Cuối tuần, bốn người hẹn nhau ở một quán ăn tương đối thanh tĩnh. Lúc Tần Lộc cùng Hàn Mục Sở tới, Lưu Khải và Tiêu Nhiên đã đợi được một lúc. Cứ vào mùa hè, thời tiết nóng bức lại khiến Tần Lộc rất khó chịu, lúc bước chân vào cửa, được hơi lạnh điều hòa phả vào mặt, cậu lập tức phấn chấn tinh thần. Bốn người đơn giản chào hỏi, Tần Lộc nhìn thấy Tiêu Nhiên cũng không thể hiện gì, nhưng khi ánh mắt chuyển qua Lưu Khải, khuôn mặt bình tĩnh lập tức trở nên dữ tợn, hận không thể nhào lên cắn chết hắn. Lưu Khải có chút chột dạ, vuốt mũi dời đi tầm mắt. Sau khi ngồi xuống, bọn họ gọi phục vụ bê lên đồ ăn rồi mới bắt đầu mở miệng nói chuyện. Người lên tiếng đầu tiên là Tiêu Nhiên, cậu ta nhìn Tần Lộc, rồi hướng về phía Hàn Mục Sở nói: “Hôm nay em hẹn anh ra đây kỳ thực là muốn nói xin lỗi.” Tần Lộc nghe thế, nhướng mày. Tiêu Nhiên nói tiếp: “Topic trên diễn đàn kia, hai ngày trước em mới biết chuyện. Chắc anh sẽ cho rằng người post là em nhỉ?” Cậu ta nói đến đây, bỗng nhiên rũ mắt, “Topic kia tuy không phải em post nhưng cũng có liên quan tới em.” Tần Lộc cảm thấy Tiêu Nhiên nói chuyện dong dài thì có chút phiền, đang muốn mở miệng nói vài câu thì bị Hàn Mục Sở giành trước: “Rốt cuộc chuyện là thế nào, cậu cứ việc nói thẳng đi.” Tần Lộc đành phải ngậm miệng, tiếp tục chuyển tầm mắt qua người Lưu Khải, trừng hắn. Tiêu Nhiên cắn môi, lộ ra thần sắc khó xử, sau một lát mới nói: “Người mở topic kia thực ra là bạn gái của em trai em. Người quen các anh mà cô ấy nhắc tới là em trai em.” Cậu ta ngẩng đầu, lén nhìn biểu tình của Hàn Mục Sở, “Lúc trước… vì tâm trạng không tốt, em từng ca thán một chút chuyện ở trường với em trai. Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều, nói xong thì thôi, không ngờ nó vẫn nhớ kỹ, còn thêm mắm dặm muối để bạn gái mở topic. Em… em thực sự không biết, học trưởng, anh đừng trách em được không?” Hàn Mục Sở đối xử với Tiêu Nhiên vốn có chút xa lánh, chuyện lần này tuy không phải do cậu ta trực tiếp gây ra nhưng cũng có liên quan không nhỏ. Huống chi, chuyện này còn liên lụy tới Tần Lộc, thái độ của hắn đối với Tiêu Nhiên lại càng lãnh đạm. Nhưng có một việc hắn còn không rõ, liền hỏi: “Em trai cậu với Tần Lộc không oán không thù, vì sao phải xúi bạn gái mở cái topic này?” Tiêu Nhiên thở dài nói: “Em trai em cũng trong giới, nhưng vì thanh tuyến có chút giống với Tần Lộc học trưởng, mỗi lần phối kịch đều bị fan của anh ấy vào Weibo mắng, nói nó vì ôm đùi nên học theo giọng học trưởng.” Chuyện này thực ra Tần Lộc chưa từng nghe tới, nhịn không được liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên một cái. “Em trai em cũng rất nỗ lực, nhưng mãi vẫn không lật mình được, luôn bị mắng đến mức mệt mỏi. Sau này chỉ nhận được một ít kịch hoặc đóng mấy vai người qua đường. Nó thực ra rất thích phối âm.” Tần Lộc hỏi: “Em trai cậu… nick là gì?” Bây giờ, Tiêu Nhiên mới chính thức tiếp xúc với ánh mắt của cậu, nói: “Phất Tụ.” Tần Lộc xác định bản thân quả thực chưa từng nghe qua, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Về nhà tôi sẽ nghe thử một chút, cũng sẽ thanh minh hộ cậu ta với fan của tôi.” Tiêu Nhiên có chút ngoài ý muốn, sửng sốt trong chốc lát mới kích động nói: “Cảm ơn anh!”