Edit: An Ju
Beta: Mèo Không Mông
* * *
“Meo meo ~~ ”
Khi điện thoại di động của Liên kêu lên, Đông Điều đang uống trà, kết quả là, một ngụm trà ngon cứ như vậy bị lãng phí.
Đông Điều vừa dùng mặt giấy lau bàn vừa nói: “Lạy cậu, cài lại tiếng chuông khác đi.”
“Tại sao phải thay đổi, Bảo Bảo kêu rất dễ nghe mà.”
Cái con mèo ngu xuẩn kia kêu dễ nghe chỗ nào… Hơn nữa, nào có người đàn ông nào dùng tiếng mèo kêu làm tiếng chuông tin nhắn chứ, đúng là sở thích mắc ói.
Liên không thèm để ý tới hắn, mở điện thoại di động, quả nhiên là Ngụy Thanh gửi, bên trên chỉ có 3 từ:
“I miss you.”
Liên không nhịn được cười khẽ, nhanh chóng nhắn lại.
Máy bay vừa mới hạ xuống mặt đất, Ngụy Thanh chờ không nổi nữa mà mở túi, liền mở ra điện thoại di động gửi tin nhắn cho Liên, rất nhanh đã nhận được hồi âm, số từ ít hơn so với mình đã gửi đi, lại làm cho hắn thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Me too.”
“Anh cười thật buồn nôn.” Lâm Vũ không nhịn được giội nước lã. “Không phải có nửa tháng thôi sao, chỉ chớp mắt liền qua, phải đến mức đó cơ à.”
Kỳ thực Lâm Vũ nếu là không bới móc còn tốt, hắn vừa lên tiếng ngược lại đã nhắc nhở Ngụy Thanh, Ngụy Thanh từ trong túi tiền móc ra điện thoại di động vừa nhét vào, bấm một hàng các số.
“Tiểu thư Isabella đó sao?”
“…”
“Đúng, máy bay vừa hạ xuống mặt đất, cô rất nhanh liền có thể nhìn thấy Lâm Vũ cô mong đợi đã lâu.”
“…”
Sau đó đóng lại điện thoại di động, quay đầu hướng Lâm Vũ đang bày ra vẻ mặt gặp quỷ nói: “Chú cũng tới, lát nữa, tôi, đi cùng chú; cậu, đi cùng tiểu thư Isabella ~ chúc cậu có một thời gian vui vẻ tại LOS ANGELES, tôi sẽ rất nhớ cậu đó.”
“A Thanh, tôi không ở, ai sẽ chăm sóc anh đây?” lâm Vũ vùng vẫy.
“Cái này sao? Không cần phải lo lắng, chú sắp xếp xong cả rồi.” Ngụy Thanh cười đặc biệt ôn nhu.
“Cơ mà, dù sao cũng sẽ không quen được.” Tiếp tục vùng vẫy.
“Không sao, tôi sẽ tận lực khắc phục.” Cười vẫn rất ôn nhu.
“A Thanh….”Vẫn còn muốn vùng vẫy.
“A, tiểu thư Isabella.” Ngụy Thanh lại trực tiếp tuyên án tử hình cho hắn.
Lâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn, người đang đứng ở lối ra là một cô gái tóc vàng mắt xanh cùng một thân âu phục viền ren hồng nhạt chói mắt đang hướng bên này vẫy tay liên hồi, quả nhiên là Isabella…
“Tiểu thư Isabella, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước.” Ngụy Thanh vô cùng lịch thiệp cầm lấy tay trái Isabella, đặt lên môi hôn nhẹ.
“Sức hấp dẫn của Ngụy Thanh tiên sinh cũng đâu có giảm, vẫn mê người như vậy.”
Bên này tuấn nam mỹ nữ tư thái ưu nhã nói câu khách sáo, cảnh đẹp này dẫn tới đông đảo hành khách liếc mắt nhìn, mà Ngụy Thanh khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỗ duy nhất không hòa hài chính là phía sau lưng hắn, tay hắn đang níu chặt ống tay áo trái của Lâm Vũ. (sợ Vũ Vũ chạy mất ấy =)))))
“Tôi đem người đại diện quan trọng của tôi giao cho cô, cô nhất định phải đối xử tử tế với hắn đó.” Động tác tay ưu nhã kéo Lâm Vũ đến trước mặt tiểu thư Isabella, trên cõi đời này e rằng chỉ có mỗi Lâm Vũ mới biết hắn dùng bao nhiêu lực.
