Yêu nữ xin tự trọng

Chương 20 : Duy tâm

Trong một đêm này, cả hai người đều cảm thấy dày vò. Giang Vân Hạc không biết Chấp Nguyệt đang suy nghĩ gì,nhưng dù sao bản thân hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Tuy rằng bên dưới là một cơ thể mềm mại, nhưng mà ngay cả thân thể còn không thể động đậy được chút nào, cái cảm giác kiều diễm ban đầu cũng rất nhanh chóng qua đi, về sau chỉ còn lại có hành hạ. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, Giang Vân Hạc lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bị người đẩy ra,hắn mới tỉnh lại,nhìn bên ngoài, trời cũng đã sáng. Chấp Nguyệt nép ở một góc giường, dùng khăn lụa đỏ che kín cơ thể. "Xin lỗi." âm thanh Giang Vân Hạc rất thành khẩn, hắn không thể không nói gì, nếu không sẽ khiến cho người ta nghĩ hắn được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ. "Quên đi." Chấp Nguyệt buồn bực nói. Ở phía dưới đống tơ lụa, trong lòng Chấp Nguyệt như bị đè nặng, nàng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ gặp phải tình trạng này. Nhưng hiện tại có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng. Giang Vân Hạc đi ra ngoài một vòng lấy mấy quả trái cây trở về, Chấp Nguyệt đã mặc quần áo lại như cũ. Chỉ là trong ánh mắt nàng có thêm một loại cảm xúc mông lung khó tả. "Ngày hôm nay tiếp tục đi." m thanh của Chấp Nguyệt rất bình tĩnh. Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi nơi này. "Được." Buổi sáng học được một phần, lần này tiến độ nhanh hơn rất nhiều,bản thân Giang Vân Hạc phát hiện mình trên phương diện trí nhớ rất có ưu thế, chỉ cần học một lần là hắn đã có thể bắt đầu tiếp tục học tập phần tiếp theo. Đến trưa, đã học xong phân nửa phần còn lại, chỉ cần một ngày nữa là có thể học xong toàn bộ. Đến buổi chiều, Giang Vân Hạc ôn tập một lần xong, rồi cầm dao nhỏ đi ra ngoài tiếp tục chế tác bồn cầu, thuận tiện làm cái xẻng gỗ, đào cái bệ xí, lấy cành cây to dựng làm cái khung, lại dùng tơ lụa màu đỏ che ở bên ngoài,làm thành một cái nhà vệ sinh đơn giản. "Ngươi thật là có tâm nha." Tô Tiểu Tiểu chẳng biết lúc nào đứng đằng sau Giang Vân Hạc "Tương dục thủ chi, tất tiên dữ chi."(1) Giang Vân Hạc cả người mồ hôi nhễ nhại, cũng không quay đầu lại, nói một câu. Nhờ có xích chân quả, Giang Vân Hạc bây giờ lực lượng tăng nhiều, tốc độ, thể lực cũng mạnh rất nhiều, lúc làm việc tuy rằng cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn có thể kiên trì. "Ngươi cái tên này. . . trong đầu chả có ý nghĩ gì tốt. . ." Tô Tiểu Tiểu cười nhẹ dàng nói. "Đừng quên, hai ta là một hội mà." Giang Vân Hạc quay đầu lại nhìn nàng. Tô Tiểu Tiểu ngẩn người,ánh mắt có chút quái dị. Hai ta? Một hội mà? Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy. Sau đó trên mặt nàng hiện lên nụ cười rạng rỡ, không giống như trước quyến rũ, mà là có một chút cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. "Ta chờ tin tức tốt của ngươi." Tô Tiểu Tiểu thân hình trong chốc lát liền biến mất vô ảnh vô tung. "Này. . ." Giang Vân Hạc còn có lời muốn nói. "Buổi tối đừng nghịch ngợm như vậy nữa, ta thà ngủ trên mặt đất còn hơn. . ." Giang Vân Hạc nghĩ Tô Tiểu Tiểu không cần thiết phải làm như vậy. Là một con người, quan trọng nhất là phải có tâm. Nhưng mà cũng không có nửa điểm hồi âm, cũng không biết Tô Tiểu Tiểu nghe được hay không. Tiếp tục bận việc cho đến tối, Giang Vân Hạc mang theo một thân mồ hôi về đến phòng nói: "Buổi tối ăn trái cây đi, ta ở phía sau núi phát hiện không ít trái cây, hương vị cũng không tệ lắm. Ngoài ra ta ở phía sau viện làm nhà vệ sinh,là loại có thể ngồi, như vậy chân của ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng. "Đã biết." Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc trên người bẩn thỉu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói: "Cám ơn ngươi." Bây giờ một chút linh lực cũng không thể điều động, đôi chân cũng không thể động, hiện tại ngoại trừ tố chất thân thể bên ngoài, những phương diện khác cùng người phàm hầu như không khác biệt gì, Chấp Nguyệt cũng không dám tưởng tượng nếu như mình muốn đi vệ sinh thì phải làm như thế nào. Cái hình ảnh này sẽ làm nàng đau tim mà chết. Nếu như không phải là nàng biết mình bây giờ muốn chết đều chết không được, thì nàng đã sớm tự vẫn. Ăn trái cây xong, Chấp Nguyệt lặng lẽ nhìn Giang Vân Hạc, muốn nói xong lại thôi, một câu nói không nói ra, trên mặt đỏ lên, hai tai cũng đỏ bừng một mảnh, Giang Vân Hạc trong nháy mắt liền sáng tỏ. "Ta mang ngươi đi ra xem xung quanh một chút." Giang Vân Hạc đi tới Chấp Nguyệt bên người, một tay ở dưới nách, một tay bế đầu gối lên, cố sức nâng lên. Chấp Nguyệt nhất thời phát sinh một tiếng hừ nhẹ. Xem bộ dáng là nàng muốn hô lên,nhưng xong lại nhịn được. Cảm thụ được sức nóng trên người đối phương truyền tới, Chấp Nguyệt nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực. Ngoài miệng nói là đi dạo, trên thực tế ôm Chấp Nguyệt thẳng đến hậu viện, mấy cành cây to bằng cổ tay làm thành một cái nhà vệ sinh giản dị, bên ngoài được bao quanh một vòng tơ lụa màu đỏ, bên trong là một cái giá tự chế bằng gỗ, trên giá đặt hai miếng gỗ được tháo ra từ phòng khác, ở giữa dùng đao nhỏ tước mất một bộ phận, hình thành một hình trứng, biến thành một cái bồn cầu giản dị. Về phần phía dưới bồn cầu là một một cái hố nghiêng. Giang Vân Hạc cảm giác mình cũng rất khéo tay. Hai tay đặt ở dưới nách Chấp Nguyệt, nâng lên cao. "Binh!" "Xin lỗi. . ." Vẻ mặt Giang Vân Hạc lúng túng, nhìn một thân quần áo màu trắng, một khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng của Chấp Nguyệt bị chính mình đẩy đụng nóc nhà, thiếu chút nữa bật cười. "Cái này có chút lùn. . ." Đặt Chấp Nguyệt ở trên bồn cầu, sau đó hắn thuận lợi đóng cửa. "Sau khi xong việc thì gọi ta nhé." Nói xong, hắn liền đi xa đến hơn mười thước bên ngoài chờ. Nghe tiếng bước chân đi xa của Giang Vân Hạc, Chấp Nguyệt khẽ cắn môi, yếu ớt thở dài. Nhờ có hắn. May là nàng gặp được người tốt. Nhưng dù như vậy nàng vẫn cảm thấy rất khó xử . . . "Dần vi dương sinh chi sơ, hóa sơ dương khí, ngưng một đường thuần dương, là tối trọng yếu, là được bái tự(2). Sống lưng thẳng tắp, xóa bỏ tạp niệm, tưởng tượng một vầng thái dương( mặt trời), mọc ở phía đông rồi lặn ở phía tây, từ từ lặp đi lặp lại. Cảm thụ tinh hoa của mặt trời, chính là thiên hạ chí dương. . . Mở rộng thể xác và tinh thần đi đón nhận. . ." Chấp Nguyệt ngồi ở trên giường, dựa lưng vào tường, nhìn Giang Vân Hạc đứng ở trước cửa, hai tay kề sát vào nhau, thân thể thẳng tắp, đầu hơi ngẩng cao, đối diện phía chân trời với ánh sáng bàng bạc lấp lánh như vảy cá phản chiếu. "Khi trong đầu xuất hiện một vầng thái dương cùng sóng nhiệt bắt đầu mãnh liệt dâng lên, không nên gấp gáp, phải quen thuộc quá trình này trước. 