- Cậu ta thoáng bình tĩnh một chút, nói tiếp, “Chuyện topic, em đã tìm admin xin xóa bài, nhưng có nhiều người đã thấy, nhất định cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt của hai người. Hôm nay, em hẹn hai người ra đây, một là muốn thẳng thắn, hai là muốn thương lượng một chút xem phải xử lý thế nào.” Tần Lộc vô thức nhìn Hàn Mục Sở. Lưu Khải nhân cơ hội nói: “Tôi cùng Tiêu Nhiên đã thương lượng, nếu các cậu không có biện pháp gì, vậy chúng tôi sẽ mở topic tuyên bố come out, cố gắng chuyển lực chú ý, chờ một thời gian nữa, mọi người sẽ quên topic kia.” Tần Lộc vô thức thốt lên: “Không phải cậu đã sớm come out rồi hả?” Lưu Khải cười hắc hắc, thuận tay ôm vai Tiêu Nhiên, “Lúc trước là một người come out, hiện tại là hai người, không giống nhau.” Tần Lộc thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi ĐM. Hàn Mục Sở cười cười, “Chúc mừng.” Tiêu Nhiên da mặt nóng lên, có chút thẹn thùng đẩy Lưu Khải ra, “Tuy rằng Lưu Khải ở trong giới không nổi tiếng gì nhưng đây là biện pháp tốt nhất mà chúng em nghĩ được.” Lưu Khải cảm thấy có chút mất mặt, ủy khuất kháng nghị: “Sao anh lại không nổi tiếng! Anh cũng là tiểu phấn hồng được không! Tức phụ nhi, em quá coi thường lão công này rồi!” Tần Lộc ban đầu vì tức giận nên muốn tới nói xấu Lưu Khải với Tiêu Nhiên, nhưng hiện tại xem ra bọn họ rất xứng đôi, cậu không nhịn được, cười khẽ một tiếng. Lưu Khải thấy Tần Lộc cười mình, vội vàng bổ sung: “Anh còn ôm chặt đùi tiểu Lộc sama kia mà, có sama che chở, anh sao lại không nổi tiếng được!” Tần Lộc cười, liếc cậu ta một cái, không khách khí nói: “Chẳng lẽ cậu không biết, từ lúc cậu đắc tội tôi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao?” Lưu Khải không có tiền đồ, ngồi xổm trên mặt đất ôm đùi: “Tiểu Lộc sama! Xin đừng bỏ rơi tui QAQ” Ngoại trừ Lưu Khải, ba người còn lại đều quay mặt đi, làm bộ không biết kẻ đang ngồi trên mặt đất này. Không lâu sau lần gặp mặt đó, những thông tin liên quan tới topic về CP Sở Lộc đều biến mất, thay vào đó là hai topic còn hot hơn. Một cái topic về việc CV Nhất Ba Lưỡng Tán come out, đã tìm được bạn trai. Nhất Ba Lưỡng Tán chỉ là một tiểu phấn hồng nhưng vì quan hệ tốt với Tranh Giành Trung Nguyên nên rất nhiều người biết. Topic này vừa mở ra đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Không quá một ngày sau, Tranh Giành Trung Nguyên cũng mở topic, thanh minh CV Phất Tụ cùng mình chỉ là thanh tuyến hơi giống nhau, không phải cố ý ôm đùi. Hy vọng các fan đừng lẫn lộn đen trắng mà mắng người ta, cũng nên tôn trọng công sức mà CV đã bỏ ra, dùng chất lượng kịch để đánh giá. Post xong topic, Tần Lộc cũng không xem bình luận, vội vàng chạy vào phòng ngủ thu thập hành lý, vì Hàn tiên sinh nhà họ đã xin nghỉ phép, muốn dẫn cậu ra ngoài du lịch! Từ lúc chia tay với Hàn Mục Sở, Tần Lộc đã rất lâu chưa đi xa nhà. Lần này làm hòa, hai người đều quý trọng lẫn nhau, muốn cùng nhau tới một nơi xa xa, vui vẻ ăn chơi một chuyến! Thu dọn xong hành lý, Tần Lộc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp tới giờ xuất phát liền gọi điện cho Hàn Mục Sở: “Hàn tiên sinh, đang ở đâu rồi?” Đầu bên kia có chút hỗn loạn, Hàn Mục Sở lớn tiếng nói: “Lưu Khải kéo anh ra uống rượu, nháo muốn chia tay, lần này uống nhiều quá, anh phải đưa cậu ta về trước đã.” Tần Lộc lại nhìn đồng hồ, vội la lên: “Anh còn muốn đưa tới bao giờ? Nếu không xuất phát sẽ không kịp giờ bay mất!” “Em mang hành lý, gọi taxi tới thẳng sân bay đi, anh đưa cậu ta về xong sẽ lập tức tới đó.” “Nhưng mà…” Tần Lộc còn muốn nói thêm nhưng còn chưa dứt lời đã bị đầu bên kia vô tình cúp điện thoại. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cao giọng rít gào: Hàn Mục Sở! Lần này lão tử nhất định phải cùng anh tuyệt giao! Tuyệt giao!! Tuyệt giao!!! Toàn văn hoàn.