Buổi tối hôm sau, Thuần Dương và Tư Diệp đi vào nhà thì đã thấy Hiểu Nhiên đang đứng đặt các thức ăn vừa mới nấu trải trên bàn. Tư Diệp thấy thế bật cười rồi ngồi vào ghế lên tiếng "Thuần Dương, anh đã gọi người chuẩn bị cả cơm tối rồi đấy à?" Anh đáp một tiếng: "Ừ" Hiểu Nhiên mỉm cười thân thiện nhìn Tư Diệp nói: "Mời Lạc tiểu thư dùng cơm vui vẻ ạ" Bỗng Tư Diệp nhìn cô một hồi nheo mày hỏi "Cô là cô gái bị đánh lần trước?" Cô cười gượng "Vâng...là tôi" "Cô đi được rồi" Bỗng Thuần Dương lạnh lùng nhìn Hiểu Nhiên lên tiếng thì cô bĩu môi rồi cúi đầu đáp "vâng" rồi quay đi mất, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đúng là người chủ khó ưa" Sau một hồi Tư Diệp thắc mắc lên tiếng hỏi: "Thuần Dương, sao tự dưng hôm nay anh lại mời em đến nhà ăn cơm mà không phải đến nhà hàng?" Anh mỉm cười đáp "Chúng ta trước giờ đều ăn bên ngoài, chi bằng về nhà ăn sẽ ngon miệng hơn" "Vậy à" Tư Diệp nói rồi ánh mắt cô lặng xuống tiếp lời: "Thuần Dương, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm thế này, nói thật thì hai năm qua sang nước ngoài em cảm thấy có lỗi với anh, vậy nên chúng ta ngày mai cùng nhau đi mua sắm nhé" Tư Diệp vừa nói vừa nắm chặt tay Thuần Dương, anh mỉm cười yên lòng mà trả lời: "Được, Tư Diệp lần này em không được rời xa anh nữa đấy" Cô vừa gật đầu mỉm cười thì tiếng "ting" của hàng loạt tin nhắn phát ra từ điện thoại cô khiến cô liền giật mình lấy ra điện thoại ra xem một hồi thì Thuần Dương thắc mắc hỏi "Sao vậy? Ai nhắn tin em à?" Cô gật đầu nhìn anh mỉm cười "À...là tin nhắn nhóm của những người bạn bên nước ngoài của em" Rồi Tư Diệp nhìn lại màn hình điện thoại mình, những dòng tin nhắn đó không được gửi từ nhóm, mà là từ một người đàn ông, mỗi dòng tin nhắn đều hiện ra sự tức giận: [Cô đâu rồi? Sao không bắt máy hả con khốn?] [Dám cắt đứt liên lạc với tôi thì cô không xong đâu, đừng để tôi gặp được cô trên đường nếu không thằng bạn trai mới của cô sẽ bị tôi cho bẹp mặt] [10 triệu cô đã lấy của tôi, tôi nhất định không bỏ qua đâu] Tư Diệp cắn nhẹ răng, mặt hầm hực ngẫm nghĩ ( thằng khốn ở quán bar hôm trước cứ làm phiền mình, nếu hắn cứ nhắn tin mãi thế này sớm muộn gì Thuần Dương cũng sẽ phát hiện) Rồi cô bấm vào chặn tất cả số của tên đó, Thuần Dương ngồi bên cạnh, anh nheo mày lên tiếng hỏi: "Tư Diệp, đã xong chưa?" Cô cất điện thoại rồi mỉm cười "Xong rồi,chúng ta dùng cơm đi" Vài ngày sau, Hiểu Nhiên mặc chiếc váy bình thường ngồi tỉa hoa trong vườn, cô mỉm cười thầm ( hừ, hôm nay không có tên Dương đần độn ở nhà thì mình tha hồ mặc đồ bình thường rồi, mặc cái đồ nữ hầu kia suốt ngày khó chịu chết được) Đột nhiên vài cô nữ hầu khác bước ra khoanh tay đắc ý nói "Bạch Hiểu Nhiên, sao cô dám mặc đồ bình thường hả? Quy tắc của người làm ở đây là bắt buộc phải mặc theo đồng