Yêu Phải Tình Địch
Chương 256 : Luyện Tâm Nhãn
Ba ngày sau, Ngô Sở Úy xuất viện, để Khương Tiểu Soái thay thuốc cho mình.
“Ồ! Bộ đồ này không tồi đâu! Mua ở đâu vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy tùy tiện đáp:“Không biết, Trì Sính mua.”
“Chậc chậc…” Khương Tiểu Soái cười xấu xa, “Anh ta còn cho cậu mặc đồ bắt mắt thế này ra khỏi cửa sao?”
“Anh ta không cho tôi mặc tôi vẫn mặc!” Trên mặt Ngô Sở Úy hiện lên một tia phẫn hận, “Tôi coi như đã nhìn ra rồi, càng theo anh ta anh ta sẽ càng hỉnh mũi lên trời, khi không gây sự! Cho một mình anh ta thao còn không được, mẹ nó còn phải cho một mình anh ta xem, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy chứ?!”
Khương Tiểu Soái cười hê hê một trận, mới mở miệng nói: “Cậu phải đổi vị trí suy nghĩ đi, cậu mua cho anh ta những bộ đồ kiểu cách đơn giản, màu sắc tối, thì không để người ta giới hạn cậu mặc gì sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Đó gọi là kín đáo hoa lệ.”
“Hoa lệ cái con khỉ!” Khương Tiểu Soái khì mũi khinh thường, “Cậu cho rằng tôi không biết nhìn hàng sao? Quần áo trên người Trì Sính toàn bộ cộng lại cũng không mắc bằng một cái áo trên người cậu.”
“Thân phận anh ta không giống tôi, anh ta là nhân viên công chức nhà nước, mặc thu hút như vậy còn không phải muốn bị điều tra à? Lại nói, là anh ta tự thích mấy màu tối, không phải tôi ép anh ta mặc.”
Khương Tiểu Soái nói: “Quần áo màu tối cũng có kiểu thời trang, không tin cậu mua một bộ tặng anh ta đi, cậu xem thử anh ta có thích mặc không!”
“Dựa vào cái gì tôi phải mua cho anh ta” Ngô Sở Úy dựng ngược mày: “Anh ta đã đủ chói mắt rồi, lại mặc kiểu đó thì càng vô pháp vô thiên hơn!”
Khương Tiểu Soái nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào cậu cảm thấy cậu không chói mắt sao?”
“Tôi đỡ hơn anh ta nhiều, ít nhất tôi tuân thủ bổn phận!”
Khương Tiểu Soái cố ý phát ra tiếng ho nghi vấn, Ngô Sở Úy giống như con mèo bị đạp phải đuôi, lập tức giơ cùi chỏ lên húc vào lưng Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái vội ấn y lại.
“Đừng quậy nữa, chúng ta mau thay thuốc thôi!”
Khương Tiểu Soái tuần tự tháo băng cho Ngô Sở Úy, rửa sạch, thay thuốc, trong lúc đó cả hai đều yên lặng.
Khi Khương Tiểu Soái cuối cùng sắp quấn xong vòng băng, Ngô Sở Úy bất chợt phun ra một câu.
“Dù sao tôi càng lúc càng thấy ghét anh ta rồi!”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Tại sao?”
Ngô Sở Úy nghẹn nửa ngày vẫn không nói được lý do.
Khương Tiểu Soái thử thăm dò: “Lẽ nào vì anh ta không để Uông Trẫm đến thăm cậu?”
“Cái gì chứ?” Sắc mặt Ngô Sở Úy có hơi mất tự nhiên: “Uông Trẫm có đến hay không chỉ là chuyện nhỏ.”
Khương Tiểu Soái lộ vẻ tà ác: “Nhỏ sao? Sao tôi cảm thấy không nhỏ chút nào hết?”
“Biến biến biến…” Ngô Sở Úy ra vẻ không kiên nhẫn, “Tôi đang nói nghiêm túc với anh đó, anh đùa làm gì hả?”
Khương Tiểu Soái rất vô tội: “Tôi đùa gì chứ? Tôi nói cái gì không nghiêm túc sao?”
“Anh cố ý đúng không?” Ngô Sở Úy nói xong cũng tự cười.
Khương Tiểu Soái không tiếp tục xem thường y, lại dời vấn đề lên người Trì Sính.
“Vậy cậu nói thử đi, sao cậu lại ghét anh ta?”
Nói đến cái này, mặt Ngô Sở Úy liền sầm xuống.
“Cứ nói từ tối hôm trước đi, cái hôm anh đến bệnh viện thăm tôi đó, Uông Trẫm đột nhiên gọi điện nói muốn đến thăm tôi.
