Yêu Phải Tình Địch
Chương 218 : Cha Vợ
“Ô ô ô la la la, yên lặng nhìn đường xa vợi, ô ô la la la, chạy nhanh theo con đường phía trước…”
Ngô Sở Úy vừa lái xe vừa ngâm nga, đang hát vui vẻ, bốp một tiếng, phía trước xuất hiện một cái lồng đỏ trứng còn sống bị đập bẹp, bên trên còn dính một ít vỏ trứng bị vỡ, lòng trắng trứng chảy thành một đường “nước miếng” dài trên kính chắn gió, nhìn thấy đặc biệt buồn nôn.
“Má, jj ai thiếu đức vậy hả!”
Ngô Sở Úy không nhịn được lầu bầu, vô thức giảm tốc độ.
Kết quả, liên tiếp hai ba trái trứng sống nện lên cửa kính chắn gió của y, làm Ngô Sở Úy trở tay không kịp, vội mở cần gạt nước.
Mở xong rồi mới chết, trên kính chắn gió bị đọng lại một lớp mờ nhạt, hoàn toàn cản hết tầm nhìn.
Lúc này Ngô Sở Úy mới ý thức được, đây không phải là trứng gà bình thường, có người muốn cướp xe.
Phản ứng đầu tiên chính là báo cảnh sát.
Vừa gọi được 110, còn chưa kịp nói gì, cửa xe đã bị người ta chọi.
Tiếng vang leng keng làm tim Ngô Sở Úy vỡ nát, đây là xe y mới mua đó!
Báo cáo sơ lượt tình huống cho cảnh sát xong, Ngô Sở Úy mới gầm ra ngoài: “Muốn tiền thì tôi cho, đừng đập xe tôi!”
Hai tên đàn ông phì nhiêu vạm vỡ gõ cửa sổ xe.
“Lết ra đây!”
Ngô Sở Úy ngồi yên không động, người bên ngoài vung búa muốn nện lên cửa kính.
Ngô Sở Úy vội mở cửa xe, ra ngoài liền gầm lên một tiếng tức giận chứa đầy sức mạnh.
“Các người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát rồi biết chưa?”
Tên kia không nói tiếng nào, vung nắm đấm nhắm vào mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhanh chóng né được.
Tiếp theo tung một quyền trái, lại tiếp một quyền phải, cuối cùng là đá chính diện, tốc độ cực nhanh, kẻ kia ngẩn người bị đá xa hơn một mét.
Tên còn lại bên cạnh sửng sốt, vốn tưởng chỉ cần một người là dư sức xử gọn Ngô Sở Úy, gã còn lười nhúng tay, nào ngờ thằng này lại là người có võ!
Thế là từ phía sau lao tới, túm cổ áo Ngô Sở Úy, dộng mạnh lên xe.
Ngô Sở Úy cắn răng cấp tốc xoay người, quét một cú mạnh lên chân của tên gần nhất, người đó trực tiếp quỳ xuống.
Lần này, hai kẻ đều khẩn trương.
Túm Ngô Sở Úy đánh cho túi bụi.
Ngô Sở Úy ngoan cường chống cự, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể bị người ta đánh, ở đây bị một cú thì về nhà sẽ bị mười cú.
Sự thật chứng minh đặc huấn gần đây của Trì Sính rất có tác dụng, nếu là lúc trước, Ngô Sở Úy đã bị dọa mềm nhũn rồi.
Sau khi đánh thêm mấy chiêu xinh đẹp, thể lực của Ngô Sở Úy đã chống không nổi, dù sao sức mạnh của người ta còn bày ra đó.
Y chỉ là một kẻ gầy nhỏ một trăm ba mươi cân, người ta cộng lại là gần bốn trăm cân, đè thôi cũng đủ làm y nghẹn.
“A__!”
Đầu gối trúng một cú chắc nịch, Ngô Sở Úy đau đớn kêu lên, suýt nữa khuỵu xuống.
Tiếp theo là nắm đấm như mưa trút xuống từ đỉnh đầu, Ngô Sở Úy chỉ có thể bảo vệ nơi yếu hại trước, tìm khoảng trống chui ra, chạy trước tính sau.
