Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 3
Lăng Hải Phong thăm dò hỏi về mặt Ngữ Văn cùng Tiếng Anh của Hiệp Miêu xem có vấn đề gì không, ngày hôm sau Hiệp Miêu liền đem theo sách giáo khoa đến thỉnh giáo Lăng Hải Phong.
Từ đó, Tiếng Anh cũng thành ưu tiên phụ đạo, Lăng Hải Phong hy vọng mình có thể vì Hiệp Miêu làm nhiều việc hơn một chút.
” Này, thầy giáo, anh thật sự rất lợi hại.” thấy Lăng Hải Phong giảng giải Tiếng Anh một cách rõ ràng, Hiệp Miêu nghe xong liền dựng ngón cái với anh.
Lăng Hải Phong vỗ nhẹ đầu Hiệp Miêu, đối với biểu tình nịnh hót tinh quái của cậu có chút buồn cười: “Sớm nới với cậu tôi là vật siêu giá trị rồi mà.”
Hiệp Miêu le lưỡi.
“A Miêu.” Thấy Hiệp Miêu thè lưỡi, Lăng Hải Phong liền nghĩ đến mấy con mèo lúc uống sữa.
“Không được gọi tôi như vậy!” Hiệp Miêu quơ tay phản đối.
“Tôi còn biết tiếng Pháp.” nghĩ nghĩ, Lăng Hải Phong nói thêm.
Hiệp Miêu ngẩng đầu đánh giá Lăng Hải Phong: “Tôi không tin, nói vài câu nghe thử đi.”
Lăng Hải Phong lấy sách Tiếng Anh trong tay Hiệp Miêu qua, dễ dàng đem một đoạn trong đó dịch ra tiếng Pháo rồi cao giọng đọc.
Hiệp Miêu nghe xong trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Này, thầy giáo, anh huyên thuyên niệm kinh gì vậy, cái gì thế? Hoàn toàn nghe không hiểu.”
Lăng Hải Phong cười rộ lên: “A Miêu, cho dù là có chửi cậu, cậu nghe cũng không hiểu.”
“Không được nói tôi ngốc!”
Lăng Hải Phong nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Nằm rạp lên bàn, Hiệp Miêu dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, anh biết hai loại ngoại ngữ.”
“Lúc chọn ngoại ngữ hai, tôi chọn học tiếng Pháp, tôi nghĩ công việc sau này sẽ có chỗ dùng.”
“Waoh…… Anh hùng!” Hiệp Miêu cố ý ôm quyền hành lễ với Lăng Hải Phong khiến cho anh có chút dở khóc dở cười.
“Tôi nếu có bản lĩnh như anh vậy thì tốt rồi.”
Lăng Hải Phong thấy vẻ mặt chán nản của Hiệp Miêu liền cười nói: “Cậu cố gắng nhất định có thể, lại nói……mấy môn bên xã hội này đều là không có đáp án quy chuẩn, đều là kinh nghiệm cả thôi!”
Lăng Hải Phong ý là nói đến bài học trên giảng đường, nghĩ đến sắp đi vào xã hội, trở thành phần tử cán bộ viên chức, sắp gặp phải áp lực công việc, áp lực sinh tồn, Lăng Hải Phong có chút không yên, anh có ước mơ nhưng lại không biết mình có thể làm được đến trình độ nào.
Hiệp Miêu hiển nhiên không có nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lăng Hải Phong, cậu nắm lấy tóc thì thào nói: “Khoa xã hội rất khó học, hẳn là không cần tính toán chứ! Giảng viên nào dạy giỏi? Có thể được chọn môn học không?”
Lăng Hải Phong nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hiệp Miêu: “Cậu đó, thi đậu xong rồi hẵng nói.”
Học phụ đạo ngày từng ngày trôi qua. Việc học tập của Hiệp Miêu có tiến bộ rõ rệt, trường học cử hành vài lần thi thử, thành tích của cậu đều không tồi bản thân có thêm tự tin, tươi cười trên mặt cũng ngày càng nhiều.
Lăng Hải Phong nhìn thấy lại càng vui vẻ, vì Hiệp Miêu làm tất cả khiến anh cảm thấy có giá trị.
Trừ bỏ học phụ đạo, hai người càng ngày càng dành nhiều thời gian bên nhau, Hiệp Miêu đối với Lăng Hải Phong càng ngày càng tín nhiệm, bất luận chuyện lớn nhỏ gì cũng tìm Lăng Hải Phong thương lượng, coi Lăng Hải Phong như anh hai. Mà Lăng Hải Phong cũng cơ hồ đem hết thời gian rỗi dành cho Hiệp Miêu, anh dẫn cậu đi xem phim, dạo phố, ăn chợ đêm, giống như người một nhà.