“Nhất định rồi.” Tiểu thư Isabella không khách khí khoác tay Lâm Vũ, kéo hắn về bên cạnh mình, và cũng chỉ có Lâm Vũ mới biết vị tiểu thư dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người này dùng bao nhiêu lực, nói chung là ống tay áo của hắn vào tay hai người lôi lôi kéo kéo một vòng xong đã hoàn toàn biến dạng.
“A Thanh, còn có Lâm Vũ, đã lâu không gặp.”
Người vừa đến khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt cùng Ngụy Thanh giống nhau đến mấy phần, hắn giang hai tay ra, chia ra cho Ngụy Thanh cùng Lâm Vũ mỗi người một cái ôm mạnh mẽ.
“Chú.”
Người này chính là chú của Ngụy Thanh – Ngụy Quốc Niên, một bác sĩ tại gia nhưng ra ngoài lại là lão tổng một công ty môi giới, một người đàn ông trong người chảy tràn dòng máu Nguỵ gia, lại là người không hợp với Ngụy gia nhất. Cũng chính là hắn, người dẫn Ngụy Thanh ra khỏi viện điều dưỡng, mang đến cho Ngụy Thanh cuộc sống mới. Trước khi Liên xuất hiện, hắn vẫn là người mà Ngụy Thanh ỷ lại cùng tin tưởng nhất, quan hệ giữa bọn họ, là người thân và hơn thế nữa còn giống như bạn bè.
“Ngụy tiên sinh…” Lâm Vũ vẻ mặt đưa đám nhìn Ngụy Quốc Niên, đây là nhánh cỏ cứu mạng sau cùng của hắn.
Ngụy Quốc Niên nhìn Lâm Vũ, rồi nhìn Isabella vẻ mặt thỏa mãn ôm cứng cánh tay Lâm Vũ không tha, cười nói: “Lâm Vũ cậu hiếm khi đến LOS ANGELES, hãy đi với Isabella đi. Đám nhóc công ty ta đều không làm được gì với nó.”
“….” Lâm Vũ há miệng, cuối cùng vẫn là cân nhắc đến an toàn bản thân, cực kỳ uyển chuyển nói: “Tôi cũng không có, biện pháp gì mà….”
“Không đâu, Isabella nói nó sẽ nghe lời cậu, đúng không Isabella?”
“Đúng rồi, Isabella nghe lời Lâm Vũ nhất.” Isabella đáp không ngập ngừng chút nào.
Vấn đề…không phải cái này… Lâm Vũ buồn bực nghĩ
“Lâm Vũ, cậu phải đi đi, hơn nửa tháng chỉ chớp mắt liền qua.” Ngụy Thanh cố ý ‘bỏ đá xuống giếng’ dùng lại lời Lâm Vũ mới vừa nói với mình.
Ngụy Quốc Niên ném chìa khóa xe cho Lâm Vũ.”Trong thời gian ở LOS ANGELES cậu cứ dùng chiếc xe này đi, Isabella liền nhờ cậu.”
Lâm Vũ dùng hai tay đỡ lấy chìa khóa xe, tuyệt vọng tuỳ ý Isabella một đường tha đi.
Ngụy Thanh không thích dùng tên dịch tiếng Trung ‘Lạc Sam Ki’* thay cho LOS ANGELES để gọi thành phố xinh đẹp này, cũng không phải bởi vì hắn sính ngoại, mà chỉ đơn thuần cảm thấy cái tên ‘Lạc Sam Ki’ được dịch từ tiếng Tây Ban Nha này hoàn toàn mất đi mùi vị vốn có của LOS ANGELES. (*đây là Hán Việt, dịch ra Lạc Việt thì vẫn là Los Angeles nên t để Hán việt để phân biệt tiếng Trung và tiếng Anh)
LOS ANGELES
Thành phố thiên sứ
Thành phố hoa – Bird of paradise (thiên đường của loài chim)
Ngụy Quốc Niên lần đầu tiên dẫn Ngụy Thanh đến LOS ANGELES đã từng gọi đùa nó là ‘thiên sứ lạc lối’, một thành phố bị thần vứt bỏ ở nhân gian. Hắn đem tờ giấy ‘Bird of paradise’ gấp đặt vào trong lòng bàn tay Ngụy Thanh, sau đó nói với hắn: Tất cả mọi người đang sống trên thế giới này, mỗi một người đều là thiên sứ bị thần vứt bỏ. Cháu hãy nhìn LOS ANGELES, bên trong nó là dơ bẩn, là hỗn loạn, cũng không tốt hơn so với New York – nơi cháu lớn lên là bao; thế nhưng cháu xem những người bôn ba qua lại này, và cả vẻ thoả mãn trên mặt bọn họ kìa. Cháu hãy nhìn lại bề ngoài của nó đi, nó xinh đẹp tới nhường nào. Cháu, còn có công ty của ta, các cháu đều là trẻ con, A Thanh, cùng với công ty của ta, đi theo sự trưởng thành của ‘thành phố thiên sứ’ này, một ngày nào đó, cháu cũng có thể như nó một mình chống đỡ một phương, trở thành chỗ dựa cho người khác.
