuôn ra một đống. Quách Thành Vũ đặc biệt kiên nhẫn chờ đợi, đợi Khương Tiểu Soái chuyển đề tài lên người Trì Sính.