Ở gia đình mình, Hiệp Miêu có được chỉ là ánh mắt lạnh lùng, không thì là phớt lờ hờ hững, tâm hồn cô độc của cậu tìm được ấm áp trên người Lăng Hải Phong, cậu đối với Lăng Hải Phong càng có thêm khát cầu, không chỉ có tri thức, cậu còn từ anh tìm được thân tình. Trong dĩ vãng, Hiệp Miêu luôn tìm chuyện này chuyện nọ trêu chọc Lăng Hải Phong, khi thì giấu mất tài liệu của anh, khi thì đột nhiên nhảy ra dọa anh sợ nhảy dựng, đổ nước trái cây vào cà phê của anh, khiến Lăng Hải Phong lộ ra vẻ mặt sốt ruột hoặc là nụ cười bất đắc dĩ, Hiệp Miêu sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ vì trò đùa được thành công. Hiện tại, Hiệp Miêu chỉ toàn làm nũng với Lăng Hải Phong, hở một chút lại từ phía sau mà ôm lấy cổ anh, thân thể đu trên lưng anh, biểu hiện ra một loại thân thiết vô cùng đặc biệt. Lúc cùng nhau sóng vai đi, Hiệp Miêu sẽ nắm lấy tay Lăng Hải Phong, tứ chi tiếp xúc khiến cho Hiệp Miêu cảm giác thân mật cùng với sự an toàn khi được che chở.
“Cậu sao cứ suốt ngày quấn lấy tôi vậy?” Lăng Hải Phong đối với việc Hiệp Miêu luôn muốn nằm trên người anh tỏ ra kì quái.
“Tôi thích.” Hiệp Miêu cười hì hì nói, ôm cánh tay Lăng Hải Phong không buông.
“Ở trường học cậu cũng cùng với bạn học vừa kéo vừa ôm, cãi nhau ầm ĩ như thế này sao?” Lăng Hải Phong tò mò hỏi.
“Không hề.” Hiệp Miêu khinh thường nhăn mặt.
Lăng Hải Phong biết Hiệp Miêu là một đứa trẻ cá biệt lại mẫn cảm, tâm tư của cậu rất hẹp, trong cái gia đình như thế trưởng thành, một ánh mắt, một hành động của người khác cũng đủ khiến Hiệp Miêu để ý và quan sát, nếu có người cậu không thích thì cho dù là nhìn, cậu cũng lười nhìn. Lăng Hải Phong từng một lần chứng kiến vẻ ngoài khách khí nhưng kì thực vô cùng lãnh đạm của cậu đối với bạn học cậu không thích trong một lần đang cùng Hiệp Miêu dạo phố, sau đó Hiệp Miêu mới giải thích nói bạn học đó từng ở sau lưng nói xấu cậu.
“Cậu không có bạn học tốt sao?” Lăng Hải Phong hỏi.
“Tôi biết bọn họ xem thường tôi.” Hiệp Miêu nhanh chóng trả lời, sau đó liền vùi đầu làm bài tập.
Nhìn Hiệp Miêu cúi đầu, Lăng Hải Phong có chút đau lòng, anh biết rõ cảm giác khi bị người khác kì thị là như thế nào, Lăng Hải Phong cũng từng bởi vì nguyên nhân cha mẹ ly hôn mà bị bạn học nói sau lưng, lúc nghe thấy những người đó đoán mò mẹ anh bị cha vứt bỏ, trái tim Lăng Hải Phong giống như bị một con quái thú cắn xé, khi đó chỉ muốn tiến lên lớn tiếng biện bạch, muốn cho những kẻ đó im miệng, nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng tránh ra.
Biết Hiệp Miêu cũng đang chịu đựng loại áp lực như vậy, hơn nữa cậu còn phải đối mặt với mẹ kế cùng với mấy đứa em khác mẹ, Lăng Hải Phong hoàn toàn hiểu được nguyên nhân gây nên tính tình của Hiệp Miêu cho nên sau đó anh cũng không có hỏi lại những vấn đề tương tự thế.
Luôn bị Hiệp Miêu làm những hành động đụng chạm thân thể, dần dần trong lòng Lăng Hải Phong, vốn là tiếp xúc tay chân bình thượng dần có chút biến chất, mỗi khi Hiệp Miêu nằm trên vai anh nhìn anh sửa bài, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ dính sát vào mặt Lăng Hải Phong, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất ở cổ Lăng Hải Phong, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy đầu vai Lăng Hải Phong, cảm giác được độ ấm của một thân thể khác, còn có hương vị ngây ngô của thiếu niên, nhịp tim Lăng Hải Phong đập ngày càng không có quy luật, có cái gì đó lén lút phát sinh trong lòng Lăng Hải Phong, rõ ràng biết là không đúng lại áp chế không được ngọn ‘cỏ mèo’ này sinh trưởng.
Nhiều lúc, Lăng Hải Phong bị Hiệp Miêu ôm, nhìn thấy hai mắt hổ phách gần trong gang tấc, đôi môi căng mọng, hai má mềm mại, trong lòng Lăng Hải Phong đột nhiên dâng lên xúc động mãnh liệt muốn hung hăng ôm lấy Hiệp Miêu, đem cậu khảm nhập vào lòng mới thỏa, ý tưởng này khiến Lăng Hải Phong cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhưng oái oăm là khi anh cố tình đẩy Hiệp Miêu ra, cậu ta lại tiếp tục ‘sáp’ lại gần, tựa hồ cái gì cũng không phát hiện, điều này khiến Lăng Hải Phong tăng lêm một tầng cảm giác tội ác.
Cảm thấy nội tâm giống như bụi bỏ mọc dài, càng ngày càng rối, Lăng Hải Phong đứng ngồi không yên lại không thể làm gì.