phục" Hiểu Nhiên đứng dậy nhìn mấy cô gái kia ngạc nhiên gẫm nghĩ ( Đây chẳng phải mấy người đánh mình lần trước sao?) Rồi cô nheo mày nói "Tôi thích mặc đồ gì là quyền của tôi, mấy cô có tư cách gì lên tiếng?" Ba cô gái đó nghiếng răng tức giận nói lớn "Cô cũng chỉ là người hầu thì có tư cách gì vênh váo hả?" Hiểu Nhiên không quan tâm cúi xuống sờ nhẹ một bông hoa phong lan trắng vừa mới chớm nở rồi mỉm cười lẩm bẩm "Không uổng công mình chăm sóc cả vườn hoa này, cuối cùng nó cũng nở" Một trong ba cô gái kia tức tối nói lớn: "Bạch Hiểu Nhiên, cô đang cố tình bơ chúng tôi sao?" "Thái độ của cô là không xem chúng tôi ra gì phải không?" Hiểu Nhiên đứng dậy thở dài lướt ngang qua mấy cô gái đang tức giận hầm hực đó bật cười, vẫn không quên bỏ lại một câu "Chẳng qua tôi không thích nói nhiều với mấy kẻ không biết điều" Nghe vậy một trong ba cô gái kia nhăn mặt liền giơ tay đến túm lấy tóc Hiểu Nhiên từ đằng sau giật mạnh quát lớn: "Đúng là đắc ý, hôm nay không có chủ nhân ở nhà thì bọn tôi sẽ cho cô một trận" Hiểu Nhiên nhăn mặt phản kháng cố vùng vẫy ra khỏi bàn tay của cô gái kia, cô nói lớn: "Buông ra" Cô càng nói thì cô gái kia giật càng mạnh hơn, cô ta nhếch môi bật cười nói tiếp: "Để xem bây giờ không có ai ở đây thì làm sao cứu được cô" Hiểu Nhiên nhíu mày nhăn mặt hỏi "Mấy cô không sợ tôi về nói với Phó Thuần Dương, khi đó mấy cô sẽ bị đuổi việc à?" Ba cô gái đắc ý nói "Đuổi việc? Người bị đuổi việc là cô mới đúng" Rồi hai cô gái kia đi lại lấy kéo cắt sạch những bông hoa mà Hiểu Nhiên đã chăm sóc hàng ngày, những bông hoa phong lan trắng đứt đoạn rơi xuống đất khiến cô sửng sốt nhăn mặt quát lớn: "Này, mấy cô cắt hoa của tôi làm gì?" Cô gái kia vẫn giật tóc cô vênh mặt nói "Khi chủ nhân về bọn tôi sẽ nói cô không những không chăm sóc khu vườn mà còn phá hoại nó, để xem cô có bị đuổi khỏi Phó Gia không thì bảo" Hiểu Nhiên nhíu mày nắm mạnh tay cô gái kia giằng co. "Buông tôi ra, không được phá hoa của tôi" Cô vùng vẫy trong khi hai cô gái kia đang lấy kéo cắt sạch các nhánh hoa trong vườn, rồi cô đẩy mạnh cô gái đang giật tóc mình ngã xuống đất, vội chạy đến ngăn cản hai cô gái kia đang phá hoại vườn hoa mà quát lớn "Dừng lại, mấy người tại sao lại muốn hại tôi?" Hai cô gái kia bật cười "Chẳng phải cô tự chuốc lấy sao?" Rồi cô gái kia lên tiếng "Nói cho cô biết, đây là vườn hoa mà phu nhân, mẹ của chủ nhân khi còn sống rất thích, nếu chủ nhân về thấy cô phá hoại nó chẳng phải có chuyện vui để xem sao?" Hiểu Nhiên nheo mày "Mấy cô thật độc ác, còn lâu Phó Thuần Dương mới tin lời mấy cô nói, tôi không sợ đâu" Ba cô gái kia quay lưng đi đắc ý nói "Cô cứ chờ xem" Họ đi mất thì Hiểu Nhiên nhặt lại những nhánh hoa phong lan đã bị cắt tơi tả ấy, trong đó có một bông hoa nhỏ vừa mới nở lúc nãy cô nói, cô tiếc nuối