Yêu Ở Hamo

Chương 5 : Tên mù – tông

Còn cho là vận xui xẻo của mình đã qua, tiếc rằng nhân phẩm lại phản bội cậu một lần nữa. ——— “Ông đây mời anh đi ăn tiệc đứng!” Đây là Hạ Trăn vừa mới được lĩnh tiền lương tháng này vỗ ngực nói, nguyên nhân là vì tâm tình của Vu Nhược Tường hai ngày trước có hơi sa sút. Nhìn cái mặt cứng ngắc không có chút cảm xúc nào của Vu Nhược Tường, Hạ Trăn nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, còn cảm thấy mấy ngày nay ngay cả món ăn anh ta nấu ra cũng không có hương vị ngon như trước. Được rồi, trước tiên cứ dỗ cho anh vui vẻ rồi quay lại tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ông đây đi! Ở trong sảnh tiệc đứng xa hoa rộng khoảng năm ngàn mét vuông, đủ loại đồ ăn ngon lành rực rỡ muôn màu. Đây là một cửa hàng rất nổi tiếng, còn được gọi là nơi có chủng loại đồ ăn nhiều nhất, cũng là phòng tiệc đứng có giá cả đắt đỏ nhất. Bất kể là hải sản, đồ nướng, đồ chín, thịt xiên hay là đồ ngọt, đồ lạnh, nước quả, toàn bộ đều đầy đủ, tất cả đều dùng nguyên liệu hạng nhất để chế biến. Ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ, Hạ Trăn đằng hắng một tiếng: “Tiến công chiếm đóng, biết chưa?” “Cái gì mà tiến công chiếm đóng?” “Đương nhiên là phải tiến công chiếm đóng ăn lại cho đủ vốn như thế nào rồi.” Thấy Vu Nhược Tường lắc lắc đầu, Hạ Trăn thở dài: đoán ngay là anh ta không biết mà. Không biết làm sao đành phải bắt đầu trước, ngồi ở trên ghế giải thích ngắn gọn cho Vu Nhược Tường về ‘Chiến lược sắp xếp’. Tổng kết đến cuối cùng chính là mười sáu chữ: Trước lạnh sau nóng, trước mặn sau ngọt, tốc độ chậm rãi, ăn được thật nhiều. Vu Nhược Tường nghe kế hoạch tiến công chiếm đóng tiệc đứng của Hạ Trăn, gật đầu: “Vậy cậu đi trước đi.” Đợi đến khi Hạ Trăn lấy được một bàn đồ ăn quay về rồi, có một người đàn ông cao lớn cao khoảng bằng cậu đang đứng trước bàn. Nhìn từ phía sau lưng thì người này diện đồ Tây giày da, cực kỳ có khí phái đang nói chuyện cùng với Vu Nhược Tường. Cậu ngồi xuống, Vu Nhược Tường liền vội vàng giới thiệu cho cậu: “À, đây là bạn học hồi cao trung của tôi, Hạ Tư Tông, đây là bạn tôi Hạ Trăn. Ha ha, cùng là họ Hạ, vừa vặn giống nhau.” “Xin chào.” Người đàn ông mặc đồ Tây lễ phép vươn tay. Hạ Trăn bắt tay hắn một cái cho có. “Xin chào.” Ngồi xuống rồi cậu mới nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông kia. Là bạn cùng học của anh ta? Không giống lắm – người trước mặt này nhìn qua đã gần đến bốn mươi. Tuy rằng mặc đồ Tây đẹp đẽ nhưng lại đeo một cái kính mắt có viền mép rất không hợp thời, nước da nhìn qua cũng cực tệ. Đại khái là người trên thương trường, dáng tươi cười cũng quá mức khôn khéo. Những cái này đều là ấn tượng đầu tiên của Hạ Trăn về Hạ Tư Tông, nói thật ra – có hơi tệ hại. Trong lúc nói chuyện thì Hạ Trăn nghe ra, thì ra cái