Một ngày này, lúc Lăng Hải Phong đến lớp thì Hiệp Miêu đã đến trước. Vừa thấy bóng dáng Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong sửng sốt. Hiệp Miêu bình thường lúc đi học đều mặc đồ thường, hôm nay cậu hình như là từ trường học vội vàng chạy đến, không có thay đồng phục. Áo thun cổ tròn màu đen, trên áo còn có thêu lên huy hiệu trường màu vàng, cùng với ba đường thẳng thêu cạnh bên đại biểu cho học sinh cuối cấp.
Lúc này Hiệp Miêu ngồi ở trên ghế, dựa người vào cái bàn phía sau, cởi bỏ giày, hai chân gác trên cái bàn phía trước. Hai chân mang tất, chân trái là màu đen, chân phải lại là màu trắng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanh thân thể Hiệp Miêu thành một viền sáng màu vàng nhạt mái tóc đen của cậu giống như có một vầng hào quang. Hiệp Miêu không phát hiện mình đang bị nhìn chăm chú, cậu không hề cố kị mà mở to miệng ngáp một cái, ngưỡng đầu về phía sau, sau đó nheo nheo mắt, bĩu môi tiếp tục đọc sách, bộ dạng này rơi trọn trong tầm mắt Lăng Hải Phong, anh cảm thấy cậu đáng yêu cực kì.
Lăng Hải Phong ngơ ngác nhìn thiếu niên đang đọc sách trước mắt, toàn thân một bộ y phục màu đen, chỉ có chân phải là màu trắng. Lăng Hải Phong trong nháy mắt liền nghĩ đến mèo con mình đã từng ôm trước đây, chân sau bên phải của mèo con cũng là màu trắng. Hiệp Miêu bây giờ, rất giống một bé mèo con muốn được cưng, muốn được mình ôm vào lòng thật chặt.
Hiệp Miêu ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Hải Phong đã đến, bỏ hai chân đang gác trên bàn xuống, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Này, thầy giáo.”
“Cậu……sao lại…… tất……” Lăng Hải Phong biết không nên hỏi, vẫn là không thể khống chế nói ra.
Hiệp Miêu cười hắc hắc.
Lăng Hải Phong biết Hiệp Miêu phối hợp trang phục lung tung là vì không còn chọn lựa nào khác, trong nhà không có mua thêm, cậu cũng không nỡ mua, đơn giản liền tùy tiện vớ cái này, chụp cái kia mà mặc.
“Yên tâm đi, không có ai cười tôi hết, còn có không ít người nói tôi có phong cách. Tôi là người dẫn đầu trào lưu đó nha.” Hiệp Miêu lơ đễnh nháy mắt mấy cái với Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong tin tưởng lời nói của Hiệp Miêu, cậu là một thiếu niên rất tuấn tú, ở trường nhất định có rất nhiều người hâm mộ, các nữ sinh ái mộ cậu sẽ không để ý cậu mặc đồ ra sao, họ chỉ có thể nói cậu ăn mặc có cá tính mà thôi.
Trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Lăng Hải Phong dùng rất nhiều khí lực mới có thể tập trung tinh thần giảng bài. Nhìn phần tóc gáy như nhung trên cổ lộ ra khi Hiệp Miêu cúi đầu viết bài, Lăng Hải Phong nắm chặt nắm tay, kiềm chế xúc động vươn tay vuốt ve.
Ngồi trên xe buýt về nhà, nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, trong lòng Lăng Hải Phong thừa nhận, anh đối với Hiệp Miêu có tình cảm đặc biệt. Thích….. thật sự thực thích cậu ấy, muốn ôm cậu ấy, vì hữu duyên được cùng cậu quen biết mà hạnh phúc đến muốn khóc.
Lăng Hải Phong cảm thấy sợ hãi, anh luôn hy vọng có thể tìm được một công việc tốt, hy vọng có một ngày có thể gánh vác trọng trách gia đình, Lăng Hải Phong luôn chăm chỉ vùi đầu vào việc học, anh cũng biết xung quanh có rất nhiều nữ sinh âm thầm yêu mến nhưng Lăng Hải Phong không hề chú ý đến họ cũng cố gắng lảng tránh vấn đề tình cảm. Nghĩ đến sụ nghiệp vẫn chưa lập thậm chí ngay cả chỗ ở chân chính cũng không có, Lăng Hải Phong vốn không có ý niệm tốt đẹp lãng mạn này trong đầu, chỉ chuyên tâm làm một sinh viên chăm chỉ Nhưng anh không nghĩ đến cư nhiên vào lúc sắp tốt nghiệp đại học lại….thích một cậu con trai.
Lăng Hải Phong ngồi trên giường, cúi đầu thật lâu, vẫn là nghĩ không ra. Tình yêu đến quá bất ngờ làm cho một Lăng Hải Phong luôn bình tĩnh biết kiềm chế lại trở tay không kịp, trái tim không biết từ lúc nào đã lún sâu như vậy muốn phủ nhận hoặc trốn tránh nhưng tất cả dường như đã không còn kịp nữa rồi.
Cố gắng áp chế cảm tình kết quả chính là — thống khổ.
Lăng Hải Phong luôn tự nói với bản thân là nên bảo trì khoảng cách với Hiệp Miêu, để tránh càng hãm càng sâu nhưng mỗi khi thấy mặt, anh liền nhịn không được muốn đến gần cậu, muốn chạm vào cậu.