Hai tên này thật không biết khách sáo, chuyên môn nhằm chỗ dễ để vết nhất mà đánh, Ngô Sở Úy càng nói đừng đánh mặt, hai tên đó càng vung nắm đấm vào mặt.
Ngô Sở Úy nhìn ra được, hai người này không phải đến để cướp, mà đến bắt cóc y.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy cố gom chút sức cuối cùng, đá ngang một cú vào eo của tên hung hãn nhất.
Nhân lúc hắn nghiêng người né tránh, liền túm lấy khoảng trống đó lao ra ngoài, nhanh chóng chạy đi.
Chạy như thế, hai tên phía sau không phải là đối thủ nữa.
Thời gian này Ngô Sở Úy mỗi ngày chạy năm km, mười km, đã chạy thì rất đỉnh, hơn nữa đủ lực chịu đựng.
Giờ phút này, y đặc biệt cảm tạ yêu cầu nghiêm khắc của Trì Sính đối với mình, không có Trì Sính tận tâm bồi đưỡng, y không thể chạy khỏi hiểm cảnh này.
Cuối cùng, chạy ra khỏi đoạn đường hẻo lánh, Ngô Sở Úy lao vào khu vực đông người.
Hai kẻ sau lưng không biết đã bị bỏ xa mấy con đường, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một cảnh sát mặc đồng phục, Ngô Sở Úy lập tức nhìn thấy hy vọng.
“Anh cảnh sát, mau, cứu tôi! Phía sau có hai tên mập muốn giết tôi!”
Cảnh sát đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy một cái, lại tỉ mỉ nhìn cảnh chụp được gửi đến trong di động, sau đó hỏi Ngô Sở Úy: “Vừa rồi là anh báo cảnh sát đúng không? Anh tên Ngô Sở Úy?”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Đúng đúng đúng, đây là chứng minh thư của tôi.”
Lấy ra đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát nhìn rồi, không nói tiếng nào, lấy còng tay còng Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy kinh ngạc sợ hãi: “Tại sao còng tôi?”
Còn chưa hỏi ra được nguyên do, hai tên kia đã thở phì phò đuổi tới, cảnh sát nhét y cho họ, bọn họ liền nhét y vào bao tải, bao tải lại bị nhét vào xe của Ngô Sở Úy.
Sau đó, Ngô Sở Úy bị áp giải đến địa điểm chỉ định để báo cáo.
Trên đường, hai gã bị thương không nuốt được cục tức này, lại nện một trận lên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị người ta nhốt trong bao tải, hai tay lại bị còng, không có chỗ nào trốn cũng không có chỗ nào tránh, đau đến mức nước mắt suýt ứa ra.
Lúc này y không dám cảm tạ Trì Sính nữa, mà toàn là mắng.
Nếu không phải anh dạy tôi mấy chiêu thối nát này, tôi có thể bức người ta tức giận vậy sao? Nếu không phải anh đề cao tố chất thân thể của tôi, tôi có thể chạy xa như thế để cảnh sát tóm sao? Nếu ngay từ đầu tôi không phản kháng thì tốt biết bao, nếu tôi không khoe tài mà trực tiếp giả làm cháu ngoan thì tốt biết bao, tôi cũng không đến mức phải chịu tội thế này!
Ba mươi lăm, ba trăm năm mươi, ba mươi sáu, ba trăm sáu, ba mươi bảy, ba trăm bảy… mỗi lần đều là đau khoét tim, Ngô Sở Úy đếm đặc biệt rõ ràng.
Kết quả, Ngô Sở Úy nghe tiếng thắng xe, nỗi khổ da thịt cũng đã kết thúc.
Tiếp theo, y bị người ta vác ra khỏi xe, cuối cùng địa điểm đáp xuống là một chiếc giường lớn.
Bốn phía trở nên an tĩnh, trong tai Ngô Sở Úy lại ong ong liên tục, thỉnh thoảng còn xuất hiện ảo giác.
Y cố gắng mở to khóe mắt sưng vù, quan sát hoàn cảnh trong phòng, hoàn toàn khác biệt với phòng nhỏ tối thui mà y tưởng tượng.