Kết quả anh ta liền nóng lên, nói bao nhiêu lời khó nghe, nhất định phải làm chuyện đó trên giường bệnh! Mẹ lúc đó ở ngoài cửa luôn có tiếng bước chân, tôi càng sợ hãi anh ta làm càng dữ! Hậu quả hôm sau bác sĩ đến kiểm tra, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi!”
Thật ra, tiếng bước chân tối hôm đó là của Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái.
Hai người họ không xem được GV nên không cam lòng, thế là chạy qua xem trộm ngay tại hiện trường.
“Má…” Khương Tiểu Soái vỗ bàn đứng lên, “Cái này quá đáng rồi đó! Đó là bệnh viện đâu phải ở nhà, nếu để người ta thấy thật thì ảnh hưởng rất xấu! Huống chi lúc đó cậu còn bị thương, anh ta không bận tâm đến thân thể của cậu, lại tàn nhẫn giày vò cậu như thế.”
Vốn Ngô Sở Úy đã quên chuyện này gần hết rồi, kết quả Khương Tiểu Soái nói thế, trong lòng y lại thấy không vui.
“Anh nghĩ xem, chuyện này thật tà môn, sao Uông Trẫm biết tôi bị thương?”
Khương Tiểu Soái cười khan hai tiếng: “Cậu hỏi tôi tôi làm sao biết? Tôi cũng không có số của Uông Trẫm.”
“Nhất định là cái miệng rộng của Uông Thạc!” Ngô Sở Úy hận mài răng: “Tên đó xấu xa nhất, nhất định là anh ta bảo Uông Trẫm nói những câu kia, cố ý tạo ra hiểu lầm giữa tôi và Trì Sính.”
Khương Tiểu Soái vừa lột nho vừa giấu lương tâm nói: “Khả năng rất lớn.”
Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ rồi lại cảm thấy không đúng.
“Vậy ai cho Uông Thạc biết chứ?”
Khương Tiểu Soái kích động, nho trong tay bay thẳng đi, không nghiêng không lệnh rơi lên đũng quần Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ấn đầu Khương Tiểu Soái lên đũng quần mình: “Tới tới tới, ăn đi, đừng lãng phí.”
“Má, cậu thật hạ lưu!”
Hai người quậy một trận, Ngô Sở Úy cũng quên luôn vấn đề vừa rồi, Khương Tiểu Soái âm thầm thở ra.
Kết quả, cung phản xạ siêu dài của Ngô Sở Úy lại nhớ ra một nghi vấn chí mạng hơn.
“Đúng rồi, vừa rồi có phải là anh nhắc đến Uông Trẫm trước không?”
Khương Tiểu Soái gật đầu: “Đúng vậy!”
Ngô Sở Úy sắc bén nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái, âm u hỏi: “Sao anh biết Uông Trẫm gọi điện cho tôi, hơn nữa Trì Sính còn không cho anh ta đến thăm tôi?”
Khương Tiểu Soái nghẹn lời: “Cái đó… tôi nghe Quách tử nói.”
“Vậy sao Quách tử lại biết?”
“Chắc chắn là Trì Sính cho anh ta biết rồi!” Khương Tiểu Soái cười rụt rè, “Có gì mà Trì Sính không nói với Quách tử chứ? Độ thân mật giữa hai người họ cậu còn chưa lĩnh giáo qua sao?”
Đường tư duy của Ngô Sở Úy lại bị Khương Tiểu Soái dẫn đi: “Anh ta sẽ không cho Quách tử biết chuyện GV của tôi chứ?”
“Chắc không đâu?” Khương Tiểu Soái cố ý ra vẻ kinh sợ: “Cậu để GV ở đâu?”
“Tôi để trong bộ đồ anh mang đến cho tôi hôm đó đó!” Ngô Sở Úy nói.
“…”
Trong lòng Khương Tiểu Soái có một đám ngựa chạy qua, hóa ra ngay từ đầu Trì Sính đã liệu trước được hắn sẽ dùng chiêu này ép Ngô Sở Úy đòi quần áo, mới giấu đĩa ở đó! Suýt nữa thôi, đúng là chỉ suýt chút nữa thôi! Khương Tiểu Soái hối hận đồng thời cũng có một cảm giác nguy cơ dữ dội.
Không được, trở về phải bảo Quách Thành Vũ luyện tâm nhãn! Trì Sính rất có khả năng đuổi kịp và vượt qua rồi!
Đang âm thầm mài răng, mặt Ngô Sở Úy đột nhiên ghé vào dưới mắt Khương Tiểu Soái, âm u hỏi: “Này, anh đang nghĩ gì đó hả?”
Khương Tiểu Soái giật bắn, hồi lâu sau mới bình tĩnh được.