Hiệp Miêu không hề cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn như nước ngầm dưới lòng đại dương của Lăng Hải Phong, cậu đối với anh về luôn thân cận, hướng đến anh mà thỉnh giáo các vấn đề, trêu chọc anh. Lăng Hải Phong theo bản năng tránh né ánh mắt của Hiệp Miêu, anh sợ hãi, sợ không biết khi nào thì linh hồn anh sẽ bị cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp kia hấp dẫn, rơi vào vực sâu không đáy.
Mỗi lần dạy phụ đạo xong, về nhà, Lăng Hải Phong đều phải cố gắng điều chỉnh lại tâm tình. Trước khi đến lớp phụ đạo, lại càng phải bình tĩnh lại cảm xúc. Trong mắt Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu giống một tiểu tinh linh, làm tim anh đập nhanh không ngừng.
Rốt cuộc đối với Hiệp Miêu là như thế nào? Bản thân Lăng Hải Phong cũng không định nghĩa được. Trừ bỏ vẻ ngoài thanh tú, dường như cậu chẳng có gì khác đặc biệt. Luận dung mạo, Lăng Hải Phong cũng không phải là chưa từng thấy người đẹp, bản thân Lăng Hải Phong cũng là một cực phẩm đẹp trai, mà nếu tính về điểm này, Hiệp Miêu quá lắm cũng chỉ tầm tầm bậc trung.
Rốt cuộc thích cậu ấy ở điểm nào chứ?
Cho dù tìm lý do gì đi chăng nữa, Lăng Hải Phong cũng không cách nào phủ nhận được tâm ý của bản thân.
Thích là thích.
Dể có thể nhìn thấy nụ cười của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong cố ý làm những điều cậu thích để cậu vui, Hiệp Miêu là người thuộc chòm Song Tử, có chút đa nhân cách, thích cái gì cũng không lâu, thích xong rồi sẽ không thích nữa, điều này khiến Lăng Hải Phong vô cùng đau đầu. Biết Hiệp Miêu thích đò ăn vặt kiểu như kẹp hồ lô, Lăng Hải Phong thường mua đến cho cậu ăn nhưng lại không dám mua nhiều, sợ Hiệp Miêu ăn chán. Lúc hẹn nhau đi xem phim, Lăng Hải Phong nhất định sẽ mua kẹp hồ lô, Hiệp Miêu sẽ vừa ăn vừa cười, Lăng Hải Phong cảm thấy tư vị trong miệng vừa chua lại vừa ngọt hỗn độn vô cùng giống như tâm tình của anh.
Hiệp Miêu thường kéo Lăng Hải Phong đến nhà ga chơi sau khi học phụ đạo xong, trên đoạn đường ngắn đó, hai người có thể thưởng thức cảnh thành phố yên bình, dường như việc đó đã trở thành thú vui giải trí sau mỗi lần tan học của hai người, sóng vai mà đi, đôi khi vì sợ bị đám đông trên đường tách ra, Hiệp Miêu sẽ kéo lấy cánh tay hoặc nắm lấy tay Lăng Hải Phong.
Nếu là trước kia, một động tác nhỏ như vậy Lăng Hải Phong sẽ không lảng tránh, cũng sẽ không có ý niệm gì trong đầu, chỉ nghĩ là đem theo em trai ra ngoài chơi. Nhưng hiện tại lại không phải vậy, nắm lấy bàn tay nóng ấm của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong cảm thấy trong lòng có một loại cảm thụ khó có thể hình dung, ngay cả chân đang bước cũng không hề có cảm giác.
Một ngày cuối tuần kia, người qua lại trên đường đặc biệt nhiều, Lăng Hải Phong cùng Hiệp Miêu đang đi trên vỉa hè lại không biết bị người nào đụng phải, cơ thể Hiệp Miêu lảo đảo, Lăng Hải Phong vội vàng đưa tay đỡ lấy bả vai Hiệp Miêu.
“Không sao chứ?” Lăng Hải Phong thân thiết hỏi.
Hiệp Miêu lắc đầu, không để việc nhỏ này trong lòng, cậu đơn giản đưa tay ôm lấy eo Lăng Hải Phong, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười với Lăng Hải Phong, giống như mèo nhỏ đang làm nũng muốn được chủ nhân ôm vào lòng.
Trong ánh đèn rực rỡ chốn thị thành, gương mặt thanh tú của thiếu niên trong nháy mắt toát ra vẻ phong tình vô cùng mê người của kẻ trưởng thành, Lăng Hải Phong kinh ngạc nhìn, cơ hồ quên cả thời gian.
“Này, thầy giáo, thầy……” Hiệp Miêu kêu.