Nơi này sáng sủa rộng rãi, bài trí trong phòng cao quý văn nhã, mang mùi vị của cuộc sống thượng lưu.
Một tay y bị còng lên đầu giường, tay kia thì tự do, có thể cho y lật người.
Bắt cóc còn bắt cóc nhân tính hóa như thế?
Trên người đủ loại đau đớn, trong lòng đủ loại bất an, Ngô Sở Úy không còn sức lực nào suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn gây chuyện với mình.
Y cuộn người trên giường, lặng lẽ chịu đựng đau đớn từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột ngột mở ra.
Ngô Sở Úy cảnh giác mở to mắt, quay đầu nhìn ra cửa, một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt y.
Trì Viễn Đoan cất bước vững vàng lại gần giường, cúi đầu đánh giá Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy dại ra một chốc, nhận ra ông là ai, không biết sao, trong lòng ngược lại thở ra nhẹ nhõm.
Người nhà mình…
Trì Viễn Đoan thấy gương mặt phủ đầy vết xanh tím, khóe môi dính tơ máu, gò má sưng húp của Ngô Sở Úy… chân mày hơi nhíu lại.
Ông không muốn người ta thi hành bạo lực với Ngô Sở Úy, dù sao Ngô Sở Úy trong mắt ông là một đứa trẻ, là một đứa trẻ cùng tuổi với Trì Sính, không phạm vào tội ác tày trời nào, không đến mức bị đánh nặng như vậy.
“Biết tôi là ai không?” Trì Viễn Đoan hỏi.
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Viễn Đoan lại hỏi: “Biết đối với cậu thì tôi nên là ai không?”
Trì Viễn Đoan vốn cho rằng hỏi câu này ra, Ngô Sở Úy sẽ không có gì để nói, hoặc là nói một tiếng xin lỗi.
Vì dự tính của ông khi hỏi vấn đề này chính là muốn Ngô Sở Úy hiểu rõ, ông là người mà Ngô Sở Úy thấy có lỗi, là người y không có mặt mũi đối diện.
Không ngờ, Ngô Sở Úy cố gắng phun ra hai chữ.
“Cha vợ.”
Mặt Trì Viễn Đoan lập tức xanh lét, ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Sở Úy một hồi, nghẹn đến mức không nói được câu nào…
Trì Sính ở bên ngoài bận rộn cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa, nhớ ra phải gọi điện cho Ngô Sở Úy.
Di động kết nối rồi, nhưng không có ai nghe.
Không bao lâu, một tin nhắn gửi đến.
“Tôi đang ở bên ngoài gặp khách hàng quan trọng, không tiện nghe máy.”
Trì Sính nhét di động vào túi áo, nghiêng đầu nói với Cương Tử: “Chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi.”
Cương Tử nói: “Tôi có hẹn rồi, lát nữa đi uống rượu với tụi nó.”
“Được, vậy cậu đi đi.”
Cương Tử đi rồi, Trì Sính suy nghĩ một chút, hôm nay được nghỉ không có việc gì làm, chắc nên về nhà một chuyến, đã một thời gian không về, cũng không biết ba mẹ ra sao rồi.
Thế là, mua túi lớn túi nhỏ về nhà.
Trước khi về nhà còn gọi điện cho Trì Viễn Đoan, xác nhận ông ở nhà mới xuất phát.
Trì Viễn Đoan vào phòng bịt miệng Ngô Sở Úy lại, rồi khóa cửa căn phòng này.
Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy nghe tiếng Trì Sính.
“Chỉ có mình ba ở nhà?”
Mắt Ngô Sở Úy lập tức trợn to.
Trì Viễn Đoan nói như người không liên quan: “Chỉ có mình ba, mẹ con nhớ cháu ngoại, ra nước ngoài thăm chị con rồi.”
“Sao không nói với con một tiếng?”
Trì Viễn Đoan nói: “Con suốt mấy tháng không về, đợi con về mẹ con đã đi về mấy lần rồi, có nói với con hay không có gì khác biệt?”
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
7 chương
212 chương
29 chương
67 chương