Sau đó hắn nhìn thấy Nguỵ Thanh lúc đó mới 14 tuổi, rời đi viện điều dưỡng hai tháng tới nay, lần thứ nhất mở miệng nói chuyện. Hắn đem tờ giấy ‘bird of paradise’ gấp giơ cao quá đỉnh đầu, dùng giọng nói non nớt của hắn hỏi Ngụy Quốc Niên, cháu có thể không?
Có thể, hắn trả lời kiên định như vậy, nước mắt tràn đầy mặt. (mị đoán nước mắt này là của Nguỵ Thanh vì đây là dòng hồi tưởng của chính a ấy. Còn ‘hắn’ ở câu này là ám chỉ Nguỵ Quốc Niên)
Bởi cả chí hướng lẫn tính cách mà quan hệ của Nguỵ Quốc Niên với người trong gia đình không được hòa hợp cho lắm, rất ít khi liên lạc với người nhà. Hắn nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh là ở trong phòng sách của Ngụy Quốc An; năm đó Ngụy Thanh mới 7 tuổi, nhưng những biểu hiện ra ngoài lại điềm tĩnh vượt quá tuổi tác, ấn tượng của hắn đối với Ngụy Thanh là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, giỏi suy tính.
Bởi vậy hắn nghĩ sao cũng không ra, thêm 7 năm qua đi, lúc hắn một lần nữa gặp đứa bé này, nhưng lại là ở viện điều dưỡng trong núi tại Bắc Gia Châu.
Đứa bé hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ăn, mặc, ở, đi lại vẫn đều bình thường, chỉ là không muốn nói chuyện với bất luận kẻ nào, hắn tự khép kín bản thân trong thế giới của riêng mình.
Ngụy Quốc Niên khư khư cố chấp dẫn đứa bé này ra khỏi viện điều dưỡng, từ New York đến Luân Đôn, từ Luân Đôn đến Paris, rồi từ Paris đến LOS ANGELES, ròng rã hai tháng, hắn rốt cục chịu mở miệng nói chuyện.
“Từ lần từ biệt trước tại London fashion week, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp đi?” Ngụy Quốc Niên cười nói.
Hắn nhìn Ngụy Thanh trước mắt, từ đó về sau, dưới sự che chở cẩn thận của mọi người, hắn nhanh chóng trưởng thành, hiện tại đã có thể một mình chống đỡ một phương.
“Đúng vậy, đã có hơn nửa năm rồi.”
Từ lần từ biệt đầu tiên nắm chặt không buông, đến bây giờ ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn đã dần quen, tự mình quản lý cuộc sống của mình.
“Chú, cháu gặp được người mình yêu rồi.”
“Ồ? Là một cô gái như thế nào?” Lúc này đã là đêm khuya, hai người câu được câu không tán gẫu. Ngụy Quốc Niên vốn đã mơ màng định ngủ, lại bị câu nói này của Ngụy Thanh thổi bay cơn buồn ngủ.
“Không phải cô gái.” Ngụy Thanh xoa xoa hai mí mắt nặng trĩu. “Hắn tên Liên, là một…chàng trai rất đẹp, rất đẹp.”
“Chàng trai?” Ngụy Quốc Niên đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào, hắn đang muốn hỏi lại, quay người lại phát hiện Ngụy Thanh đã chìm vào mộng đẹp, khóe miệng còn vấn vương một nụ cười.
Hết chương 20
Ju: chương này có đoạn tả cảnh, tả người TT^TT thú thực, e nó thuộc dạng văn ngu chữ dốt, đã cố gắng vắt hết kiến thức văn nghèo nàn, mong m.n thông cmn cảm cho e nó.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
11 chương
26 chương
24 chương
10 chương