“À, à.” Lăng Hải Phong như vừa tỉnh mông vội vàng che dấu cảm xúc, Hiệp Miêu lại không để ý, buông tay khỏi eo Lăng Hải Phong, sau đó lại tiếp tục nắm lấy tay anh tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn mái tóc đen của Hiệp Miêu từ phía sau, Lăng Hải Phong lặng lẽ thở dài. Đối với chuyện tình yêu, Hiệp Miêu vẫn là trang giấy trắng, chưa từng nói đến chuyện yêu đương nên căn bản Hiệp Miêu không thể hiểu được tâm tình của Lăng Hải Phong lúc này. Nếu Hiệp Miêu có thể biết, nếu cậu có thể chấp nhận Lăng Hải Phong sẽ không một chút do dự mà bày tỏ, nhưng vấn đề là Lăng Hải Phong không hiểu. Nghĩ đến thái độ tự nhiên của Hiệp Miêu, ánh mắt tín nhiệm dành cho Lăng Hải Phong, nụ cười trong sáng đơn thuần, Lăng Hải Phong cảm thấy khó chịu. Cậu đến khhi nào thì mới có thể biết được đây? Khi nào thì mới có thể làm cho đôi mắt màu hổ phách kia có được nét hiểu biết yêu thương, da diết?
Lăng Hải Phong biết là rất khó……chuyện khác không nói, chỉ cần nói đến là đồng tính cũng đã không dễ tiếp nhận rồi.
Nhẹ khoát tay lên vai Hiệp Miêu, cảm giác được thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, Lăng Hải Phong mang theo tâm trạng phức tạp tiếp tục tiến về phía trước.
Tìm được người mình yêu, rõ ràng là anh nên vui vẻ mới đúng nhưng tâm trạng Lăng Hải Phong lại luôn đau khổ, không sao lý giải.
Tối nay, Lăng Hải Phong nằm mơ, trong mộng anh đang ôm Hiệp Miêu, Hiệp Miêu cứ bướng bỉnh mà cười vô cùng quyến rũ, hait ay choàng lấy cổ Lăng Hải Phong, trong chốc lát hai người tựa hồ là đang hôn nhau, cảm xúc vô cùng mềm mại ; lại phút chốc, trong mộng hiện lên bờ vai trần của Hiệp Miêu, xương quai xanh mảnh khảnh khiến người khác có cảm giác mất hồn, tấm lưng trơn mịn, làn da sáng bóng…….
Tỉnh lại từ mộng xuân của bản thân, Lăng Hải Phong có cảm giác chán ghét bản thân kinh khủng, đã phát triển đến mức này rồi sao, Lăng Hải Phong mâu thuẫn, vừa cảm thấy đây là tự nhiên vừa cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, thích Hiệp Miêu đến mức có dục vọng với cậu rồi, nhưng theo hiểu biết của anh nếu để Hiệp Miêu biết đến dục vọng của anh thì có lẽ từ nay về sau sẽ bị Hiệp Miêu chán ghét, sau đó Hiệp Miêu sẽ một đi không trở lại.
Mỗi khi đi dạy, Lăng Hải Phong không dám nhìn vào mắt Hiệp Miêu, ánh mắt đơn thuần của Hiệp Miêu làm cho Lăng Hải Phong cảm thấy bất an, ánh trăng chiếu qua tầng da thịt ở cổ lộ ra khỏi áo sơmi của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong thật sự có xúc động muốn cắn một cái. Mầm xuân tâm này đã không thể áp chế được, Lăng Hải Phong lo lắng thật sự sẽ có một ngày không che dấy được tâm sự này.
Chỉ cần nghĩ đến tình yêu say đắm bị chôn chặt dưới đáy lòng này sẽ chẳng có kết quả, Lăng Hải Phong u sầu không ngớt. Một người sắp tốt nghiệp như anh cùng với một người chuẩn bị vào đại học như Hiệp Miêu….. Lăng Hải Phong chua xót nghĩ: Thật sự là người của hai thế giới!
Nghĩ đến ngày kết thúc học phụ đạo cùng với ngày thi đại học, Lăng Hải Phong lặng lẽ thở dài, anh lại càng thêm quý trọng thời gian ở bên cạnh Hiệp Miêu, ánh mắt cũng không tự chủ được mà cứ mãi dõi theo Hiệp Miêu không rời.
Biết được học phí mà Hiệp Miêu đóng cho mình đều do cậu vất vả đi làm thêm mới có, Lăng Hải Phong không muốn nhận tiền học, thử thăm dò đề cập với Hiệp Miêu, cậu nổi giận đùng đùng, bắt đầu nổi ý nghi ngờ ép hỏi Lăng Hải Phong là có ý gì.
Trong lòng Lăng Hải Phong luôn rất cưng chiều Hiệp Miêu nên thấy cậu nổi giận cũng không dám nói gì nữa.
Lúc Lăng Hải Phong làm chuyên đề tốt nghiệp, Hiệp Miêu đến Đại học Hương Đảo, lý do bên ngoài là vì muốn tham quan trường học tương lai của mình nhưng thực tế là muốn âm thầm cổ vũ Lăng Hải Phong.
Nhìn Lăng Hải Phong đứng trên bục giảng đối mặt với các giáo sư mà vẫn giữ được bình tĩnh, chậm rãi nói, Hiệp Miêu cảm thấy dường như đó là người mình không hề quen biết, rõ ràng chính là gia sư của mình lại đột nhiên trở nên chững chạc, thành thục như vậy, nghe được người xung quanh ca ngợi Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu bội phục vùng với có cảm giác kiêu ngạo không ít.
Chuyên đề tốt nghiệp của Lăng Hải Phong được thông qua không lâu, học phụ đạo cũng gần đến lúc kết thúc, chỉ nghĩ đến về sau không thể gặp được Hiệp Miêu nữa, nội tâm Lăng Hải Phong vô cùng sầu não.