người có cùng họ với cậu này làm việc ở một văn phòng nhà đất, có vẻ như việc làm ăn còn khá tốt, vì biết Vu Nhược Tường mở một tiệm café đồ ngọt nên còn nói rảnh rỗi sẽ ghé thăm. Khi hắn đi rồi thì Vu Nhược Tường còn kể một ít chuyện cũ về thời trung học, nhớ lại quãng thời gian còn ngây ngô thì có rất nhiều chuyện thú vị, tâm tình có vẻ cũng bắt đầu tốt hơn. Hạ Trăn nghe vào một tai cho ra tai khác, nhồi nhét đủ loại đồ ăn ngon vào trong miệng. Hai người ăn trong khoảng ba tiếng, cuối cùng suýt chút nữa còn phải chống tường mà đi ra. Vu Nhược Tường mỉm cười ngốc ngốc. “Thật vui… Ôi bữa ăn này… Cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ làm bữa sáng thanh đạm một chút, nhẹ bụng dưỡng dạ dày.” Hạ Trăn nhếch môi mỉm cười, mạnh mẽ ôm cổ Vu Nhược Tường. “Còn khách sáo với tôi làm gì!” Có lẽ là vì uống rượu vang lâu năm hơi nhiều, mặt cũng có chút nóng lên. Từ sau lần đó, Hạ Tư Tông quả thực có gọi điện thoại cho Vu Nhược Tường. Trò chuyện một hồi còn hỏi anh có muốn mở rộng quy mô cửa tiệm ra không, nói rằng về mặt này thì mình có thể giúp đỡ anh một chút, còn nói mình có thể chọn một thời gian đến xem xét tình hình cửa tiệm của Vu Nhược Tường. Hai người nói chuyện điện thoại, vừa nhắc đến chủ đề này liền nói không ngừng nghỉ. Có vài lần đang ăn được một nửa bữa tối, điện thoại di động của Vu Nhược Tường liền kêu vang. Hạ Trăn nhìn lướt qua chiếc đồng hồ treo tường: bảy giờ, lại bất đắc dĩ lừ mắt coi thường – hắn ta đúng là còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Vu Nhược Tường đặt bát đũa trong tay xuống ra nói chuyện điện thoại, có một lần còn đến tận lúc Hạ Trăn ăn xong rồi, anh ta lại vẫn còn đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng khách. Mỗi một lần trong lòng Hạ Trăn hiện lên gương mặt xấu xí của kẻ kia đều thầm khó chịu, trong cơn tức giận liền ăn sạch sẽ sườn xào chua ngọt ở trong bát. Đợi đến khi Vu Nhược Tường nói chuyện điện thoại xong quay lại thì chỉ còn vài cọng rau xanh và vài miếng đậu hũ, cái tên gây chuyện còn đang chóp chép miệng thỏa mãn ngồi ở bên cạnh lật xem tạp chí thời trang. Trong vài ngày sau đó, điện thoại di động của Vu Nhược Tường bởi vì vẫn luôn hết tiền không kịp nộp phí, cái tên mù Tông kia lại còn gọi điện thoại đến hẳn trong nhà – tên mù Tông, Đây là biệt hiệu mà Hạ Trăn lén đặt cho hắn. Ngay vừa rồi cũng vậy, Vu Nhược Tường còn đang bận rộn ở Hamo chưa kịp về nhà, Hạ Trăn đã nhận được điện thoại của tên mù Tông. “Alo, anh tìm ai?” “A, tôi tìm Vu Nhược Tường, cậu ấy có nhà không?” “Ai đấy?! Vu Nhược Tường cái gì, không có người này, anh gọi nhầm số rồi!” ‘Cạch’ một cái cúp luôn điện thoại – chậc chậc, sướng quá. Không ngờ là chưa đến một phút đồng hồ sau, điện thoại lại réo vang. “Alo, tìm ai thế?” “Tôi tìm Vu Nhược Tường.” Nghe thấy giọng nói cứng ngắc