“Tôi đang nghĩ… rốt cuộc là ai gọi điện cho Uông Trẫm.”
Nói xong suýt nữa tát cho mình một cái, sao mày lại nhắc tới chuyện đó chứ!
“Nghĩ ra chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái đốt chết mấy tỷ tế bào não, cuối cùng mắt sáng lên.
“Tôi biết rồi, Trì Giai Lệ đó! Cậu nghĩ xem, cậu cứu con trai của Trì Giai Lệ, sau đó chị ta lại cùng Uông Trẫm… cậu hiểu ý tôi đúng không?”
Ngô Sở Úy bừng tỉnh: “Có lý.”
….
Trì Giai Lệ đã lên kế hoạch về nước, mấy hôm nay đang bận dọn dẹp đồ đạc, kết quả khi chỉnh lý giá sách, lại nhìn thấy cuốn “bảo điên” của Trì Viễn Đoan.
Đột nhiên cô nhớ lại hôm đó cô đuổi Trì Viễn Đoan ra ngoài, Trì Viễn Đoan vẫn luôn xin cô hãy xem điều thứ ba, lúc đó phiền muốn chết, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy rất buồn cười.
Ôm mấy phần hiếu kỳ, Trì Giai Lệ lật vài trang.
Điều thứ ba đơn giản hơn hai điều trước, chỉ hai chữ - keo kiệt.
Cậu ta keo kiệt sao?
Trì Giai Lệ nhớ hôm mời Ngô Sở Úy đi ăn, cái độ phô trương xa xỉ của y.
Lại nghĩ đến những đồ ăn mà Ngô Sở Úy mua cho Đâu Đâu và Quyển Quyển, không hề cảm thấy người này keo kiệt chút nào.
Thế là, tùy ý ném cuốn “bảo điển” sang một bên, tiếp tục thu dọn cái khác.
Chiều, Trì Giai Lệ dẫn Đâu Đâu và Quyển Quyển đi tạm biệt Ngô Sở Úy.
Tay của Ngô Sở Úy đã khỏi rồi, mấy hôm nay lại bắt đầu bận rộn ở công trường.
Khi Trì Giai Lệ đến.
Ngô Sở Úy đang cùng nhân viên bê đồ, mặc đồ lao động bình thường, vạt trước và sau lưng đều ướt.
Sau khi bê xong, Ngô Sở Úy tùy tiện cầm chai nước dưới đất, do uống quá vội, nước chảy theo khóe miệng vào cổ, không có chút hình tượng nào đáng nói.
Lúc này, Trì Giai Lệ nghĩ đến những phẩm chất tốt đẹp mà Quyển Quyển khen Ngô Sở Úy, mới cảm thấy có chút đáng tin.
Ngô Sở Úy thấy Trì Giai Lệ, lộ vẻ kinh ngạc, bước vội lại chỗ cô.
“Trời nóng thế này, sao chị lại đến đây?”
Trì Giai Lệ nói: “Qua hai ngày nữa sẽ về nước, mang con đến thăm cậu.”
“Nhanh vậy sao?” Ngô Sở Úy bất ngờ: “Khó lắm mới về một chuyến, sao không ở thêm vài ngày?”
“Ba nó nhớ con, huống chi bên đó còn một đống việc phải làm, không ở tiếp được.”
Ngô Sở Úy nghĩ thấy cũng đúng, chỉ là rất không nỡ xa hai bảo bối sống này.
“Mấy hôm nay em bận quá, cũng không rảnh đi thăm Đâu Đâu và Quyển Quyển, tụi nó đâu?”
Trì Giai Lệ chỉ chiếc xe gần đó, nói: “Tôi thấy bên này đang thi công, sợ tụi nó đến đây chạy lung tung nguy hiểm, nên bảo tụi nó đợi trên xe.”
Ngô Sở Úy gật đầu: “Hơn nữa bên ngoài quá nóng, xuống dễ bị trúng nắng.”
Trì Giai Lệ cười thản nhiên: “Sao nào? Có thời gian không? Cùng đi uống ly trà tránh nắng?”
“Đương nhiên có!” Ngô Sở Úy lau mồ hôi: “Chị lên xe trước đi, chờ em ba phút, em lập tức xong ngay.”
Nói xong nhanh chóng chạy về phía công trường, cùng mấy nhân viên dỡ linh kiện mang từ công ty đến xuống xe.
Tay vừa mới tháo băng chưa vài ngày, đã ôm cái thùng hơn trăm cân, vận chuyển tới lui.
Trì Giai Lệ không nhích một bước, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy bận rộn làm việc, mồ hôi tung tóe văng về hướng cô..
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
7 chương
212 chương
29 chương
67 chương