Hiệp Miêu cũng không nỡ, tuy rằng cái không nỡ của cậu cùng Lăng Hải Phong là không giống nhau.
“Này, thầy giáo, tôi thật sự có thể thi đậu Đại học Hương Đảo sao?” Hiệp Miêu lại hỏi vấn đề cậu thường hỏi này.
Lăng Hải Phong gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hiệp Miêu nắm chặt tay: “Tháng chín này tôi sẽ là đàn em của anh rồi.”
“Uhm.”
Lật sách trong tay, Hiệp Miêu như nghĩ tới gì đó, hỏi Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, anh muốn đến công ty nào làm việc?”
“Một công ty bách hóa thôi.”
“Công ty bách hóa?” Hiệp Miêu mở to hai mắt nhìn: “Anh……tại sao?”
Lăng Hải Phong cười cười: “Anh thích, hơn nữa cũng hợp với chuyên ngành của anh.”
“Anh thích công ty như vậy……” Hiệp Miêu lộ ra biểu hiện khó tin,”Anh……anh có thể đầu quân vào công ty nước ngoài, ngoại ngữ của anh tốt như vậy, đi đâu cũng được mà!”
Lăng Hải Phong nghĩ nghĩ: “Chủ yếu vẫn là anh thích, thật sự, anh thích công ty này.”
“Oh.” Hiệp Miêu tựa hồ có chút tiếc nuối.
“À, thầy, tôi mời anh đi ăn kem được không?” Hiệp Miêu lại nghĩ ra ý tưởng mới.
Lăng Hải Phong suy tư một chút: “Như vậy đi, rất mau em sẽ đến thời kì thi đại học, cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ ít đi, không bằng đi Phượng Hoàng sơn chơi một lần đi, coi như là xả hơi, em thấy thế nào?”
“Được! Được.” Hiệp Miêu gật đầu.
Đêm trước ngày hẹn, Lăng Hải Phong ngồi trong sân thể dục của khu chung cư, một mình ngắm trăng, suy nghĩ: Kỳ thật, làm bạn bè cũng không phải không được, tin rằng Hiệp Miêu sẽ đồng ý nhận người bạn như anh. Nhưng về phương diện khác, Lăng Hải Phong rất rõ ràng tình yêu say đắm của anh đối với Hiệp Miêu cũng giống như bệnh ho khan vậy, luôn sẽ có lúc không thể nào che dấu được, thay vì tự tay đem mối quan hệ tốt đẹp này phá vỡ, không bằng cứ như vậy mà buông tay thôi.
Tình cảm thầm lặng này cứ xem như là cơn gió đầu hạ, cũng sắp trôi qua rồi.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai không biết Hiệp Miêu sẽ kết giao với người nào, sẽ chăm chú, thâm tình nhìn người nào, sẽ thổ lộ lời yêu với ai, Lăng Hải Phong liền cảm thấy phiền muộn không thôi. Tại sao lại là bây giờ cơ chứ? Nếu có thể quen Hiệp Miêu sớm hơn vài năm, có thể làm bạn tốt trước, sau đó chậm rãi phát triển. Nếu quen Hiệp Miêu chậm hơn vài năm, cũng có thể trực tiếp theo đuổi. Cố tình lại ngay thời kì đặc thù này, Hiệp Miêu phải thi đại học, Lăng Hải Phong lại sắp rời khỏi ghế giảng đường. Cố tình là tại thời điểm tuổi đời nhạy cảm của Hiệp Miêu, chuyện gì cũng không thể nói, chuyện gì cũng không thể làm.
Lăng Hải Phong liên tục u sầu suy nghĩ, sau đó lại tự an ủi chính mình: Có thể quen biết so với không quen vẫn tốt hơn, quãng thời gian qua Hiệp Miêu đã cho mình rất nhiều niềm vui.
Cảm giác yêu đương quả nhiên rất phức tạp.
Đến ngày hẹn, Lăng Hải Phong thức rất sớm, làm thức ăn để vào hộp, tự nói với bản thân, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau.
Hiệp Miêu vẫn là chăm chỉ học tập, cũng sớm muốn xả stress một chút, cậu cùng Lăng Hải Phong đi ngắm cảnh, đi trên đường núi, nhìn đông ngó tây, vô cùng vui vẻ.
Trên đường, Hiệp Miêu đi mệt, cứ nắm chặt tay Lăng Hải Phong, để anh dìu cậu lên núi.
Cơ hội khó có được, Lăng Hải Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia thật chặt, anh hy vọng có thể nhớ rõ cảm giác này, biến nó thành hình ảnh mãi mãi, đọng lại nơi đáy lòng.
Đi đến lưng chừng Phượng Hoàng sơn, Hiệp Miêu không muốn đi lên nữa.
“Này, thầy giáo, tôi mệt rồi.”
“Không lên đỉnh núi sao?”
Hiệp Miêu đặt mông ngồi trên ghế đá ven đường, phất tay: “Quên đi, dù sao về sau còn có rất nhiều cơ hội.”
Nghe Hiệp Miêu nói như vậy, Lăng Hải Phong cảm thấy thương tâm vô cùng. Đối với Hiệp Miêu mà nói, còn có rất nhiều cơ hội lên Phượng Hoàng sơn, nhưng mà, đối với Lăng Hải Phong, cơ hội anh và Hiệp Miêu chỉ sợ cũng chỉ có lúc này đây.