ở trong điện thoại, cậu cuối cùng cũng nổi khùng: “Đã nói là anh gọi nhầm số rồi, con mẹ nó có biết là đang làm phiền người khác hay không hả? Đừng có gọi đến nữa!” Mi tìm Vu Nhược Tường, ông đây còn đang tìm Vu Nhược Tường đây! Thần kinh! Qua hai lần này, tên mù Tông quả thực không còn gọi điện thoại đến nữa. Qua vài ngày sau đều là thời kỳ lỗ tai được yên tĩnh, tâm tình của Hạ Trăn thật đúng là không tệ. Đến thứ sáu, Hạ Trăn hài lòng mua được một lọ nước hoa Versace dành cho nam mà mình thầm yêu thích đã lâu, tâm huyết dâng trào liền nghĩ đến Vu Nhược Tường còn đang bận rộn làm việc ở Hamo. Được đấy, có thể đến Hamo chơi rồi sau đó cùng đi về nhà, dù sao thì hôm nay tâm tình ông đây rất tốt, không bận tâm nhiều đến chút đường đi như thế. Hạ Trăn còn tường rằng vận xúi quẩy của mình đã qua, nhưng bất đắc dĩ nhân phẩm lại phản bội cậu một lần nữa. Có ai đang an an ổn ổn đi trên đường mà còn bị trật chân không? Cậu vội vàng nắm chắc cái túi Versace trong lòng, lúc bị trật chân thiếu chút nữa là làm rơi mất, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: may quá may quá, không làm rơi mất Versace; suy nghĩ thứ hai trong đầu là: này còn không phải là ép ông đây phải chửi mẹ nó sao?! Xách theo túi Versace tội nghiệp ngồi ở bên đường, muốn gọi điện thoại cho Vu Nhược Tường nhưng lại nghĩ ra anh ta nói rằng vẫn còn chưa nộp tiền điện thoại, ngồi ở ven đường một lúc đành phải nhận mệnh mà gọi xe về nhà. Gần như phải nhảy lò cò cả một đường lên cầu thang, thật đúng là mất mặt. Lúc ngồi lên sô pha thì trước mặt là hộp cứu thương Vu Nhược Tường dùng lần trước, cậu nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu – phải làm thế nào đây? Lúc bị trật chân thì phải dán một cái gì đó lên nhỉ? Lục lọi một lúc lâu thì tìm được một thứ hình vuông dính dính dán lên mắt cá nhân, việc lớn thành công rồi! Đúng lúc này điện thoại di động kêu vang, là một dãy số lạ. “A, là tôi, Vu Nhược Tường đây. Tôi mượn điện thoại của Tiểu Ưu trong tiệm để gọi.” Hạ Trăn vừa nghe thấy giọng nói của Vu Nhược Tường thì giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, chỉ thiếu chút nữa là bật khóc: “Anh ở đâu đấy?” “Cơm tối tôi không về ăn đâu, có hẹn bạn học cũ rồi. Cậu nhớ tự mình giải quyết nhé.” … Sấm sét giữa trời quang. “Cái gì? Anh anh anh… hẹn ai?” “À, là Hạ Tư Tông ấy, cậu cũng gặp rồi đó. Cứ như vậy đi, đừng làm lãng phí tiền điện thoại của người khác. Tôi cúp máy đây.” Mẹ nó, là tên mù Tông… Lại là hắn. Hạ Trăn nghe thấy tiếng điện thoại gác máy, quả thực là muốn bùng nổ. Cậu còn đang là bệnh nhân đấy, chân đau, cơm cũng không ai lo, đói đến mức bụng sắp dán vào sống lưng rồi. Nhớ lần trước chân cậu bị thương rồi còn phát sốt, Vu Nhược Tường hết nấu cơm lại đến nấu cháo, sao đãi ngộ lần này lại kém xa đến vậy chứ? — To be continued —