lẩm bẩm "Mình đã chờ bông hoa này nở vậy mà" Tối hôm đấy, Thuần Dương trở về nhà thì ba cô gái kia chạy lại giả vờ hốt hoảng nói "Chủ nhân, có chuyện lớn rồi" Anh nheo mày hỏi "Chuyện gì?" Một trong ba cô gái ngập ngừng tiếp lời: "Vâng, là Bạch Hiểu Nhiên..cô ta...cô ta phá hoại cả vườn hoa của phu nhân trồng rồi ạ" Nghe lời nói đó Thuần Dương giật mình nhanh chóng chạy ra vườn hoa xem thử thì thấy Hiểu Nhiên đang trồng lại vài chậu hoa trong vườn, cô ngồi thở dài lau mồ hôi trên trán mình (Chết thật rồi, mấy cô ta đúng là đáng ghét, mình đã mua hoa khác về trồng nhưng vẫn không đủ) Thuần Dương lớn giọng gọi "Bạch Hiểu Nhiên, cô làm gì với vườn hoa của tôi vậy?" Hiểu Nhiên giật mình đứng dậy nhìn anh lấp mấp "A...anh về rồi à?" Anh tiến đến nghiêm mặt nhìn toàn bộ vườn hoa bị cắt tả tơi và vài chậu hoa được trồng lại bằng loại hoa khác, anh nhăn mặt tức giận lớn tiếng hỏi "Hoa đâu cả rồi? Mấy chậu hoa phong lan trắng của mẹ tôi đâu cả rồi?" Cô lấp mấp "a...thật ra..." Anh nghiếng răng nhìn mặt mũi cô lắm lem bùn đất, liếc nhìn tay cô đang cầm một chiếc kéo tỉa hoa nhăn mặt quát "Cô dám phá hoại cả vườn hoa của mẹ tôi sao? Sao có thể đem mấy loài hoa xấu xí khác vào đây trồng chứ?" Cô nhíu mày "Ngay cả anh cũng nghĩ là tôi làm sao? Tôi đang cố gắng chỉnh sửa lại vườn hoa nên mới ra ngoài mua hoa khác về trồng, còn mấy bông hoa phong lan trắng lúc đầu đã bị cắt mất cả rồi" Thuần Dương đẩy mạnh cô ngã xuống đất "Cô có biết đây là những gì mẹ tôi thích không hả? Chỉ những bông hoa đó là do chính tay mẹ tôi trồng lúc còn sống, cô nghĩ gì mà lại đi cắt bỏ chúng chứ?" Cô đứng dậy lấp mấp, lòng có chút hụt hẫn "Sao...anh không tin tôi?" Rồi cô liếc nhìn ba cô gái đứng phía sau cười khúc khích nhíu mày, cô liền đi đến kéo mạnh tay mấy cô gái kia nói lớn "Mấy cô mới là người phá cả vườn hoa, sao lại đổ tội cho tôi" Ba cô gái kia giả vờ không biết gì, ra nét mặt đáng thương nói "Bạch Hiểu Nhiên, mỗi ngày chỉ có cô là ở vườn hoa, cô dựa vào cái gì mà đổ thừa cho chúng tôi" "Chủ nhân, chính mắt chúng em thấy cô ta cắt hết hoa của phu nhân đó, cô ta còn nói muốn thay đổi hoa trong vườn nữa nên mới đi mua mấy loài hoa xấu xí này về trồng đấy ạ" Hiểu Nhiên nheo mày giơ tay lên định đánh mấy cô gái kia, vừa giơ vừa quát lớn "Này đừng có vu khống tôi, rõ ràng mấy người..." Đột nhiên Thuần Dương đi lại nắm mạnh tay cô nghiêm giọng, ánh mắt tức giận hầm hực "Bạch Hiểu Nhiên, cô đúng là xảo biện, cô từ nay...không được phép bước vào vườn hoa này nửa bước" Hiểu Nhiên ngạc nhiên sửng sờ "Anh..." Rồi anh buông tay cô ra tức giận đi mất, ba cô gái kia cười đắc ý "Ôi thật đáng thương" "Cô nói chủ nhân sẽ không tin chúng tôi chứ gì, giờ thì cô sáng mắt rồi nhé" Rồi ba cô gái đẩy mạnh người Hiểu Nhiên ngã xuống đất cười nhạo rồi đi mất.