Ở trên sườn núi thưởng thức phong cảnh, nhìn ra xa là đại dương xanh thẳm, nói chuyện vu vơ về những chiếc du thuyền đang dong buồm ngoài khơi một hồi, Lăng Hải Phong đề nghị ăn cơm trưa. Hai người tìm một bãi cỏ ngồi xuống, Lăng Hải Phong lấy hộp cơm mở ra, hai mắt Hiệp Miêu sáng lên.
“Oa, thầy à, thơm quá luôn!”
Trong hộp cơm có cơm trắng thơm ngào ngạt, cá chiên, thịt, còn có nấm, dưa leo cùng cà rốt làm gỏi chua, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
Hiệp Miêu vội vã lấy đũa bắt đầu ăn, cắn một miếng cá chiên, liền dựng thẳng ngón cái với Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, cừ thật!”
“Anh làm đấy, ăn ngon không?”
“Ngon.” Hiệp Miêu vừa ăn vừa gật đầu. Hai má phồng lên mà nói: “Này, thầy giáo, không ngờ tay nghề của anh cũng giỏi quá chứ, tuyệt đối đúng là vật siêu giá trị.”
Nghe Hiệp Miêu ca ngợi như thế, Lăng Hải Phong muốn cười.
Cùng nhau vui vẻ nếm qua cơm dã ngoại, Hiệp Miêu tựa vào vai Lăng Hải Phong, hưởng thụ những ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt.
“Ăn cơm xong toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi.”
“Em đó! Thật sự là một con mèo.”
Hiệp Miêu hì hì cười, không phản bác.
Cảm giác được tóc Hiệp Miêu cọ vào cổ mình, từng sợi tóc dính sát vào da thịt, có chút nhột, Lăng Hải Phong không dám nhúng nhích, sợ động đậy một chút Hiệp Miêu sẽ không dựa vào mình nữa.
Nheo lại ánh mắt nhìn về phía mặt biển ở phương xa kia, Hiệp Miêu nhẹ nhàng cảm thán: “Đại Hải thật là đẹp.”
“Đúng vậy!”
“Lần sau chúng ta đi bờ biển chơi.”
“Được!”
Hiệp Miêu cười, vươn tay ôm lấy Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, anh đúng là một cái gối ôm không tồi đó.”
Trái tim Lăng Hải Phong đập loạn nhịp.
“Tôi ngủ một chút nha.” Nói xong như vậy, Hiệp Miêu liền nhắm hai mắt lại, đầu dựa vào vai Lăng Hải Phong, cọ cọ vào cổ anh, tìm được vị trí thoải mái liền nằm im không động đậy nữa.
Lăng Hải Phong đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, chú mèo mun đen từng ở cạnh mình quảng thời gian ngắn ngủi kia, lúc ôm nó trong lòng, nó cũng cọ vào cổ mình như vậy, khuôn mặt nhỏ với lớp lông nhung mềm dựa vào cổ mình, đáng yêu vô cùng……
Theo bản năng vươn tay ra, Lăng Hải Phong ôm lấy eo Hiệp Miêu, cúi mặt, tầm mắt vừa vặn nhìn đến môi Hiệp Miêu. Đôi môi hồng nhạt của thiếu niên hơi mở ra, khóe miệng mang theo ý cười.
Nhanh như vậy, cậu ấy đã ngủ sao?
Lăng Hải Phong lấy ra một phong thư, trong đó là toàn bộ học phí mà Hiệp Miêu đã đóng cho anh trong thời gian này, Lăng Hải Phong không định nhận, anh nghĩ thứ Hiệp Miêu cần mua là rất nhiều, số tiền này vẫn là nên để dành lại cho cậu ấy thôi! Lặng lẽ đem phong thư bỏ vào trong ba lô của Hiệp Miêu, thấy cậu không hề phát hiện, Lăng Hải Phong mỉm cười.
Ôm Hiệp Miêu, nhìn cảnh thành thị dưới chân núi, mặt biển phía xa, nghĩ đến lúc biệt ly, Lăng Hải Phong không thể nói được trong lòng là ngọt hay là đắng, là mặn hay là cay. Lăng Hải Phong nghĩ đến chuyện anh lớn hơn Hiệp Miêu năm tuổi, lúc sắp tốt nghiệp đại học mới có thể nếm trải mùi vị này, anh không hy vọng Hiệp Miêu cũng sẽ đau khổ như anh.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Hiệp Miêu cựa mình, sợi tóc lướt qua cổ Lăng Hải Phong, Lăng Hải Phong ngửi được mùi hương của Hiệp Miêu, mùi hương chỉ thuộc về Hiệp Miêu, mùi hương của những ngọn cỏ xanh mơn mởn.
Hiệp Miêu tỉnh ngủ, hai mắt mông lung, mở to, ngẩng đầu nhìn Lăng Hải Phong, dùng giọng nói còn mang theo chút mơ ngủ nói: “Này, thầy……giáo……”
Những tiếng cuối cùng đều lưu lại trong miệng Lăng Hải Phong.
Thấy Hiệp Miêu đáng yêu trước mắt, ý nghĩ Lăng Hải Phong bỗng chốc trống rỗng, chờ đến khi anh có thể nhận thức được thì đã là lúc hôn lên đôi môi vừa hé mở của Hiệp Miêu.