《 Lưu ly chân pháp 》 vốn cũng không phải tốc độ nhanh là tốt, nửa tháng có thể ở trong người sinh ra khí thuần dương, có thể coi như thiên phú không tệ. Có thể bảy ngày sinh ra một tia thuần dương, sẽ trở thành hạt giống trong môn phái." Giang Vân Hạc từ từ nhắm hai mắt, trong đầu một mảnh bóng tối theo lời nói của Chấp Nguyệt, hắn phảng phất thấy một tia bạch sắc tự phương xa xuất hiện, dần dần hiện ra ở một góc, thẳng tới khi lộ ra mặt trời ở biên giới, ánh dương quang tự phía chân trời mọc lên. Bóng tối vô tận như tuyết gặp phải nước sôi giống nhau, kinh hoảng lùi lại phía sau. Ánh sáng ấm áp mang theo một tia rừng rực bắt đầu tràn ra khắp đất trời. Một tia, rồi vô số tia sáng,chiếu lên trên vạn vật , vạn vật bởi vì vậy mà nhảy nhót, vui mừng. Giang Vân Hạc bỗng thấy vô số tia sáng chiếu xạ ở trên da của mình, bị da của chính mình hấp thu. Hắn tưởng tượng chính mình là một tấm năng lượng mặt trời, đem năng lượng ánh sáng ở trên da hấp thu, chuyển hóa thành một luồng. . . Không đúng, không phải là điện năng, cũng không phải nhiệt năng, càng là một loại năng lượng bản nguyên, bản chất của ánh sáng là cái gì? Đầu óc Giang Vân Hạc chuyển động. Là sóng? Hay là hạt căn bản? Sóng hạt nhị nguyên? Cũng không đúng, lý giải của nhân loại về ánh sáng còn chưa đủ nhiều, những điều này cũng chỉ là biểu tượng. Ánh sáng rốt cuộc là cái gì? Ánh sáng là một loại năng lượng. . . Ánh sáng trên thực tế là ở truyền phát năng lượng. . . Mà năng lượng không giới hạn chỉ ở nhiệt, điện. . . Như vậy năng lượng có hình thái như thế nào? Giang Vân Hạc lại lâm vào khổ não. Hắn vừa mới cảm giác ở trong người mình chuẩn bị hình thành vật gì đó, nhưng mà theo nội tâm chính mình biến hóa, đồ vật vốn chuẩn bị hình thành trong người, cuối cùng tiêu tan hết. Hắn tự nói với mình, nếu như mình nghĩ là nhiệt, như vậy thì có thể ở trong người hình thành nhiệt. Nếu như mình nghĩ là ánh sáng, như vậy thì có thể ở trong người hình thành ánh sáng. Nhưng mà hắn không cách nào tưởng tượng ra 《 Lưu ly chân pháp 》 nếu nói dương, theo ý nghĩ của hắn, âm dương chỉ là cái khái niệm, mà phương pháp tu luyện của thế giới này chính là thực thể hoá âm dương. Nói cách khác, cách song phương lý giải đối với thế giới là không giống nhau, bởi vậy chính mình sợ rằng không có cách nào luyện《 Lưu ly chân pháp 》 theo con đường mà tiền nhân đã đi qua. Chú thích: Chủ nghĩa duy tâm là trường phái triết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức. Tương dục thủ chi, tất tiên dữ chi: Thành ngữ Trung Quốc. Nguồn gốc từ Lão Tử: “Nếu bạn muốn nó, bạn sẽ sửa nó” – nôm na là “có làm thì mới có ăn” vậy. Dần vi dương sinh chi sơ hóa sơ dương khí, ngưng một đường thuần dương, là tối trọng yếu, là được cái này bái tự: Nội công tâm pháp của “Lưu ly chân pháp” – ai hiểu được thì có thể tu hành được đó ^.^