Đôi môi mềm mại rõ ràng không có hương vị gì nhưng Lăng Hải Phong lại cảm thấy, ngọt ngào trong lòng, anh nhịn không được vươn ra đầu lưỡi, tinh tế miêu tả hai cánh môi của Hiệp Miêu. Cảm giác được đầu lưỡi của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong liền cuốn lấy, cảm giác mềm mịn đầy hương thơm khiến cho Lăng Hải Phong cảm thấy có một dòng điện từ eo truyền thẳng đến não bộ.
Đây là cảm giác hôn môi sao? Thì ra là tuyệt vời như vậy……
Một lực đẩy mạnh Lăng Hải Phong ra, cái đau trên mặt làm cho Lăng Hải Phong đang chìm trong say mêm hoàn toàn thanh tỉnh lại. Cánh tay giơ lên của Hiệp Miêu còn chưa buông xuống, tay kia cậu nâng lên dùng lực mạnh chà xát môi, đôi mắt hổ phách như dấy lên một ngọn lửa, hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong ý thức được chính mình đã làm sai, thật sự là quá kích động, không thể áp chết mầm xuân tâm này, rốt cục vẫn là……làm chuyện không nên làm.
Hiệp Miêu ngậm chặt môi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong, trong mắt là phẫn hận, ủy khuất, nhục nhã, hèn mọn, khiến cho Lăng Hải Phong xấu hổ vô cùng.
“Em hãy nghe anh nói……” Lăng Hải Phong muốn giải thích.
Hiệp Miêu nhảy dựng lên hét: “Thì ra anh là người như thế! Anh đối với tôi……tôi nghĩ rằng anh đối tốt với tôi, tôi coi anh như người thầy, người anh trai……thì ra anh……”
Lăng Hải Phong đối tốt với Hiệp Miêu là thật lòng, nhưng xác thực là vẫn có một chút ý khác.
Cầm ba lô, gương mặt Hiệp Miêu tái nhợt, nghiêm giọng với Lăng Hải Phong: “Đồ khốn!” sau đó liền bạt chân chạy nhanh rời khỏi.
Lăng Hải Phong dõi mắt theo bóng dáng của Hiệp Miêu đến khi khuất hẳn trong tầm mắt anh mới cúi đầu, thở dài.
Rất hối hận! Nhất định đã tổn thương Hiệp Miêu, thiếu niên cô đơn giống mình kia, không có gia đình ấm áp như mình, chấp nhận mình, từ nhận biết đến có tình cảm, tin tưởng lẫn nhau…… Sau đó chính mình tự tay đánh vỡ tín nhiệm này. Lăng Hải Phong thật muốn đánh mình một bạt tay, chính mình đã phản bội Hiệp Miêu, phản bội lòng tin của Hiệp Miêu, thật đáng chết!
Ngồi ở trên núi đến khi bầu trời tối đen, Lăng Hải Phong mới chậm rãi lê bước xuống núi.
Lăng Hải Phong thật sự hối hận, nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm xúc của Hiệp Miêu, ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu, Hiệp Miêu vất vả học thêm không phải đã uổng phí hay sao.
Từ lúc đó, Lăng Hải Phong vốn không có gặp lại Hiệp Miêu. Anh từng đến trường thi cố ý tìm Hiệp Miêu muốn âm thầm nhì Hiệp Miêu nhưng cũng không có nhìn thấy cậu, sau khi có kết quả, anh cũng đến xem bảng điểm, muốn nhìn xem Hiệp Miêu rốt cuộc là có thi đậu hay không, nhưng hỏi thăm hết lượt vẫn không có tin tức gì của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong mang theo tâm trạng hối hận khôn cùng mà tốt nghiệp.
Trước khi đi làm chính thức một ngày, Lăng Hải Phong đi mua các thứ linh tinh, trên đường anh đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, nhìn thấy trong tủ kính trưng bày có một con thú bông hình mèo toàn thân đều là màu đen, vội vàng vào shop xem thử, thì ra đó là một cái gối ôm. Cái gối được bọc một lớp vải nhung toàn màu đen, béo béo tròn tròn, dài gần 1m, có thể làm gối đầu, có thể làm đệm dựa, cũng có thể làm thú bông.
Lăng Hải Phong thử thăm dò hỏi nhân viên cửa hàng cái gối kia là có bán hay không, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Lăng Hải Phong ngồi ở trong shop chờ.
Nữ nhân viên cửa hàng cắt một mảnh vải nhung cùng loại nhưng màu trắng, tay nghề khéo léo đã nhanh chóng dung mảnh vải trắng này bọc lấy chân sau phía bên phải của ‘con mèo’, may xong, ‘con mèo’ toàn thân màu đen, chân phải phía sau lại có màu trắng.
Lăng Hải Phong cám ơn nhân viên cửa hàng, thanh toán tiền, ôm cái gối về nhà. ‘Gối mèo’ này, giống như thế thân của Hiệp Miêu, từ nay về sau đều ở bên cạnh Lăng Hải Phong, lắng nghe tất thảy tâm sự mà anh nói.
Chỉ chớp mắt, năm năm trôi qua.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
51 chương
19 chương
7 chương
10 chương